Edit: Tiểu Màn Thầu
Thẩm Luân chính là người không nói lý lẽ, ngày hôm sau anh liền cắt chức Vương Hiểu, còn điều anh ta đến công ty con làm việc ba tháng.
Vương Hiểu kêu trời khóc đất, lập tức đi đến tìm Kiều Tịnh xin giúp đỡ, cô bản tính lương thiện, lập tức nói giúp Vương Hiểu vài câu trước mặt Thẩm Luân, càng làm Thẩm Luân thêm tức giận.
Con mẹ nó! Anh dám tìm đến vợ của tôi cầu tình cho anh, anh có muốn thăng thiên hay không? Vợ của tôi anh muốn tìm là tìm à?
Lúc này tiền lương một năm của Vương Hiểu cũng đã mất trắng. Anh ta tự nhận mình là một người thông minh, cho nên sẽ chờ đến khi ông chủ nguôi giận, ông chủ sẽ điều mình trở về tổng công ty thôi.
Bộ phim của Kiều Tịnh quay đã đóng máy, cô cùng Thẩm Luân quay về Ma Đô. Vết thương trên chân anh đã điều trị hơn một tháng, anh kiên quyết không nằm bệnh viện nữa, chân bó thạch cao ngồi xe lăn trở về, bà ngoại Kiều Tịnh nhìn thấy còn đau lòng hơn cả bà nội Thẩm.
“Cháu là đứa cháu gái bất hiếu, còn dám lừa gạt cả bà, nếu không phải Tiểu Thẩm nói cho bà biết chuyện xảy ra ở trên núi, sợ rằng đến chết bà cũng không biết được. Lỡ như cháu xảy ra chuyện gì thì sao! Bà còn mặt mũi nào đi xuống suối vàng gặp mặt cha mẹ cháu hả.” Bà ngoại vừa khóc vừa đánh cô.
Trong ấn tượng của Kiều Tịnh, bà ngoại không bao giờ đối với cô nghiêm khắc như vậy.
“Bà ơi! Cháu xin lỗi. Cháu chỉ sợ làm bà lo lắng.” Cô mỉm cười, ôm lấy bà ngoại.
Bà ngoại đánh cô, nhưng trong lòng lại rất đau. Nghĩ đến chuyện đó vẫn còn cảm thấy sợ hãi, trước kia bà ngoại luôn tin vào Phật, cho nên từ sau khi việc này xảy ra, bà càng siêng năng đi thắp hương lạy Phật, chuyện này diễn ra mãi cho đến khi đứa con đầu lòng của Kiều Tịnh và Thẩm Luân ra đời, bà ngoại mới thu tâm một chút, đặt toàn bộ tâm tư lên người cháu cố của mình.
Sau khi trở về Ma Đô, Thẩm Luân còn có việc quan trọng cần giải quyết, Vương Hiểu chịu khổ một tháng ở công ty con, cuối cùng cũng được Thẩm Luân ân xá cho phục chức trở lại. Vương Hiểu vô cùng cảm tạ trời đất, thiếu chút nữa đã khóc rống trước mặt Thẩm Luân.
Bạn gái của Vương Hiểu tìm đến, nhờ Vương Hiểu xin giúp chữ ký của Kiều Tịnh, cô ấy nói: “Bạn học của em rất thích Kiều Tịnh, không phải ông chủ của anh là vị hôn phu của Kiều Tịnh sao, hẳn là anh rất thường xuyên gặp mặt cô ấy, anh giúp em xin chữ ký của cô ấy được không?”
Nhắc đến việc tìm Kiều Tịnh, Vương Hiểu sợ chén cơm của mình sẽ giữ không nổi mất, hiện giờ ông chủ chính là một cái bình dấm chua chính hiệu, ai mà chạm vào Kiều Tịnh, người đó sẽ sống không được yên ổn. Vương Hiểu khó xử nói: “Việc này có chút khó khăn.”
“Anh không muốn giúp em?” Bạn gái của Vương Hiểu không vui nói.
Hai người bọn họ cãi nhau một trận, đến mức đằng gái muốn chia tay, làm cho Vương Hiểu ăn không ngon ngủ không yên.
