Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu trên sàn gỗ, vào mùa đông hiếm thấy ánh mặt trời, Kiều Minh Nguyệt ngủ một giấc đến khi tự tỉnh, nhìn thấy ánh mặt trời còn hoảng hốt cho rằng chính mình đang ở Đại Lý, cho đến khi cô cảm nhận được chiếc giường to não mới loading được.
Anh trai của cô thật là giàu có, chiếc giường này cũng quá to đi, cô xoay người vẫn chưa thấy Niệm Niệm, xốc lên chăn mới phát hiện con bé đã lăn đến đuôi giường từ lúc nào, đang nằm bò ngay mép giường ngủ ngon lành.
Niệm Niệm sợ nóng, hẳn là trong nhà bật lò sưởi nhiệt độ quá cao khiến cho cô bé quay cuồng khắp nơi trên chiếc giường, cuối cùng tìm ra khu vực mát mẻ ở đuôi giường.
Kiều Minh Nguyệt xem thời gian, đã 10 giờ.
Ngày thường Niệm Niệm dậy sớm, ngày hôm qua chắc là thật sự mệt rồi, hôm nay 10 giờ đều chưa có tỉnh.
Cô tay chân nhẹ nhàng bò dậy, đem con bé ôm đến giữa giường, trước khi thả xuống còn hít sâu một ngụm, mới chậm rãi buông.
Xong rồi xong rồi, Kiều Minh Nguyệt nghĩ thầm, hơn ba mươi cân cô liền sắp không ôm nổi, chờ về sau trưởng thành thì làm sao bây giờ đây.
Cô bỗng nhiên bắt đầu tự hỏi bản thân có nên tìm một ba ba cho Niệm Niệm?
Rốt cuộc trong nhà có người đàn ông, rất nhiều chuyện đều sẽ dễ dàng hơn.
Chuyện ôm con này làm cô rất áy náy, khi đó Kiều Minh Nguyệt sinh sản không thuận lợi, xuất huyết nhiều cơ thể bị thương, về sau lại từ từ khôi phục đã khá hơn nhiều, nhưng là ngày thường làm việc cũng không dám làm việc quá nặng, lâu rồi liền eo đau lưng đau, nửa năm trước ôm Niệm Niệm một không cẩn thận cánh tay trật khớp, lúc sau cô có chút tâm lý bóng ma.
Mà Niệm Niệm tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng siêu hiểu chuyện, từ khi có sự cố về sau cũng không hề bám muốn mụ mụ ôm, chỉ khi cô ngồi mới thích dính lên, ghé vào trên đùi hoặc là trên vai của cô.
Kiều Minh Nguyệt rơi vào trầm tư.
Rửa mặt xong xuống lầu, dì giúp việc đang ở lầu một dọn dẹp hàng chuyển phát nhanh vừa đến, có chút rối loạn, ngượng ngùng nhìn về phía nàng: "Kiều tiểu thư, chuyển phát nhanh vừa đến, ta chưa kịp dọn xong......"
Dì giúp việc họ Ngô, hơi béo, nhìn qua trong rất thật thà, người anh hai chọn hẳn là sẽ không có vấn đề gì, ngày hôm qua dì ấy trông Niệm Niệm cũng thật kiên nhẫn, Kiều Minh Nguyệt vẫn khá yên tâm.
Cô cười cười, "Không có việc gì, hai ngày này nhiều đồ vật, sẽ còn phiền toái dì."
"Không phiền toái không phiền toái." Dì Ngô vội vàng nói, tay chân lanh lẹ bắt đầu thu thập, lại nghĩ đến việc cô vừa mới tỉnh, "Ngài bữa sáng có thói quen ăn cái gì? Kiểu Trung Quốc hay là kiểu Tây?"
"Kiểu Trung Quốc, mì canh suông là được, phỏng chừng trong chốc lát Niệm Niệm cũng tỉnh, phiền toái ngài cho nàng cũng làm một phần thêm thịt bò."
Hai người ngài tới ngài lui, đồng thời nhận thấy được xưng hô có vấn đề.
"Ta tên là Kiều Minh Nguyệt, dì kêu là tiểu Kiều cũng được." Kiều Minh Nguyệt nói.
"Dạ, tiểu Kiều tiểu thư."
Kiều Minh Nguyệt nghe thấy xưng hô kỳ quái này, thế nhưng cảm thấy cũng được, liền gật đầu đồng ý.
