Kiều Minh Nguyệt nhẹ nhàng đánh cánh tay hắn, nâng cằm lên nhìn hắn, “Ngươi mới là người phải lịch sự!”
Sầm Nghiên Thanh cũng không buông tay, quả nhiên hắn vẫn dính người khắc vào trong máu rồi, muốn giấu thế nào cũng không che giấu được bản tính, bị cô hung dữ cạp lại là đúng. Đỡ cô đứng an toàn hắn mới đem vấn đề hỏi lại một lần.
“Lần này tới là vì cái gì?”
Kiều Minh Nguyệt cũng không thích lòng vòng, nhưng là nói chuyện kết hôn tại đây quá tùy tiện, cô sợ lạnh mà chui trong lòng ngực hắn, nỗ lực cọ nước hoa sang quần áo của hắn, “Đi vào trong xe đi, không em sẽ bị đông lạnh chết.”
Sầm Nghiên Thanh nhìn chiếc xe gần đó, vẫn ôm cô lên đúng chuẩn kiểu công chúa, Kiều Minh Nguyệt sẵn lòng phối hợp mà vươn tay mở cửa xe, chui nhanh vào ghế phụ hưởng thụ êm ấm.
Hắn lên xe, thấy trên chân cô là giày cao gót, “Lái xe không nên đi giày cao gót.”
Kiều Minh Nguyệt vừa định chối cãi rằng mình không lái xe, lại đem lời nói nuốt vào, chỉ nói: “Trong xe của tôi có giày đế bằng, nếu không phải vì muốn gặp anh thì đâu phiền toái như vậy.”
Lại nữa.
Nhưng quả thật hắn rất thích những tiểu phẩm dỗ người của cô.
Mở nhiệt độ lên lớn nhất, Kiều Minh Nguyệt mới lên tiếng nói chuyện chính: “Anh còn độc thân nhỉ? Em có phi vụ cần nói chuyện cùng anh?”
“Hiện tại mới hỏi tôi độc thân hay không có phải quá muộn rồi không?” Sầm Nghiên Thanh cười nhẹ, trong mắt có chút mong đợi, Cầm tay cô sờ soạng ở lòng bàn tay, quen thuộc giống như đã là người yêu nhiều năm.
Ngón tay mảnh khảnh được bao bọc ấm áp, dần dần tìm về xúc giác, chậm rãi sinh ra tê dại nhè nhẹ.
“Độc thân thì tốt,” Kiều Minh Nguyệt dùng một cái tay khác vén mái tóc thừa ra đằng sau, mỉm cười, “Chúng ta kết hôn đi, anh cảm thấy thế nào?”
Sầm Nghiên Thanh nhất thời sửng sốt.
“Hai nhà chúng ta cũng rất thích hợp, sau khi kết hôn thì tập đoàn Sầm thị cùng Kiều gia cũng có thể hợp tác càng nhiều ……”
“Tựa như quan hệ của em cùng Ngụy Lam?” Hắn bỗng nhiên ngắt lời cô.
Trước đây Sầm Nghiên Thanh thể hiện với cô vẫn luôn là người tùy ý để bắt nạt, cô nói cái gì chính là cái đó, tức giận là cái gì? Không tồn tại.
Sau khi nghe xong lời đề nghị, Sầm Nghiên Thanh bỗng nhiên giống như là một người khác, buông tay cô ra, cười không nổi, hắn không muốn bày sắc mặt xấu cho cô, mắt nhìn về phía trước không đối diện với mắt cô.
“Sao vậy?” Kiều Minh Nguyệt không rõ.
“Nhà tôi còn chưa tới mức yêu cầu tôi phải liên hôn, hôn nhân của tôi, tôi có thể làm chủ,” Sầm Nghiên Thanh nói, “Hay là,chuyện hôn nhân của Kiều tiểu thư ngài không tự mình khống chế được?”
Tự nhiên bị nói kháy, Kiều Minh Nguyệt bắt đầu lên máu, nhưng chính mình đang tìm người ta để hợp tác cả đời, hẳn là nên thể hiện thái độ tốt.
“Không có, cha mẹ tôi mất rồi, đương nhiên là tôi tự làm chủ.”
Cô nhắc tới cha mẹ đã mất, Sầm Nghiên Thanh hoàn toàn không thể nói cái gì, lại nói theo đề tài này khó tránh khỏi sẽ đi vào ngõ cụt.