Đương nhiên Vương Hiểu không dám thể hiện bộ mặt này trước mắt ông chủ, chỉ lén lút ra ngoài cùng bạn uống rượu giải sầu. Đám bạn còn bênh vực bạn gái của anh ta, càu nhàu anh ta một trận.
Không biết từ đâu Kiều Tịnh biết được chuyện này, cô còn tưởng rằng chuyện gì nghiêm trọng lắm, đúng lúc lần trước công ty phát hành album nhạc cho cô, vì thế cô cầm mấy quyển album ký tên vào đó đưa cho Vương Hiểu.
Thẩm Luân biết được chuyện này, cũng không nói gì, còn phát thêm tiền thưởng cho Vương Hiểu.
Vương Hiểu cầm tiền thưởng và album nhạc đến tìm bạn gái, kết quả phát hiện cô ta cùng một tên phú nhị đại âm thầm qua lại, thế là Vương Hiểu biết mình đã bị đội mũ xanh.
Ban đầu còn vui vẻ phấn khởi rời đi, sau đó lại mặt ủ mày ê trở về. Gần đây đám hồ bằng cẩu hữu của Thẩm Luân cầm đầu là Chu Xuyên và Tiền Lập luôn đem chuyện này ra trêu chọc Vương Hiểu.
“Nhìn cậu xem lớn lên cũng đẹp trai, tiền đồ cũng tốt, nhưng lại không có mắt nhìn phụ nữ, nào mau dẫn Thẩm Luân đến đây, chúng ta cùng nhau đến quán bar chơi, bên trong có rất nhiều em gái xinh đẹp, cậu cứ tuỳ tiện chọn một cô mà chơi đùa.”
Vương Hiểu vẻ mặt đau khổ, “Chu thiếu, xin ngài đừng lấy chuyện đau lòng của tôi ra giễu cợt nữa. Với lại, đừng nói gọi ông chủ đến quán bar chơi, cho dù là ngài kêu ông chủ ra ngoài uống rượu, ông chủ cũng không đi đâu.”
Chu Xuyên xấu hổ vuốt mũi, Tiền Lập đứng một bên cười ha hả.
Gần đây, các lão đại trong vòng tròn Ma Đô l đều biết đến việc Thẩm Luân sắp kết hôn, đối tượng chính là Kiều Tịnh của công ty giải trí Đường Mối.
Việc này trước kia đã từng được đề cập đến, nhưng chỉ là bắt gió bắt bóng, ngươi bên ngoài âm thầm xem náo nhiệt, người trong cuộc thì dửng dưng. Hiện giờ, còn do chính miệng Chu Xuyên xác nhận.
Chu Xuyên cũng là một phú nhị đại khá nổi danh trong giới thượng lưu ở Ma Đô, nếu anh ta đã lên tiếng thì chuyện này không thể sai được, lúc này, có không ít nhà đầu tư tính toán tìm cách qua lại với Thời Trần, mục đích là muốn nịnh bợ Kiều Tịnh.
Tổng giám đốc của công ty giải trí Đường Mối cũng có chút giao tình với Thẩm Luân, lúc trước Kiều Tịnh đi đến Đường Mối làm việc, Thẩm Luân đã tìm đến chào hỏi các vị cổ đông của công ty, cho nên bọn họ không quá ngạc nhiên về tin tức kết hôn lần này.
Kiều Tịnh không muốn nhận quá nhiều việc, nhưng cô không thể nói rõ với tổng giám đốc của Đường Mối, cô sẽ nói với Thẩm Luân.
Bởi vì cô không muốn người khác quá chú ý đến mình, hiện giờ cô còn chưa tốt nghiệp học viện nghệ thuật, đối với con đường về sau không muốn bị bàn ra tán vào, cũng không muốn dựa vào tin tức này để nâng mức độ nổi tiếng.
“……”
Thẩm Luân suy xét mãi, thật cẩn thận đề nghị với cô: “Em thích trở thành minh tinh như vậy à? Anh có thể nuôi em mà.”
Thời điểm nói lời nói này, Thẩm Luân đeo kính xem bản báo cáo tài chính của công ty, anh ngẩng đầu lên, bình tĩnh đưa ra một đề nghị anh ưng ý nhất.
