- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ánh Trăng Sáng Như Nàng
- Chương 5
Ánh Trăng Sáng Như Nàng
Chương 5
Kiều Minh Nguyệt cứ tưởng bình tĩnh một chút chờ Niệm Niệm tự trở về thì tốt rồi.
Nhưng cô đợi ước chừng năm phút mà con gái vẫn chưa về.
Cô nhìn Niệm Niệm ăn xong chocolate chuối, lại đi tìm Sầm Nghiên Thanh ở khu trái cây đồ ăn vặt, lại đến thác nước chocolate bên này chơi, chơi cái này còn chưa đủ, Niệm Niệm lại phát hiện hiện trường nơi chế tác hồ lô đường, một khi đi chơi liền không thể quay lại, một chuỗi hồ lô đường làm từ sơn tra.
Vấn đề là, Sầm Nghiên Thanh thế mà lại kiên nhẫn hỗ trợ con bé.
Bữa tiệc đứng này hiển nhiên không có tính toán vấn đề không phù hợp với chiều cao của trẻ em, tất cả cái bàn đều cao so với Niệm Niệm, cô bé nhón chân mới có thể với gần đến, càng không cần phải nói đồ ăn bày biện ở chỗ cao như đồ ăn vặt cùng trái cây.
Sầm Nghiên Thanh tuyệt đối là một người phục vụ 5 sao, toàn bộ hành trình mười phần kiên nhẫn, Niệm Niệm chỉ cái gì hắn lấy cái đó, chocolate dây ra làm dơ tay bé, hắn còn tìm khăn ướt lau khô cho bé, trước khi lấy cái gì thậm chí sẽ hỏi cô bé có thể ăn được hay không, có dị ứng hay không.
Cái trình độ tinh tế này, Kiều Minh Nguyệt nhìn thấy đều hoảng hốt.
Vì sao hắn sẽ có kiên nhẫn như vậy đối một em bé nhỏ?
Theo cảm nhận của cô, các nhà tư bản đều là động vật máu lạnh, sẽ không vô duyên vô cớ thân thiện dễ gần như vậy.
Chẳng lẽ hắn biết Niệm Niệm là con gái của hắn? Biết khi nào? Hắn tự suy đoán hay là đã làm xét nghiệm ADN? Mấy ngày nay cô không rời đi Niệm Niệm lúc nào…… Từ từ, ngày đó hắn nhìn thấy Niệm Niệm, còn sờ đầu, chẳng lẽ chính là khi đó hắn bứt được tóc mang đi làm xét nghiệm ADN? hiện tại hắn đang muốn làm cái gì?Cùng cô tuyên chiến đoạt hài tử sao?
Toang, cô còn tự cho mình là đúng mà lơ đãng để hắn cùng Niệm Niệm tiếp xúc.
Kiều Minh Nguyệt rối loạn như tơ, mất toàn bộ kiên nhẫn của 5 phút trước, cô đang chuẩn bị sẵn sàng tiến lên đòi lại Niệm Niệm, liền thấy một người đàn ông cách đó không xa đang tiến lại gần cha con bọn họ.
Người kia có mái tóc dài, rõ ràng không phải xoăn tự nhiên mà là xoăn giả trân, mang mắt kính, hình tượng nhà nghệ thuật, dấu sau mắt kính là đôi mắt đào hoa mang ý cười, ôn nhu chào hỏi cùng Niệm Niệm.
Kiều Minh Nguyệt nghe được tiếng vụn vỡ trong lòng
Bên cạnh kiều Thư phát ra một tiếng “Vu Hồ”, rất có tinh thần hóng chuyện nhìn cảnh tượng này.
Cái này gọi là cái gì nhỉ? À rồi, người trẻ tuổi thích gọi loại cảnh tượng này là: lửa hận thù.
Kiều Thư nghĩ trong lòng ba chữ này, chợt cảm thấy ba chữ của mình quá đúng đắn, còn mang theo một chút cảm giác phim tâm lí tình cảm dài tập.
Người yêu cũ cũ – người mà em gái vô cùng phản cảm VS người yêu cũ - cha ruột của Niệm Niệm, tâm trạng của Kiều Minh Nguyệt đang hoảng loạn bỗng nhiên trầm tĩnh.