Ở Đại Lý, cô sống cùng bạn ba năm, mọi việc đều tự mình làm, đã thật lâu không có người giúp đỡ, cảm thấy có chút không quen, nhưng ở chung trong chốc lát, lại cảm thấy việc gì cũng dễ dàng hơn, ít nhất về sau không cần phải tự nấu cơm, -- kĩ năng nấu ăn của Kiều Minh Nguyệt đúng là không nuốt nổi, ngày ngày Niệm Niệm vẫn luôn cổ động cô.
Dì giúp việc đang bận việc trong phòng bếp, cô cũng không có chuyện gì vô cùng nhàn rỗi, cầm dao mở kiện hàng chuyển phát nhanh.
Hôm nay đồ gửi đến đều là hành lý của cô và Niệm Niệm, cô từ trước đến nay có ý kiến của riêng mình, lần này trở về đã xác định là ở lâu dài tại Giang Thành, có lẽ thỉnh thoảng chờ Niệm Niệm được nghỉ đông và nghỉ hè sẽ trở về Đại Lý chơi, cho nên đem tất cả đồ vật đều đóng gói đưa về Giang Thành, bao gồm cả quần áo từ nhỏ đến lớn của Niệm Niệm, tất cả đều muốn cất giữ, đặt ở phòng riêng.
Cũng may nhà mới rất lớn, phòng cũng rất nhiều, tìm một gian phòng trống cũng không khó.
Đang mở đồ, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Thấy là Thi Đàn gọi, Kiều Minh Nguyệt mở to âm thanh đặt ở trên sô pha, tiếp tục mở hàng chuyển phát nhanh.
"Nguyệt nguyệt cậu đã về rồi!!! đợi mình qua nhà cậu chơi! bảo bối Niệm Niệm có ở đây không nhỉ?!" Thi Đàn thanh âm mạnh mẽ làm nhà trống của cô vọng lại âm thanh.
"Đang ở nhà, đợi mình gửi cậu địa chỉ "
"ok nha!"
Vấn đề này liền quyết định nhanh chóng.
Thi Đàn là dân bản địa tại Giang Thành, ít hơn Kiều Minh Nguyệt hai tuổi, tính cách quá mức hoạt bát, nếu trong nhà này đồng thời có Niệm Niệm cùng Thi Đàn, Kiều Minh Nguyệt thậm chí còn nghĩ đến việc mang nút bịt tai.
Vừa đúng lúc đang thiếu người cùng thu thập hành lý, nhiều cu li cô có thể nhẹ nhàng một ít.
Ờm, bạn thân chính là phải dùng đêm rét chung chăn.
Trong chốc lát Niệm Niệm đã tỉnh giấc, cô bé tự mình đánh răng, rửa mặt, xong lộc cộc chạy xuống lâu, bé còn chưa quen thuộc với nhà mới, nhưng mà cũng không lạ lẫm, cười hì hì đối với dì giúp việc chào hỏi, lay chân của dì muốn nhìn xem trong nồi nấu cái gì, không có biện pháp, dì giúp việc chỉ có thể đem nàng ôm lên xem nồi.
"Oa! Thơm quá a!" Bụng Niệm Niệm phối hợp với hoàn cảnh kêu ục ục.
"Nghỉ một lát đi, rửa tay là có thể ăn cơm, ta còn chưng ba cái bánh bao thịt đâu."
Dì là người phương Bắc, làm đồ ăn khối lượng khá nhiều, Kiều Minh Nguyệt đời này lần đầu tiên thấy bánh bao thịt lớn như bàn tay, sợ ngây người.
bánh bao kia, to hơn mặt Niệm Niệm.
Niệm Niệm cầm bánh bao đặt ở trước mặt mình khoa tay múa chân, cho nàng xem: "Mụ mụ mụ mụ!!! không nhìn thấy con luôn!!!"
Kiều Minh Nguyệt thuần thục cầm lấy di động chụp được cảnh cô bé cầm bánh bao, đồng thời còn mười phần phối hợp mà nói: "Niệm Niệm đi đâu rồi?"
Niệm Niệm liền đem bánh bao ra khỏi mặt, "Niệm Niệm ở chỗ này!"
"Oa ~" Kiều Minh Nguyệt mà xé bánh bao một cách quý tộc, nói chuyện cũng rất ôn nhu.
Niệm Niệm ăn so với cô hào phóng hơn rất nhiều, hai tay nhỏ ôm bánh bao há mồm liền cắn, một ngụm một cái dấu răng, cô bé miệng nhỏ nhưng chỉ cần một ngụm là có thể cắn được thịt, có thể thấy được dì dùng bao nhiều nhân bánh.
