Edit: Tiểu Màn Thầu
Kiều Tịnh cúi đầu đọc kịch bản, trợ lý Diêu Diêu dùng khăn lông lau tóc cho cô, Thẩm Luân chỉ nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh với mái tóc đen dài tựa như thác nước.
Thẩm Luân chính là nhà đầu tư của bộ phim này, đạo diễn Triệu bảo người đem ghế dựa đến đây.
Thẩm Luân ngồi bên cạnh đạo diễn, Vương Hiểu đứng ở phía sau cầm dù che cho Thẩm Luân.
Nhìn dáng vẻ này của Thẩm Luân, nhân viên cùng diễn viên trong đoàn phim luôn âm thầm quan sát anh vài lần, suy đoán người này có thân phận gì.
Sau khi Thẩm Luân tiếp quản Thẩm gia, chỉ xuất hiện trong bài viết của tạp chí kinh tế tài chính trong nước mà thôi, số người biết mặt anh không nhiều lắm, cho nên không ai biết rõ thân phận của anh.
Hơn nữa đạo diễn Triệu quản lý đoàn phim rất khắc khe, không cho phép mọi người trong đoàn đồn đoán linh tinh, vì thế bọn họ chỉ dám hoài nghi trong lòng.
Thẩm Luân giống như một cây đinh ngồi ở phía xa, thời gian nghỉ giải lao đã hết, đạo diễn bảo mọi người tiếp tục công việc. Bắt đầu quay cảnh sinh hoạt hàng ngày của nam nữ chính.
Đạo diễn hô một tiếng máy chạy.
Có một ông lão xuất hiện trong sân, người đóng vai Trương thúc cầm cây roi mây đuổi đánh thiếu niên Tuấn Tử, trong miệng mắng: “Thằng nhãi ranh, bảo ngươi đi giao hàng, ngươi nửa đường chạy lên núi bắt thỏ hoang, làm lão gia tức giận, muốn đem cái tên hỗn đản nhà ngươi đuổi ra khỏi phủ.”
Vẻ mặt Trương thúc hận sắt không thành thép, thân hình ông ta hơi mập mạp, cho nên động tác truy đuổi có chút vụng về, nhìn khá buồn cười.
Ngược lại, Cung Trình đóng vái thiêu niên anh tuấn nghịch ngợm, tay chân cũng mau lẹ, chàng thiếu niên vừa chạy vừa trêu ghẹo: “Đôi mắt nào của ông thấy tôi đi bắt thỏ.”
Cách đó không xa, Đằng Hoa trốn trước cửa, ôm một con thỏ nhỏ màu xám, che miệng cười trộm.
Thiếu nữ thanh lệ thoát tục, tựa như tiểu tiên nữ giáng trần, dịu dàng đáng yêu, đôi mắt đen nhánh thật đẹp, khi cười lên đôi mắt cong thành một vầng trăng khuyết.
Vương Hiểu cúi đầu, trộm nhìn Thẩm Luân.
Đôi mắt của ông chủ chăm chú nhìn thẳng màn hình, nếu nói không thích chính là nói dối.
Nói cho cùng, ông chủ vẫn không thể quên được người ta, nếu không với một bộ phim điện ảnh vừa mới khởi quay, ông chủ cần gì vội vàng đuổi đến đây. Ngoài mặt tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng bên trong không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này, con thỏ nhỏ trong ngực Đằng Hoa động đậy lỗ tai, đột nhiên nhảy xuống chạy đi.
“Tiểu Y, Tiểu Y!”
Tiểu Y là tên mà Đằng Hoa đặt cho con thỏ. Tâm hồn của thiếu nữ vẫn luôn ngây thơ như vậy.
Đằng Hoa chạy đến cánh cửa, bên dưới khá trơn trợt, mắt thấy sắp té ngã, theo như kịch bản, lúc này nam chính Tuấn Tử sẽ chạy đến đỡ nữ chính. Thiếu nam thiếu nữ bốn mắt nhìn nhau, tràn đầy tình cảm.
Nhưng mà Cung Trình lại đứng ngây ra một lúc, động tác chậm một bước, Kiều Tịnh đã té trên mặt đất.
Bàn tay nắm thành ghế của Thẩm Luân siết chặt, anh vừa định đứng dậy, rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Anh khẽ vuốt cằm, hơi nheo mắt.
“Cắt!”
