Chương 73: Phiên Ngoại 3: Thời Trần

Edit: Tiểu Màn Thầu

Việc Kiều Tịnh trở thành bà chủ của tập đoàn Thẩm Thị là ván đã đóng thuyền, từ lúc ấy Thời Trần không có ngày nào được nhàn rỗi, luôn phải tìm cách ứng phó với những nhà đầu tư và những thương hiệu quảng cáo muốn đến nịnh bợ Kiều Tịnh.

Bọn họ không thể trực tiếp đi đến tìm Thẩm Luân, thì sẽ đặt mục tiêu lên người Kiều Tịnh. Còn anh ta thân là người đại diện của Kiều Tịnh, phải tìm cách xử lý ổn thỏa mọi chuyện thay cô.

Mấy ngày trước, Thẩm Luân đưa đến đây một đám vệ sĩ, muốn bọn họ ra sức bảo vệ Kiều Tịnh, lúc nào cũng lẻo đẻo đi theo sau Kiều Tịnh.

Kiều Tịnh trầm mặc nửa ngày không lên tiếng, chưa đầy một buổi sáng đã tống cổ đám người đó đi.

Nha đầu Diêu Diêu không tim không phổi còn cảm thấy việc này rất thú vị. Cô ấy thầm cảm thán: “Đúng là thế giới của kẻ có tiền, người tầm thường không thể nào hiểu nổi.”

Từ sau khi Kiều Tịnh và Thẩm Luân lãnh giấy đăng ký kết hôn, Thời Trần có cảm giác cuộc sống của mình đã khác lúc xưa một trời một vực.

Anh ta phát hiện người đại như mình càng ngày càng trở nên dư thừa, mọi việc của Kiều Tịnh đều có Thẩm Luân lo liệu, không chỉ có như thế, Thẩm Luân vô cùng đề phòng với anh ta, giống như xem anh ta là kẻ thứ ba muốn xen vào tình cảm của hai người bọn họ.

Thời Trần cảm thấy thật oan uổng.

Anh ta đường đường là một người có khát vọng, có lý tưởng, có chí khí, còn là một kim bài người đại diện, thế nhưng lại không có đất dụng võ.

Trong thời khắc thê lương thế này điện thoại lại reo lên, Thời Trần nhìn thấy dãy số quen thuộc xuất hiện trên màn hình điện thoại, do dự đến nửa ngày mới chịu bắt máy.

Trong điện thoại, giọng nói gấp gáp của Khương Hinh vang lên: “Thời Trần, chúng ta gặp nhau một lúc đi, việc này chỉ có anh mới có thể giúp được tôi.”

“Cô còn chưa chịu từ bỏ sao?” Đột nhiên Thời Trần cười lạnh một tiếng.

“Tôi biết anh rất thất vọng về tôi, nhưng thực sự gần đây tôi rất cần tiền, anh cho tôi mượn một số tiền đi, không nhiều lắm đâu, chỉ mười vạn thôi.”

Gần đây tin tức Khương Hinh sử dụng thuốc kí©h thí©ɧ đã bị đám paparazzi đào ra, chuyện này không thể trách người khác, đều do chính cô ta không quản tốt chuyện của mình, còn liên lụy đến người đại diện của cô ta.

Việc Khương Hinh gọi điện thoại mượn tiền không chỉ có một hai lần, Thời Trần nhìn thấu mục đích của Khương Hinh, ngoại trừ cảm thấy bất đắc dĩ cùng tiếc hận ra, Thời Trần nhất quyết sẽ không cho Khương Hinh mượn một đồng.

“Khương Hinh, nếu cô còn xem tôi là bạn bè, hiện giờ hãy đi cùng tôi đến trại cai nghiện.”

“….. không.”

Thời Trần không nhiều lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Trong mắt Khương Hinh anh ta chỉ là một lốp xe dự phòng không hơn không kém, chỉ cần Tiền Lập ngoắc tay một cái, Khương Hinh sẽ lập tức chạy đến chỗ Tiền Lập ra sức lấy lòng.

Cũng may mấy năm qua Thời Trần đã chết tâm với Khương Hinh, sự quan tâm của Thời Trần dành cho Khương Hình chỉ ở mức bạn bè, cũng không muốn nhìn thấy Khương Hinh càng ngày càng sa đoạ.

Thời Trần bước lên xe, điện thoại lại reo lên. Cuộc gọi này là của Kiều Tịnh.

“Alo, Thời ca anh có rảnh không, giúp em đi đến siêu thị mua vài món đồ nhé.”