Chỉ là lời còn chưa nói xong, sắc mặt của Kiều Tịnh đã thay đổi.
Thẩm Luân lập tức im miệng, phải dỗ dành cô cả nửa ngày, đảm bảo mình sẽ không can thiệp vào sự nghiệp của cô, mới làm cô miễn cưỡng chấp nhận tối nay cho anh ngủ trên giường.
Chân anh vẫn còn bó thạch cao, Kiều Tịnh không sợ anh sẽ làm ra chuyện gì với mình, nhiều nhất chỉ cho anh ôm ấp, ngay cả việc anh hôn cô, cô cũng xem như là bị chó cắn.
Từ khi bọn họ dọn về sống cùng nhau, hằng đêm anh đều suy nghĩ đến chuyện giường chiếu.
Trước kia bọn họ không hoà hợp với nhau, cho nên không thường xuyên làm loại chuyện này. Nhưng hiện giờ trời quang mây tạnh, tâm tư của anh bắt đầu xao động.
Buổi tối đến giờ đi ngủ, anh lập tức chui vào ổ chăn, Kiều Tịnh vẫn còn đang nghe điện thoại, gần đây cô vừa mới phát hành album nhạc, còn vài bộ phim mời cô tham gia, cho nên cô rất bận.
Vốn dĩ hai tháng qua cô không thể ở lại Ma Đô, nhưng cô vì anh đã đẩy lùi mọi lịch trình của mình.
Trong lòng Thẩm Luân thầm cười trộm, nếu không nắm bắt cơ hội bị thương này mà ăn cô sạch sẽ thì cơ hội lần sau không biết phải chờ đến bao giờ.
Ánh mắt anh loé sáng, lặng lẽ đặt tay lên người Kiều Tịnh.
Kiều Tịnh nhíu mày, bất thình lình quay đầu lại ném cho anh một cái liếc mắt.
Cô mặc áo ngủ tơ lụa, có tay áo dài, cổ áo khá cao, chẳng qua cô không cài nút lên tận cổ, lộ ra cần cổ trắng nõn, xương quai xanh mảnh khảnh, nhìn xuống chút nữa…. Đôi mắt của anh tối sầm lại.
Yết hầu khẽ động, làm sao có thể chỉ vì một cái liếc mắt của cô mà buông súng đầu hàng.
Ngược lại anh còn bị đôi mắt nhỏ kia câu hồn mất rồi. Anh không nói hai lời, liền đưa tay vào bên trong, ôm chặt lấy cô.
Kiều Tịnh lười phản kháng, chăm chú xem điện thoại, mắt nhìn thẳng nói: “Nóng quá, anh nhích ra một chút đi.”
Thẩm Luân nghe cô nói nóng, liền cầm điều khiển từ xa, hạ nhiệt độ trong phòng xuống, sau đó lại tiếp tục dán vào người cô.
“Tịnh Tịnh, anh khó chịu.” Anh thấp giọng nói, giống như một con chó nhỏ cầu xin tình thương cọ vào lòng cô.
Ánh mắt Kiều Tịnh rời khỏi màn hình điện thoại nhìn đến anh, thân thể anh rất nóng, cô mím môi, giơ tay sờ trán anh, buồn bực nói: “Không có sốt, anh không thoải mái ở đâu?”
Thẩm Luân trầm giọng, ánh mắt đầy si mê: “Cả người đều không thoải mái.”
Dứt lời, anh chế trụ cổ tay cô, xoay người đè cô dưới thân mình.
“Anh làm gì vậy!”
Kiều Tịnh đỏ mặt, điện thoại rơi xuống sàn cũng không thể nhặt lên, cô thở gấp nói: “Có phải anh không còn muốn cái chân của mình nữa đúng không? Mau xuống đi!”
“Thực sự anh rất khó chịu, không tin em sờ thử đi.” Thẩm Luân tiến lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trong không khí đều tràn ngập hormone nam tính, mặt cô ửng đỏ, ánh mắt ánh nóng bỏng, hơi thở nóng rực phả lên mặt cô, thật là ngứa ngáy, bàn tay của cô bị anh kéo xuống phía dưới.