Giọng nói của đạo diễn Triệu mang theo sự tức giận, một cảnh quay rất đơn giản, người mới như Kiều Tịnh không bị NG, chỉ cần quay một lần là xong, nhưng Cung Trình lại cố tình phạm sai lầm.
Đạo diễn Triệu nổi danh có tính khí nóng nảy, nếu ông ta thực sự tức giận lên, cho dù là diễn viên nổi tiếng như Cung Trình, ông ta cũng sẽ mắng.
Cung Trình tươi cười hoà nhã, nhận sai: “Thực xin lỗi, đạo diễn Triệu đừng tức giận, vừa rồi tôi có chút phân tâm.”
“Chị có sao không?” Diêu Diêu chạy đến đỡ Kiều Tịnh đứng dậy.
Mới vừa trải qua một trận mưa nhỏ, trên mặt đất ẩm ướt trơn trợt, quần áo của Kiều Tịnh dính đầy nước bẩn.
Cũng may đoàn làm phim chuẩn bị nhiều y phục diễn, Kiều Tịnh đi theo chuyên viên trang điểm vào trong phòng thay đổi bộ quần áo khác.
Vì để đảm bảo tính chân thật cho bộ phim,lúc Kiều Tịnh té ngã cũng là thật, hiện giờ trên khuỷu tay trắng nõn ửng đỏ.
Thừa dịp nhân viên trang điểm cùng nhân viên trường quay không ở đây, Diêu Diêu nói nhỏ: “Em còn cho rằng Cung Trình là một diễn viên nổi tiếng, khẳng định kỹ năng diễn xuất rất chuyên nghiệp, không ngờ cũng sẽ phạm sai lầm nhỏ như vậy, nếu không phải địa vị của chị và anh ta không giống nhau, em còn hoài nghi anh ta cố ý khi dễ chị.”
Kiều Tịnh xoa khuỷu tay, bình tĩnh nói: “Đừng nói nữa, ở đây tai vách mạch rừng.”
Quả thực Cung Trình là cố ý. Kiều Tịnh có thể khẳng định.
Nói như thế nào về cái tên nam phụ này đây, anh ta là con trai riêng của một gia tộc lớn, khi còn nhỏ từng gặp qua nam chính, đối với thân phận của nam chính anh ta có chút hâm mộ cũng có chút khinh thường, tóm lại là tính cách khá mâu thuẫn, sau đó anh cố tình quấn lấy nữ chính, hơn phân nửa nguyên nhân là nằm trên người nam chính.
Khả năng chính là một dạng tinh thần không muốn thua cuộc.
Anh ta còn xem nam chính như kẻ thù. Muốn nam chính chú ý, anh ta không ngại dùng cách thọc gậy bánh xe.
Tất nhiên Cung Trình đã từng gặp qua Thẩm Luân, cũng biết mối quan hệ của Kiều Tịnh và Thẩm Luân. Cung Trình giở trò trước mặt Thẩm Luân, nhằm gây khó dễ với cô, nhưng thật ra người anh ta nhắm đến chính là Thẩm Luân, cô cảm thấy đám nam chính nam phụ này đều là một đám biếи ŧɦái.
Kiều Tịnh lại cảm thấy nữ chính có chút đáng thương.
Sau khi thay đổi xong trang phục, Kiều Tịnh quay về sân. Đạo diễn Trần hô một tiếng action, tiếp tục quay cảnh vừa rồi.
Lần này, Cung Trình không cố ý phạm sai lầm nữa, vững vàng tiếp được Kiều Tịnh.
Thiếu niên đỏ mặt, tràn đầy yêu thương nhìn cô. Quả thực Cung Trình rất đẹp trai, ngũ quan tuấn mỹ, mang theo hương vị thiếu niên thuần khiết cũng có vài phần u ám.
Nếu đây là tính cách thật của anh ta, thực sự Kiều Tịnh không dám mở miệng khen ngợi.
Sau khi quay xong cảnh này, Kiều Tịnh quay vào phòng thay quần áo, khi cô bước ra, Cung Trình đã chờ sẵn bên ngoài, ôn hoà cười nói: “Kiều tiểu thư, cùng nhau đi ăn một bữa cơm nhé? Cũng coi như là Cung Trình tôi bồi tội vì đã làm cô té ngã.”
“Không cần, tôi là một diễn viên, đối với việc này không sao cả.” Kiều Tịnh lắc đầu, lễ phép từ chối.