Sự tình quá phức tạp, cô lựa chọn nằm yên.
So với sự tiếp xúc Niệm Niệm cùng Sầm Nghiên Thanh, cô càng phản cảm Niệm Niệm tiếp xúc cùng người đàn ông chơi xà kia.
Kiều Minh Nguyệt hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần đi qua, mỗi một bước, cô đều bình phục lại tâm tình.
Niệm Niệm phát hiện ra cô đầu tiên, vẻ mặt vui vẻ đem hồ lô đường vừa làm trong tay đưa cho cô: “Mụ mụ con lấy cho người hồ lô đường vị dâu tây! Ăn siêu ngon!”
Bảo sao con bé cầm hai cái, hóa ra là biết cô thích ăn dâu tây nên lấy riêng cho mẹ.
Mình mới là người có ưu thế, không nên hoảng hốt.
Kiều Minh Nguyệt cong môi cười, dựa vào động tác đưa hồ lô đường của bé mà đem Niệm Niệm kéo đến trước mặt mình, rồi sau đó lại ngẩng đầu mặt lạnh nhìn về phía người nguy hiểm - Từ Lập: “Anh tránh xa con gái của tôi xa một chút.”
Sau đó lại nhìn về phía Sầm Nghiên Thanh: “Anh cũng vậy.”
Sầm Nghiên Thanh nhướng mày, đôi mắt thâm thúy, con ngươi trợn hơi to, biểu lộ một chút kinh ngạc, theo bản năng nhìn Niệm Niệm, lại nhìn về phía cô, lời nói đến miệng thì ngừng lại, xung quanh có người ngoài chỉ có thể nuốt xuống.
Hôm nay người đàn ông này mặc tây trang đeo giày da, khoác lên mình khí chất tinh anh nhân tài, điệu bộ nhàn nhã.
Từ Lập như là không nhận thấy được sự đấu đanh giữa hai người họ, mà nhún nhún vai bình thản, “Tôi còn tưởng rằng em bỏ tôi ra khỏi danh sách chặn, chắc không phải chỉ vì muốn có thiệp mời? Nguyệt nguyệt em làm tôi đau lòng.”
Ngữ khí thân mật, từ ngữ bóng gió, không cái nào không khıêυ khí©h thần kinh yếu ớt của Sầm Nghiên Thanh.
Ánh mắt hắn sắc bén, nghiêng đầu, hỏi thẳng: “Quan hệ của các người là gì?”
Ngữ khí kia, hiểu sơ là người chồng bắt gian trên giường còn muốn chất vấn người tình của vợ.
“Bạn trai cũ.” Từ Lập vẻ mặt vô tội.
Sầm Nghiên Thanh môi mỏng mím lại thẳng tắp, cơ bắp cả người đều vô ý thức mà căng chặt, áp xuống mí mắt, đang che dấu cảm xúc bùng nổ, cố tỏ ra là bình thản bên trong là quỷ hồn oán khí tận trời,vẻ đẹp bề ngoài của hắn đã chống đỡ không được, tưởng như giây tiếp theo liền sẽ xuất hiện vết nứt.
Hắn ta là bạn trai cũ, vậy hắn là cái gì?
Lúc trước ở trên giường, hắn cũng chưa gọi cô là Nguyệt Nguyệt thân mật như vậy.
À lúc trước, cô còn lừa dối nói hắn là mối tình đầu của cô.
Da đầu của Kiều Minh Nguyệt tê dại, quyết định giải quyết Từ Lập đầu tiên vì quá phiền toái, “Anh câm miệng, chỉ là bạn trai cũ tin đồn, chỉ là trong lời trò truyện mà cũng muốn lên mặt? Tôi lại cảnh cáo anh một lần, không được dùng bắp dụ dỗ Niệm Niệm nhà tôi!”
Từ Lập giơ lên đôi tay, tỏ vẻ oan uổng.
Hắn còn chưa có mở miệng dụ dỗ đâu, Niệm Niệm chủ động tới hỏi bắp tình huống.
Vừa nghe đến sủng vật chính mình thích nhất, Niệm Niệm có chút sốt ruột, “nhưng mà mụ mụ ơi, Bác Từ nói có thể cho bắp tới nhà của chúng ta chơi một ngày!”