“Kiều tiểu thư, cầu hôn là phải có thái độ của cầu hôn,” Sầm Nghiên Thanh nói không lại, chỉ có thể bắt đầu đánh vào vấn đề tình cảm, “Huống chi em trực tiếp nhảy vọt qua phân đoạn yêu đương, có chút không thành tâm.”
“Ồ, anh đây là cảm thấy em đang nói giỡn?”
“Không, tôi tin tưởng em là thật sự muốn kết hôn,” Sầm Nghiên Thanh nhìn vào đôi mắt cô, nghiêm túc nói: “Chỉ là em cần suy nghĩ lại một chút, có phải thật sự muốn kết hôn cùng tôi hay không.”
“Cái này tôi đã nghĩ rồi, không phải anh thì không cưới, à không, không phải anh thì không gả.”
“…………” Sầm Nghiên Thanh hết cách với cô, giận cũng không biết đối phương có biết mình đang có lỗi ở đâu không.
Sự thật đã chứng minh: quanh co lòng vòng là vô dụng, đối phó với kiểu người như Kiều Minh Nguyệt cần nói lời nói thật, càng trực tiếp càng tốt.
“Một nửa kia tôi mong muốn khác cách em nghĩ, tôi muốn không chỉ là thích hợp với nhau mà còn là tình yêu,” giọng điệu của hắn có chút bất đắc dĩ, “Kiều Minh Nguyệt, em suy nghĩ kĩ một chút, em có thể cho anh tình yêu sao?”
Lần này đến phiên Kiều Minh Nguyệt im miệng.
Tình yêu a……Em không biết tình yêu là gì…
Quá hư vô mờ ảo, thật là đáng sợ.
Rõ rang, cuộc nói chuyện hôm nay của hai người chỉ có thể dừng ở đây, Sầm Nghiên Thanh đưa cô về nhà, cho cô suy ngẫm lại, sau đó lại đến tìm hắn.
Kiều Minh Nguyệt vừa về đến nhà, Kiều Thư đã được nghỉ phép đang ngồi trên sô pha cùng Lưu Diệc và Niệm Niệm xem nghề làm vườn thế giới, mọi người vừa quay đầu lại đã thấy cô gái có trạng thái không tốt.
“Thế mà còn có lúc Kiều Minh Nguyệt không bắt được người.” Lưu Diệc cũng tấm tắc bảo lạ.
Kiều Thư bắt đầu chọn lựa: “Thật ra anh cảm thấy Ngụy Lam khá ổn, các ba năm kia hai người cũng khá hợp sao? Nói không chừng có thể hợp tác ba mươi năm.”
Mới vừa rồi bị Sầm Nghiên Thanh lấy Ngụy Lam nêu ví dụ, Kiều Minh Nguyệt nghe không lọt tai tên này, che lại lỗ tai chạy lên lầu, vừa chạy vừa nói: “Cơm chiều không cần gọi em, mọi người cứ ăn đi!”
Niệm Niệm nhìn mụ mụ chạy trốn, đầu nhỏ vòng một vòng nhìn theo đường Kiều Minh Nguyệt chạy, vẻ mặt kinh ngạc, cái miệng nhỏ mở to, “Mụ mụ sao vậy?”
Lưu Diệc cũng ôm đầu cô bé trở về TV, “Cầu hôn thất bại, đây là điều bình thường.”
Kiều Thư cũng gật gật đầu, tuy rằng hắn ế lòi nhưng cũng không ảnh hưởng đối với việc hóng hớt và nói ra nói vào: “Mẹ con không tiếp thu được cái hiện thực này, đuổi theo đàn ông rất khó.”
Lưu Diệc nghe thấy giọng điệu tự tin của hắn, cau mày nhìn về phía hắn, “Tôi biết tại sao cậu nhiều năm như vậy vẫn luôn độc thân vì cái gì rồi.”
“………… Lưu Diệc tôi khuyên cô nói chuyện thiện lương một chút.”
“Không phép tắc, gọi chị dâu.”
“…………”
Gánh vác trách nhiệm của anh cả nhưng vĩnh viễn là em trai, Kiều Thư dỗi về phòng.
Lưu Diệc lấy một địch hai, cả hai anh em đi rồi, tiếp tục đi theo Niệm Niệm học tiếng Anh.