Cung Trình có chút bất ngờ. Anh ta chưa bao giờ bị phụ nữ từ chối. Người bạn gái cũ này của Thẩm Luân, quả thực có chút thú vị, không biết Thẩm Luân thích cô bạn gái cũ này nhiều hơn, hay thích cái cô Ôn Thư kia hơn.
Thừa dịp Cung Trình ngây ngốc, Kiều Tịnh dẫn theo Diêu Diêu rời đi. Đoàn phim cung cấp một ngày ba bữa, Kiều Tịnh không hề bị bỏ đói, nhân dịp buổi tối hôm nay không có cảnh quay, cô muốn trở về khách sạn sớm một chút để nghỉ ngơi.
Diêu Diêu bảo Kiều Tịnh chờ một lúc, cô ấy đi lấy cơm hộp về đây, Kiều Tịnh nói: “Em cứ đến nhà ăn dùng bữa đi, chị có thể tự mình trở về, không cần lo cho chị.”
Diêu Diêu nhớ đến lời căn dặn của Thời Trần, phải chăm sóc Kiều Tịnh thật tốt, cô ấy do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn không lay chuyển được Kiều Tịnh, đành phải gật đầu.
Trên đường trở về khách sạn, Kiều Tịnh đột nhiên nhận được điện thoại của biên kịch.
“Tiểu Kiều, nhà đầu tư mời khách, em mau đến nhà hàng bên cạnh khách sạn đi, mọi người đều có mặt ở đây, chỉ thiếu mỗi em. Dùng bữa xong, chúng ta đi KTV, thư giãn một chút.”
Kiều Tịnh nói: “Em không đói, không đi đâu ạ.”
“Tiểu Kiều, ở đây náo nhiệt như vậy, em đừng làm mất hứng. Mau đến đi, chúng tôi chờ em.” Trong điện thoại, một trận ồn ào, còn có giọng nói ngọt ngào của Bạch Mạn vang lên, đặc biệt rất bắt tai.
Cô vẫn từ chối: “Thực sự không được, thân thể của em có chút không khoẻ. Ngại quá, nhờ chị nói một tiếng xin lỗi với đạo diễn giúp em.” Nói xong, cô cúp điện thoại. Thở nhẹ một hơi, tiếp tục đi về khách sạn.
Trên ghế lô, biên kịch gượng cười hai tiếng nhìn Thẩm Luân.
Sắc mặt Thẩm Luân âm trầm.
“Tiểu Kiều bảo thân thể không được khoẻ, chúng ta cứ dùng bữa trước đi.” Trợ lý đạo diễn khéo léo chuyển đề tài.
Mắt thấy đồ ăn đã dọn lên bàn, Thẩm Luân đột nhiên đứng dậy, lạnh mặt đi ra ngoài.
Kiều Tịnh trở về khách sạn cũng đã hơn 7 giờ tối. Cô về phòng tắm rửa một phen, sau đó nằm trên giường đọc kịch bản, dự định ngủ sớm một chút.
Dì mụ của cô đến, may mắn cô đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Trong lúc sắp chìm vào giấc ngủ, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cô mím môi, có một dự cảm bất an, cô không muốn mở cửa.
Cô trùm chăn kín mít, tiếng gõ cửa dừng lại, lúc này điện thoại lại reo lên. Nhìn thấy một dãy số lạ, cô do dự một lúc, nhận máy: “Alo?”
Giọng nói ngọt ngào mềm mại từ bên kia truyền đến, nội tâm Thẩm Luân cũng cảm thấy mềm nhũn, nhịn không được khẽ cười: “Là anh.”
Kiều Tịnh vừa nghe thấy giọng nói này, sắc mặt chợt thay đổi.
Cái tên không biết xấu hổ này, cô đã kéo không ít số điện thoại của anh vào danh sách đen, anh còn dám lấy số điện thoại mới gọi đến.
Cô muốn cúp máy, đầu dây bên kia lại nói tiếp: “Em đừng cúp máy, anh đang đứng trước cửa phòng của em, em mau mở cửa ra, anh có đem chút đồ ăn đến cho em. Cảnh diễn buổi sáng có làm cánh tay của em bị thương không?”
“Thẩm Luân, anh lại uống rượu à?”
Kiều Tịnh không hiểu vì sao, cứ cảm thấy ngữ khí của anh có chút kỳ quái.