“……” Tuyệt đối không thể bốn chữ ở Kiều Minh Nguyệt bên miệng cuối cùng vẫn là không nói ra, đối mặt với ánh mắt chờ mong của Niệm Niệm, cô thật sự là không có biện pháp cự tuyệt.
Trước kia Niệm Niệm cùng bắp chỉ gặp qua mạng, thông qua di động của Kiều Minh Nguyệt, Từ Lập sẽ phát cho bé một ít ảnh chụp hoặc là video của bắp hằng ngày, ví dụ như ảnh bắp ăn cơm, bắp mở cửa, bắp bật đèn từ từ, mỗi lần xem xong Kiều Minh Nguyệt đều sẽ run rẩy xóa bỏ, tránh cho video của hắn ô nhiễm WeChat của cô.
Oán khí của Sầm Nghiên Thanh đã sắp đυ.ng nóc.
Bọn họ ve vãn đánh yêu trước mặt hắn.
“Kiều……”
Hắn chỉ nói một chữ, thành công đem sự chú ý chuyển qua mình.
“Còn anh!” Kiều Minh Nguyệt ngưỡng cằm, vẻ mặt khinh miệt, “Anh sẽ không cho rằng Niệm Niệm là con của anh nhỉ?”
Vẻ mặt “Tôi sao mà đi sinh con cho kiểu đàn ông này”.
Cô thậm chí còn cười vỗ cô bé bên cạnh, “Kìa, Niệm Niệm, gọi bác đi con.”
Bị nói trúng tim đen hổ thẹn cùng phẫn nộ dâng lên trong hắn, một câu nói làm oán khí lúc trước nháy mắt biến thành chê cười.
Hắn cùng những người yêu cũ của cô cũng không khác nhau.
Sầm Nghiên Thanh bị xé mặt, sau đó hừ lạnh một tiếng, xoay người liền đi.
Nói thật, ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy Niệm Niệm, hắn trở về nhà cũ để đi tìm ảnh của mình khi còn nhỏ, so sánh với Niệm Niệm, hắn hoảng hốt cảm thấy có vài điểm tương tự, cái ý tưởng vớ vẩn này mọc rễ nảy mầm ở trong đầu hắn, in vào trong tâm trí.
Cô chịu sinh con cho hắn, có phải thuyết minh rằng trong long cô có hắn?
Vì nắm chắc một chút khả năng nhỏ bé như vậy, hắn mới tới riêng bữa tiệc này dù không hề có quan hệ với chủ tiệc, chỉ vì trông thấy cô, thậm chí nghĩ tới, mặc kệ có phải con của hắn hay không, nếu cô còn nguyện ý cùng ở bên, hắn đối xử cô bé như con ruột.
Cái ý tưởng này thật mâu thuẫn, một bên hắn muốn tới nghiệm chứng tính cảm của Kiều Minh Nguyệt, một bên lại muốn lí giải thắc mắc về suy đoán của mình, mục đích tối cao vẫn là “Hắn cùng cô ở bên nhau” kết quả nào hắn cũng mong chờ.
Quá mệt mỏi.
Chọc giận cha ruột của con gái Kiều Minh Nguyệt không hoảng hốt chút nào, dăm ba câu lại giải quyết bạn trai cũ cũ mặt dày, sau đó nắm tay Niệm Niệm rời đi.
Kiều Thư vỗ tay.
“Không hổ là em gái của ta.”
Biển lửa tính là gì, Kiều Minh Nguyệt lấy một đấu hai hoàn hảo rút lui.
Niệm Niệm ăn đường hồ lô, còn sợ hãi trong lòng, “Mụ mụ, ngươi vừa rồi hung dữ quá, mụ mụ không thích bác kia ạ?”
“Mụ mụ chính là không thích bác Từ, bị hắn ảnh hưởng nên mới nói chuyện như thế, Niệm Niệm bị dọa rồi sao?”