Kiều Minh Nguyệt lau tay, lấy ảnh chụp vừa mới chụp để đăng mạng xã hội, ảnh chụp Niệm Niệm giơ bánh bao, khuôn mặt nhỏ hoàn toàn bị bánh bao che khuất, không biết nhìn vào còn tưởng là cho bánh bao đội một đầu rậm rạp tóc đen nhánh, tiêu đề: Mặt bánh bao?
Thời điểm Niệm Niệm gặm nửa cái bánh bao, Thi Đàn đã tới rồi, dì Ngô mở một cửa, tựa như một bé chó điên xông vào tới, tốc độ nhanh khiến dì Ngô giật nảy mình, Thi Đàn thay đổi giày liền lấy một miếng khăn giấy ướt lau lau tay sau đó cầm lấy cái bánh bao thứ ba trên bàn, giơ lên trước mặt: "Nguyệt nguyệt nguyệt nguyệt! không nhìn thấy mình đúng không!"
"dì Đàn đàn--" Niệm Niệm ôm bánh bao hướng Thi Đàn chui vào trong lòng ngực Thi Đàn.
Hai người tưởng như là nửa đời người không gặp, cho nhau thăm hỏi, Niệm Niệm một miệng đều là "Dì càng ngày càng xinh đẹp" "Tóc dì đẹp quá" "Dì giống như gầy đi" Nịnh nọt khiến cho Thi Đàn tuổi còn trẻ mà cười mặt nhăn lại.
Thi Đàn đã ăn cơm xong, nhưng nhìn Niệm Niệm ăn cơm quá ngon lại không chịu nổi, cô ăn cái bánh bao lại ăn chén cơm nhỏ.
Kiều Minh Nguyệt đã ăn xong từ sớm rồi, lau khô tay, đang xoát lướt tin tức của bạn bè.
Hằng ngày cô đăng ảnh con gái, trong vòng bạn bè cơ hồ bị Niệm Niệm hoặc là khôi hài ảnh chụp chiếm cứ, không có ảnh tự chụp, mới vừa đăng liền có người bình luận, cô trả lời bình luận của người quen.
Trong đó nhảy ra một id Từ Lập.
Từ Lập: Niệm Niệm trở về Giang Thành? Bắp đã lâu không gặp nàng, có muốn tới nhà của ta chơi.
Kiều Minh Nguyệt thấy tên này liền cảm thấy ngứa mắt, theo bản năng cách màn hình xa chút, ghét bỏ mà đánh chữ trả lời: biến.
Cô ít khi nói tục, nhưng là thấy Từ Lập, không đúng, chỉ cần là hắn làm gì, nàng đều nhịn không được muốn mắng người.
Niệm Niệm là do cô chăm từ bé đến lớn, mọi sở thích cũng giống cô, tuy rằng có một chút lệch lạc đi, ví dụ như Kiều Minh Nguyệt thích ngắm hoa thực vật, Niệm Niệm trực tiếp nhảy lên hoa ngắm hoa thực vật, nguyệt quý, tú cầu, hoa ông lão tất cả đều không có hứng thú, thậm chí cũng nhảy vọt qua trầm mê lan lưỡi rồng cùng với các loại thực trùng thực vật*.
*Theo Q hiểu thì Niệm Niệm đam mê mấy cây ăn thịt
Không ngờ lần nọ gặp qua Từ Lập, lúc sau hứng thú yêu thích liền đã lệch lạc.
Niệm Niệm......Lọt vào hố mê vật cưng kì quái.
Chỉ là nhớ tới cái kia thú vui lông tơ cả người Kiều Minh Nguyệt dựng đứng.
Niệm Niệm nếu là thích rùa đen, thạch sùng, con cua, cô đều có thể tiếp thu, nuôi ở lu là được, cũng không tai họa đến cô.
Vấn đề là, Niệm Niệm thích... rắn.
Kiều Minh Nguyệt sợ nhất hai loại động vật, một là loại không chân, hai là loại chân quá nhiều, nàng sợ rắn sợ đến mức không cùng người tuổi rắn kết bạn, căn bản không thể tiếp thu việc con gái ruột muốn nuôi rắn làm vật cưng này.
Không được, lại nghĩ về nó đêm nay cô sẽ gặp ác mộng.
Cô hoả tốc cho Từ Lập vào danh sách đen, tránh cho việc hắn cùng Niệm Niệm có liên hệ, cô lại phải mang con gái cưng chạy.
Block hắn xong, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
Cơm nước xong, Thi Đàn đã bị Kiều Minh Nguyệt lôi kéo cùng nhau mở hàng chuyển phát nhanh.