Khi cô sờ đến vật nam tính kia, nó đang chờ cơ hội xuất đầu lộ diện, cô cắn môi, hận không thể đạp anh xuống giường.
“Anh thật là đồ không biết xấu hổ! Đồ thần kinh!”
Hơi thở trở nên rối loạn, gương mặt ửng đỏ, cô nhắm mắt lại mắng anh.
Cô càng mắng, anh càng cảm thấy hưng phấn, tiến đến gần khuôn mặt trắng nõn của cô, nói lời ái muội: “Em cứ việc mắng đi, lặp đi lặp lại chỉ có mỗi hai câu, muốn anh chỉ em cách mắng người không?”
Thẩm Luân cởi từng nút áo của cô ra, làn da tin tế lộ ra trước ánh đèn mờ ảo, Thẩm Luân nhìn đến mê muội. Anh ngẩng đầu, đôi mắt nhu hoà nhìn thẳng vào cô, hôn lên cần cổ trắng nõn của cô.
Kiều Tịnh lười giãy giụa, đối với việc không biết xấu hổ của anh, cô cũng đã từng lãnh giáo.
“Anh làm nhanh lên.” Cô khẽ nói một tiếng. Nhắm hai mắt lại, ngậm chặt miệng không muốn phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Thẩm Luân khẽ cười bên tai cô, ngay sau đó cô bị anh bế lên trên, thân dựa vào đầu giường, thừa dịp đó anh tiến vào. Sau khi sự hoảng loạn qua đi, cô đưa tay muốn tắt cái đèn đặt trên đầu giường.
“Đừng mà.”
“Em nằm mơ đi!”
“Á.”
[ Đoạn trên tỉnh lược hai ngàn từ]
Ngày hôm sau, Kiều Tịnh nằm trên giường suốt cả buổi sáng, gần 11 giờ trưa mới rời giường, cô đen mặt, mấy ngày kế tiếp không cho Thẩm Luân một sắc mặt tốt.
Thể xác và tinh của anh đều cảm thấy sảng khoái, đối với những yêu cầu của cô, anh không dám làm trái.
“Thiệt là chuyện gì cũng sẽ đồng ý?”
Buổi tối, Kiều Tịnh trang điểm xinh đẹp chuẩn bị đi ra ngoài, hôm nay cô có hẹn với Dương Diệu Nhiên đi đến quán bar chơi.
Tuy sắc mặt Thẩm Luân bình thản, nhưng giữa đêm, anh không thể ngồi yên ở nhà, liền gọi điện thoại cho đám Chu Xuyên.
Chu Xuyên ngạc nhiên nói: “Hả, anh thực sự muốn ra ngoài chơi à?”
“Đừng nói lời vô nghĩa, địa điểm tôi quyết định.” Thẩm Luân cúp điện thoại, thay quần áo liền đi ra ngoài.
Trong quán bar, Chu Xuyên gọi cho Tiền Lập cùng một số bạn bè khác đến đây, bọn họ nhìn thấy sắc sắc mặt Thẩm Luân không tốt, cho nên không dám lên tiếng trêu chọc anh, kết quả nhìn theo tầm mắt của anh, lập tức phát hiện ra Kiều Tịnh và Dương Diệu Nhiên, lúc này ánh mắt của mọi người khi nhìn đến anh càng trở nên vi diệu.
Vẻ mặt của Tiền Lập là bình tĩnh nhất. Anh ta đã sớm nói qua Thẩm thiếu vô cùng yêu thương vị hôn thê kia rồi mà, nghiễm nhiên muốn quản thật chặt vợ của mình.
Ban đầu đám người của Chu Xuyên còn bán tín bán nghi, nay đã được chứng kiến tận mắt.
Ngoài trừ cảm thán Thẩm thiếu đã rơi vào lưới tình, hơn nữa bọn họ còn vô cùng tò mò về Kiều Tịnh, rốt cuộc cô thần thông quản đại như thế nào, lại có thể
đem tình thánh Thẩm Luân nắm trong lòng bàn tay.
Thậm chí chết mê chết mệt cô như vậy
————//——//———-
* Editor: Chắc đám Chu Xuyên sẽ nói “Tình anh em chắc có bền lâu”.