“Không có nha, mụ mụ không có dữ với con.” Niệm Niệm không bị ảnh hưởng chút nào, “Thế bắp……”
“Niệm Niệm ơi con có thể chơi cùng bắp, nhưng cũng cần quan tâm đến cảm xúc của mụ mụ, mụ mụ rất ghét bác Từ.” Trên thực tế so với Từ Lập, cô càng chán ghét càng sợ hãi con rắn màu vàng tên bắp, nhưng bắp là vật cưng Niệm Niệm thích nhất, cô không thể nói như vậy, bằng không Niệm Niệm sẽ buồn, bởi vậy phải uyển chuyển một chút, “ Niệm Niệm tìm biện pháp thích bắp mà không cần có liên hệ với bác Từ đi.” Tốt nhất là cho bắp vào dĩ vãng nhạt nhòa, như vậy quá tuyệt vời.
Niệm Niệm trong lúc suy nghĩ hồ lô đường đều không ăn.
Trong đầu nhỏ tất cả đều là: làm sao để tách chủ nhân và thú cưng ra.
Hình như…… Là chuyện vô cùng khó khăn nha.
Toàn bộ sự kiện, Niệm Niệm được Từ Viên mời cùng đi cắt bánh bông lan lóng lánh mà mày của cô bé vẫn thường nhăn lại, toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều đang tự hỏi vấn đề này, thậm chí đứng trước cái bánh bông lan lại mất đi hứng thú.
Thời điểm sắp kết thúc, di động của Kiều Minh Nguyệt rung lên, nhìn trên màn hình hiện têm anh cả, cô cố ý không bắt máy ba phút, mới cầm lấy ấn nghe.
“Ôi em gái!” Điện thoại kia quả nhiên anh trai cả giọng nói mang theo ngữ điệu của phương Bắc, “Mấy ngày hôm trước anh đều ở trên núi, không có tín hiệu!”
“Ồ, phải không? Chúng em đã giúp anh lo liệu chuẩn bị hậu sự” Kiều Minh Nguyệt tiếp điện thoại đồng thời nhìn móng tay của mình, sắp phải ăn tết, đã lâu cô không có làm móng tay, có nên làm hay không, làm một bộ móng tay phù hợp với dịp lễ tết? “Nếu không anh phối hợp với bọn em, làm ra sự việc nào đấy đi?”
Anh cả giọng điệu khó xử: “Bạn gái anh cũng chưa có, không thể dễ dàng rời đi nhân thế, Niệm Niệm cục cưng ở đâu? Lần này em về Giang Thành để ăn Tết, hay là ở đây hẳn?”
“Ở đây luôn không đi nữa, Niệm Niệm đang nói chuyện với người khác, không có thời gian nghe điện thoại, Niệm Niệm đang rất bận.”
Hắn bị em gái dỗi đã thành thói quen, “Không đi thì tốt, năm nay chắc là anh có thể trở về ăn Tết.”
“Được.” Kiều Minh Nguyệt ngữ điệu không quan tâm.
“Tranh thủ 29 Tết trở về.”
“Được.” Móng tay của cô hơi ngắn thì phải.
“Em gái ơi, anh chỉ có một người ở Nga, em……”
“Được.” Nếu làm móng tay thì muốn dài hay ngắn đây? haiz cô ghét cảm giác có vật thể không phải của chính mình dính ở móng tay.
“………… Kiều Minh Nguyệt, sang năm là anh có thể được gọi về.”
“Ồ?” Kiều Minh Nguyệt ngữ khí rốt cuộc có sự đổi mới, “Anh kết thúc chuyến đi xa, trở về để thăng chức à?”
“Khụ khụ, không khác lắm, em đừng nói bừa, chờ anh trở về mang quà cho.”
“Được.” Kiều Minh Nguyệt lại khôi phục ngữ điệu thiếu đánh lúc trước.
hàng năm cô đều ăn bánh của Kiều Vọng, ăn đến chán ngán, không biết lần này nói có đáng tin cậy hay không.
Công việc của Kiều Vọng rất đặc thù, là người trong bộ ngoại giao thân phận nhạy cảm, không tiện nói rõ rang lịch trình của mình. Mấy năm trước hắn bị điều đến nước nào đó ở Châu Phi làm ba năm, rồi sau đó lại về nước, bởi vì biết 8 tiếng ngoại ngữ mà vừa lúc ở Nga đang thiếu, lại bị điều đi Nga ba năm.
Ba năm lại ba năm, sau khi cha mẹ mất, hắn vẫn luôn ở nước ngoài, Kiều Minh Nguyệt đã lâu rồi không gặp hắn.