Rất nhiều đều là quần áo của Niệm Niệm, dựa theo thời gian mà phân loại, Thi Đàn thấy rất nhiều quần áo khi còn nhỏ của Niệm Niệm, có chút xúc động "Nhoáng lên cái Niệm Niệm đều phải đi nhà trẻ." Lúc nói còn có chút chua xót.
Nghe bạn nói như vậy Kiều Minh Nguyệt cũng có chút chua xót.
Nếu Niệm Niệm đi nhà trẻ,vậy thì không thể mỗi ngày ở bên chính mình, nói không chừng về sau còn sẽ kết bạn với nhiều người, hoặc là bạn trai linh tinh, nếu là lúc sau bị lung tung rối loạn đàn ông thối theo đuổi...... Trời ơi, mới nghĩ thôi cô đã cảm thấy hít thở không thông.
Niệm Niệm cũng đang xem quần áo của mình, thấy Thi Đàn lấy ra một bộ quần áo liền thân chỉ bằng bàn tay, kinh ngạc không khép miệng được.
Đây là bộ Niệm Niệm mặc lúc mới sinh ra, thật là một bộ đồ siêu cấp nhỏ, Kiều Minh Nguyệt thấy cảnh sinh tình, "khi còn nhỏ Niệm Niệm chỉ nhỏ xíu như vậy."
Niệm Niệm: "Vậy mụ mụ khi còn nhỏ như thế nào?"
"Mụ mụ hẳn là so ngươi lớn một chút, nặng hơn sáu cân, con mới không đến năm cân."
"Mụ mụ cũng thật lợi hại." Niệm Niệm ngồi ở trên sô pha ra dáng người lớn, đang thu thập quần áo của mình.
Thi Đàn giúp đỡ cô mở chuyển phát nhanh, thấy dì giúp việc đi ra ngoài mang vào bảy tám kiện hàng chuyển phát nhanh, dần dần ý thức được cái gì không thích hợp.
"Nguyệt nguyệt, cậu gọi mình tới không phải là để mình làm culi sao???"
Kiều Minh Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên, "Nếu không thì sao?"
Thi Đàn: "...... Kỳ thật cậu có thể gọi anh trai cậu tới."
"Hắn gần đây rất bận." Vội vàng kiếm tiền, cô mới không làm ảnh hưởng anh hai kiếm tiền, hoa hồng của công ti cũng nằm trong tay cô.
"ờ ha, nghe nói hình như anh cậu cùng nhà họ Sầm có mâu thuẫn." Thi Đàn nhớ tới việc này.
"Mâu thuẫn cái gì?" Kiều Minh Nguyệt tò mò.
Ngày hôm qua cô phát hiện Kiều Thư cùng Sầm Nghiên Thanh hai người có vấn đề, nhưng Kiều Thư không chịu nói, cô cũng không hỏi nhiều, thế nhưng Thi Đàn cũng biết, xem ra mâu thuẫn không nhỏ?
" Mình cũng không biết, hẳn là trong công việc làm ăn," Thi Đàn nhớ lại, "Hình như là bởi vì một miếng đất."
"Cái gì?" Kiều Minh Nguyệt nhíu mày, "Sầm gia cũng không làm bất động sản, không phải nhà hắn mấy năm đều làm internet sao...... Người đàn ông này sẽ không nhỏ mọn như vậy đi?"
"bạn trai cũ?" Thi Đàn một giây đã hiểu rõ, nhưng nghĩ lại tưởng tượng Sầm Nghiên Thanh người này, "Không đến mức như vậy đi, nói không chừng người ta đang chuẩn bị phòng nghỉ để chuẩn bị cho hướng đi mới vào ngành sản xuất?"
"Ha ha."
"Lại nói vấn đề kia, Kiều gia trước kia cũng không làm bất động sản."
Kiều Minh Nguyệt từ trước đến nay bênh vực người mình, "Nhà ta không làm địa ốc thì không thể mua mấy miếng đất lưu trữ chơi sao?"
" Cậu nói như vậy, nhỡ đâu người ta cũng nghĩ như vậy."
Kiều Minh Nguyệt bị nghẹn một chút, thật đúng là không giỏi phản biện.
Thi Đàn vuốt cằm, nghĩ thầm: Cho nên hai cha không làm địa ốc vì sao phải vì một miếng đất mà tranh chấp như vậy làm chi?
Đôi lời lảm nhảm của editor: mỗi ngày 1 chương quá năng suất luôn, nếu có ai xem truyện này thì hứa đăng nhanh hơn tốc độ ánh sáng