Thẩm Luân đứng trước cửa, tâm tình có chút bực bội, cô không chịu mở cửa, sự kiên nhẫn của anh đã mất sạch. Đến lúc đó anh không biết bản thân sẽ gây ra chuyện xấu gì với cô nữa. Anh muốn đối xử tốt với cô, nhưng cô lại không muốn nhận lấy.
Anh kìm nén không được, cho nên mới đến đây tìm cô. Bộ phim lần này Kiều Tịnh quay phải mất đến nửa năm, nếu anh không đến đây gặp cô, nói không chừng cô sẽ quên anh sạch sẽ.
Cho dù Thẩm Luân hao tâm tổn sức suy tính như thế nào, nhưng anh không biết mình đã đi sai một bước, anh muốn đối xử tốt với cô, nhưng cô lại xem anh như kẻ vô cùng hung ác xấu xa.
Đúng vậy, trước kia anh chính là một tên cặn bã, nhưng anh đã phân rõ ranh giới với Ôn Thư, cô vẫn không chịu bỏ qua sao, cô còn muốn anh phải làm như thế nào, quỳ xuống cầu xin cô à?
Khoé mắt Thẩm Luân đầy sát khí: “Mau mở cửa.” Giọng nói hung dữ, cách một cái điện thoại hay cánh cửa đều có thể nghe thấy.
Kiều Tịnh rút mình trong chăn, xoa bụng, lắc đầu: “Không mở, Thẩm Luân anh đừng đến tìm tôi nữa, tôi là người không biết phân biệt tốt xấu, cũng không phải là loại người tốt đẹp gì. Anh đừng nên tìm tôi, anh nên tìm Ôn Thư của anh đi!”
Nam chính mau tỉnh lại, anh và nữ chính mới đúng là một đôi!
Kiều Tịnh tin chắc rằng, với loại truyện tổng tài bá đạo này, nam chính nhất định chỉ yêu một mình nữ chính mà thôi.
Thẩm Luân tức giận bật cười, ánh mắt lạnh như băng: “Nói lần cuối cùng, mau mở cửa ra.”
Kiều Tịnh nhấp môi: “Anh nằm mơ đi!”
Tút tút tút ——
Điện thoại đã ngắt, ngay sau đó, Kiều Tịnh nghe thấy tiếng đập cửa. Cô vô cùng sợ hãi, nam chính đúng là tên bệnh thần kinh.
Đôi mắt Kiều Tịnh khẽ chuyển động, đôi tay run rẩy lại cầm lấy điện thoại, trực tiếp gọi 110.
“Alo, mau đến địa chỉ….”
Cúp máy, Kiều Tịnh đeo nút bịt tai vào.
Vài phút sau, nhận được điện thoại báo nguy cảnh sát vội chạy đến, còn có quản lý khách sạn.
Thẩm Luân nhất thời đen mặt.
Trong phòng, Kiều Tịnh đeo bịt tai, không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Kiều Tịnh đến đoàn phim, không còn nhìn thấy Thẩm Luân và Vương Hiểu nữa, chiếc siêu xe bên đường cũng đã biến mất, còn có một đám vệ sĩ đã không còn thấy bóng dáng. Cô thu hồi ánh mắt, lúc này đạo diễn Triệu lại gọi cô qua.
“Đêm qua Thẩm tổng đã rời đi, cô có biết không?”
Kiều Tịnh lắc đầu.
Đạo diễn Triệu buồn bã nói: “Đang êm đẹp, không nói một lời liền rời đi, haizz, cô đi qua đó chuẩn bị đi, một lúc nữa bắt đầu quay hình.”
“Vâng.” Kiều Tịnh yên lặng xoay người đi về phía phòng hoá trang.
Cô bắt đầu suy nghĩ miên man, dựa vào năng lực của nam chính, cho dù cảnh sát đến cũng không bắt anh đi được, tốt nhất anh mau chết tâm với cô đi, để anh nhìn thấy rõ bản chất thật của cô, không tiếp tục dây dưa với nhau nữa.
Chỉ có như vậy, mới tốt cho cả hai.
Thẩm Luân đi rồi, tâm trạng của Kiều Tịnh nhẹ nhỏm hơn nhiều, bởi vì dì mụ đến làm thân thể có chút không thoải mái, cảm xúc có chút thất thường, trong cảnh quay kế tiếp bị NG vài lần, còn về phương diện khác, chỉ cần Thẩm Luân không ở đây, cô cảm thấy tâm tình cực kỳ tốt.