Nói không nhớ thì là giả, Kiều Minh Nguyệt cũng hy vọng hắn có thể trở về sớm.
Kiều Thư nghe hai người nói chuyện, “Hắn chuẩn bị được triệu hồi?”
“Có khả năng.” Kiều Minh Nguyệt không dám cam đoan, rốt cuộc anh cả vẫn làm việc dưới trướng người ta, cũng không có quyền lên tiếng, các lời nói của anh đều không chắc chắn.
Bởi vì anh cả khăng khăng muốn làm chính trị, dẫn tới Kiều Thư phải có trách nhiệm gánh vác sản nghiệp của gia tộc, nguyên bản Kiều Thư học tranh sơn dầu chuẩn bị sang nước ngoài hắn chỉ có thể từ bỏ ước mơ.
Một người muốn làm theo ý mình, hậu quả là người khác gánh vác.
Ngay từ đầu có lẽ Kiều Thư đối với anh trao có chút oán hận, nhưng thời gian trôi qua khiến mọi thứ đều nguôi ngoai.
Chảy chung một dòng máu thì sao có thể bỏ được, biết được Kiều Vọng có khả năng được gọi về, Kiều Thư cũng cảm thấy may mắn cùng vui vẻ.
Nói chung là tấm lòng rộng rãi phổ độ chúng sinh.
Quả nhiên hắn trời sinh làm cu li cho người khác.
Hết lo cho anh trai, lại đến em gái.
“Em cùng Sầm Nghiên Thanh, tính toán làm sao bây giờ?”
“Cứ như vậy nha, còn làm sao bây giờ?”
Niệm Niệm đi theo Từ Viên chơi, hai anh em bọn họ chui ở chỗ này thích hợp nói chuyện, Kiều Thư gấp không chờ nổi dò hỏi cô.
“Niệm Niệm là con hắn, em tìm ba cho Niệm Niệm, không suy xét Sầm Nghiên Thanh đầu tiên sao?” Dựa theo logic bình thường phải là như vậy.
Nhưng mà Kiều Minh Nguyệt vừa tới đã chọc tức Sầm Nghiên Thanh.
“Vậy đổi người khác.”
Kiều Thư cười không nói lời nào.
Kiều Minh Nguyệt già mồm mà thôi, trên thực tế giang hồ mõm đã bắt đầu hoảng.
Vừa nãy cô háo thắng công kích cả Từ Lập và Sầm Nghiên Thanh, nhưng hiện tại bình tĩnh lại, người ta ban nãy cũng không có làm cái gì, chỉ mới tiếp xúc với con gái cô mà thôi, nếu xem lại, Kiều Minh Nguyệt cũng quá mức mẫn cảm độc tài.
Hơn nữa vừa rồi người ta cũng không có đề cập tới Niệm Niệm.
Hỏi mỗi một câu về quan hệ của cô và Từ Lập.
Có lẽ…… Là cô quá đáng.
Kiều Minh Nguyệt, nhìn qua cái gì đều không quan tâm, nhưng là người sợ nhất thiếu người khác cái gì, làm sai vấn đề gì liền phải xin lỗi nhận sai. Đó là thói quen khắc vào trong xương cốt, lúc này cô ý thức được chính mình phạm vào sai lầm nghiêm trọng, tự kiểm điểm lại bản thân.
Niệm Niệm là cấm kỵ của cô, một khi có việc gì có quan hệ với Niệm Niệm cô sẽ dựng thẳng tóc lên phòng bị như gà mẹ, lúc nào cũng phỏng đoán các trường hợp xấu nhất.
Kiều Minh Nguyệt cũng không muốn như vậy, cô không muốn biến thành một bà mẹ có du͙© vọиɠ khống chế người khác, luôn có ý đồ nắm chặt con của mình ở trong tay, một khi có cái gì ngoài ý muốn thì sẽ cuồng loạn mà bùng nổ.
Thật là đáng sợ, cô không thể như vậy.
Vấn đề là lúc trước chia tay thảm thiết, số điện thoại của người ta cô đều không có, càng đừng nói xin lỗi.
Huống hồ, cũng không có cớ gì để làm.
Chuyện này giống như là một cây đinh, đâm vào trong lòng Kiều Minh Nguyệt.