Trong điện thoại, Kiều Tịnh lên tiếng nhờ vả. Thời Trần nhìn đồng hồ, cũng đã bốn giờ rưỡi chiều, cho nên lập tức đồng ý: “Rảnh, em muốn mua thứ gì cứ nhắn tin trên Wechat cho anh, anh sẽ mang chúng đến cho em.”

Không bao lâu, Kiều Tịnh nhắn đến một tin nhắn khá dài, nào là trứng gà, thịt bò, rau cải, trái cây linh tinh.

Xem ra, Kiều Tịnh muốn nấu một bữa tối thịnh soạn. Thời Trần cất điện thoại, khởi động xe đi đến siêu thị. Hơn nửa tiếng sau, Thời Trần xách túi lớn túi nhỏ gõ cửa nhà Kiều Tịnh, không bao lâu, cửa được mở ra.

Người mở cửa chính là Thẩm Luân, trên người anh đeo tạp dề, trong tay còn cầm cái xẻng chiên trứng.

“Đem đồ vào nhà đi.”

Thẩm Luân đưa mắt nhìn Thời Trần, mở rộng cửa, ý bảo Thời Trần đem đồ vào nhà, để đồ xong cần phải biết thức thời mà rời đi.

Thời Trần thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng, giống như bị lạc vào sương mù.

Trong phòng khách, Kiều Tịnh ngồi trên ghế sô pha ăn đồ ăn vặt xem TV, nhìn thấy Thời Trần đến, cô giúp Thời Trần đem đồ đặt lên bàn.

Thời Trần thừa dịp Thẩm Luân đi vào phòng bếp nấu ăn, anh ta thấp giọng nói: “Em giỏi thật đấy, em đã dùng cách gì mà làm cho Thẩm Luân trở nên đảm đang như vậy?”

Thẩm Luân là một nhân vật lớn, hiện giờ còn biết cả việc nấu ăn, điều này chứng tỏ Thẩm Luân rất yêu Kiều Tịnh.

Kiều Tịnh bình tĩnh nói: “Có muốn ở lại dùng bữa tối không, nhân tiện thử xem tài nghệ nấu nướng của anh ấy, ăn vào cũng không chết được đâu.”

Thẩm Luân nghe thấy cô nói như vậy, không dám giận cũng không dám mắng cô, anh yêu thương cô còn không hết, nhưng không chứng tỏ anh cũng sẽ đối xử tốt với người ngoài như vậy.

Bất thình lình Thẩm Luân liếc xéo Thời Trần, ánh mắt đầy u ám.

Thời Trần lúng túng, thân thể phát lạnh, khi Kiều Tịnh mời anh ta ở lại dùng cơm, anh ta vội vàng từ chối: “Thôi đi, anh là một cẩu độc thân, không muốn ngồi ở đây xem bọn em phát cẩu lương đâu.”

Thẩm Luân ném cho Thời Trần một ánh mắt đầy tán thưởng.

Kiều Tịnh liếc mắt nhìn Thẩm Luân, mỉm cười nói với Thời Trần: “Thôi vậy, anh lái xe về nhà cẩn thận nhé.”

Thời Trần nói đừng lo lắng cho anh, sau đó đi về phía huyền quan, nhẹ nhàng đóng cửa lại, còn nghe thấy trong nhà truyền ra giọng nói dìu dàng của Thẩm Luân.

“Em nếm thử viên sủi cảo này đi, vẫn còn nóng,….. Để anh thổi nguội nó cho em.”

Sau khi cánh cửa khép lại, cẩu lương không còn phát tiếp được nữa.

Thời Trần nhìn hoàng hôn phía chân trời, quay đầu nhìn lại cánh cửa đóng kín, cảm thấy trong lòng hiu quạnh.

Thời Trần nghĩ, có lẽ mình cũng nên tìm đối tượng để yêu đương thôi.

Cuối cùng trước khi rời đi Thời Trần thoáng nhìn qua cánh cửa nhà của Kiều Tịnh, khoé môi cong lên, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa xe, sau đó lái xe rời đi.

————-//——//—————

* Editor: Mỗi lần hoàn truyện là tâm trạng lại bồi hồi. Tạm biệt Thẩm Luân cùng Kiều Tịnh nhé! Chúng ta hãy để hai người tiếp tục sống trong thế giới ngọt ngào đó. Về phần Thời Trần, nhiều lúc mình từng cho rằng anh ấy cũng có tình cảm với Kiều Tịnh, có lẽ là không nói ra mà thôi! Cũng mong anh ấy trong thế giới đó đi tiếp cuộc sống của mình, gặp một cô gái thuộc về mình!! Tạm biệt!!!