Tới gần thời điểm cuối năm, Kiều Minh Nguyệt muốn thiết kế xong bản vẽ nhà kính hoa lan, nhưng cô không phải người làm nghề chuyên nghiệp, những chi tiết cụ thể vẫn còn nguyên chưa xong, những tài liệu tham khảo được rõ ràng nhất chỉ có viện bảo tàng kia.
Kiều Minh Nguyệt ăn cơm sáng từ sớm, do dự nửa ngày, vẫn gọi điện cho nhân viên công tác tại bảo tàng.
Nhưng nhân viên nói qua năm mới được, người làm về nhà kính đã sớm nghỉ phép, liên hệ không được.
Kiều Minh Nguyệt nhìn lịch.
Rõ ràng từ giờ đến Tết còn một tháng, sao mà đã nghỉ? Hóa ra nghỉ đông sớm như vậy sao?
Một bên nghĩ để đến năm mới lại làm, một bên lại lo lắng ăn tết dài mười lăm này, nhà kính trồng hoa lan sẽ trở thành một cái nốt muỗi đốt lúc nào cũng ngứa ngáy.
Không được, cô sẽ điên.
Liên hệ các bên để tìm kiếm, cuối cùng cô tìm được rồi bạn trai cũ cũ cũ, Ngụy Lam.
Hắn là bạn trai cũ bình thường nhất trong danh sách của cô, quyền cao chức trọng còn nợ cô rất, cả đời đều trả không xong, cho nên Kiều Minh Nguyệt có thể yêu cầu hắn bất cứ điều gì.
Điện thoại thật mau gọi được, Kiều Minh Nguyệt cũng không vòng vo, “Ngươi biết chủ quản của viện bảo tàng Lily là ai không?”
“Viện bảo tàng nào?” Người đàn ông bắt đầu tìm, “À viện bảo tàng này, chủ quản của bọn họ là một vị trưởng bối tôi nhận thức, nhưng …… Rất khó liên hệ.”
“Là ai?”
“Việc rất quan trọng sao?”
“Ừ, nhà kính trồng hoa lan của em đang xây, cần phải đi viện bảo tàng nhìn, học tập một chút.” Tốt nhất là tìm nhân viên chuyên nghiệp lại đây phụ trách xây dựng.
Ngụy Lam im lặng một lúc lâu, nghĩ thầm quả nhiên đây mới là“rất quan trọng sự “ của Kiều Minh Nguyệt.
“Chủ quản họ sầm, tên là Sầm Dương……”
“Là họ Sầm nào?”
“Sơn nay sầm.”
“Người thân của Sầm Nghiên Thanh?”
“Ồ ngươi biết sao? Là cô của hắn.”
“ hiểu rồi.”
Kiều Minh Nguyệt nhanh chóng cắt đứt điện thoại, tìm Kiều Thư đòi số điện thoại của Sầm Nghiên Thanh, hai người bọn họ quan hệ không tốt, cho nên Kiều Thư khẳng định có phương thức liên hệ của Sầm Nghiên Thanh.
Rất tốt, lý do đã có, nói xin lỗi xong còn có thể thuận tiện nhờ vả.
Niệm Niệm đang ăn cơm nhìn mụ mụ hấp tấp bận việc, vẻ mặt tò mò, hỏi cô: “Mụ mụ đang bận cái gì vậy?”
“Nhà kính trồng lan,” Kiều Minh Nguyệt lấy được số điện thoại, nhẹ nhàng thở ra, “Còn có một sự kiện rất quan trọng.”
“Chuyện gì nha?”
“Lần trước tại tiệc đính hôn, mụ mụ phát giận đối với một bác?”
“Vâng.”
“Mụ mụ đã làm sai, phải xin lỗi người ta.”
Vẻ mặt Niệm Niệm rất là kính nể, buông bánh bao, ngửa đầu ánh mắt sùng bái nhìn cô.
“Mụ mụ thật là lợi hại!”
Vẻ mặt Kiều Minh Nguyệt vui mừng.
Haha không tồi, hôm nay cô vẫn là tấm gương tốt của Niệm Niệm.
Đôi lời xà lơ của editor: Cố lên Q ơi, hãy coi như những chương dài là một thử thách
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ánh Trăng Sáng Như Nàng
- Chương 5