Cũng khó trách tiếng anh của Niệm Niệm tốt, nghề làm vườn tiết mục này nói tiếng Anh rất chuẩn, lại còn có bao hàm rất nhiều tên thực vật cùng với nông nghiệp thuật ngữ, có một số từ cô đều không biết, ăn theo Niệm Niệm xác thật là nạp thêm một đống tri thức.
Bình thường sau cơm chiều, Niệm Niệm mới bắt đầu đi học, ban nãy vừa nói không ăn cơm chiều Kiều Minh Nguyệt lời nói gió bay, tới rồi cơm chiều vẫn chạy nhanh xuống lầu, khua môi nói rằng không bổ sung thể lực thì không theo đuổi được đàn ông.
Trên bàn cơm, Niệm Niệm vẫn lảm nhảm như cũ, một bên ăn cơm một bên cùng mọi người thảo luận vấn đề học tập, tổng giám đốc hai ngày nay bị hỏi đều sắp rơi vào trạng thái hoảng sợ, Lưu Diệc đi làm nhiều năm căn bản những tri thức không cần thiết đã quên không còn gì mấy, ngay cả người trên thông thiên văn dưới tường địa lý tri thức mạnh nhất để chuẩn bị đi thi – cô giáo Tiểu Tạ đều sắp không trụ được.
“Mụ mụ mụ mụ, người biết 8*9 bằng bao nhiều sao???”
Kiều Minh Nguyệt: “72.”
Dăm ba cái bảng cửu chương sao có thể làm khó được cô.
Niệm Niệm ngồi thẳng thân thể, lại hỏi: “Thế 15*15???”
Kiều Minh Nguyệt: “225.”
Niệm Niệm khó có thể tin chuẩn bị đứng lên, “Vậy 25*25???”
Kiều Minh Nguyệt: “625.”
Niệm Niệm: “Mụ mụ thật lợi hại.”
Kiều Minh Nguyệt mỉm cười: “Đến mẹ hỏi con, 625*625 bằng bao nhiêu?”
Kiều Thư lập tức móc ra máy tính ở trong điện thoại bắt đầu tính lén.
Lưu Diệc thập phần bình tĩnh, cô là học sinh khoa văn, không học toán học nâng cao.
Học sinh lớp 12 – giáo viên Tiểu Tạ yên lặng ăn cơm, bắt đầu tính nhẩm.
Con số đã vượt qua phạm trù trẻ xa vạn dặm.
Niệm Niệm trề môi ngồi trở lại, cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn.
Kiều Minh Nguyệt: “390625.”
Sau khi tính ra con số kiều Thư vẻ mặt hoảng sợ, 625*625, lập tức lau mắt mà nhìn Kiều Minh Nguyệt.
Lưu Diệc không lên tiếng tiếp tục ăn cơm.
Cô giáo Tạ nhìn về Kiều Minh Nguyệt, ánh mắt tràn ngập sùng bái.
Kiều Minh Nguyệt: “Mọi người chưa học qua về tính nhẩm trong đầu à???”
Lưu Diệc: “Đừng hỏi, tớ khoa văn.”
Kiều Thư: “Chúng ta học đến 19*19.”
Niệm Niệm cơm đều ăn không vô, “Con còn chưa học đến 19*19!”
Đường tình Kiều Minh Nguyệt thua, đường đua…học hành Kiều Minh Nguyệt thắng, cô lại vui vẻ trở lại.
Cơm nước xong, Tạ Trì bị Niệm Niệm trộm kéo đến một bên.
“Cô giáo ơi cô giáo, cô có thể dạy con một ít tri thức mà mụ mụ không biết!”
Cô giáo Tạ: “…………”
Cô chỉ là một học sinh lớp 12 huhu QAQ
“E hèm, toán học yêu cầu học từ gốc học lên, tựa như chúng ta phải học hệ tọa độ cùng phương trình trước tiên, sau đó lại mới học hàm số, chúng ta còn có thật nhiều thời gian, Niệm Niệm còn nhỏ, về sau sẽ học càng nhiều.”
Niệm Niệm có chút thất vọng: “Được rồi.”
Tìm về tự tin từ con gái mới ba tuổi Kiều Minh Nguyệt có một đêm mơ giấc mơ đẹp. Tâm tư thiếu nữ lại tràn đầy, Cô tìm thược dược giống quý từ nước ngoài, phối giữa màu trắng và hồng phấn. Sáng sớm đã chuẩn bị đồ nghề, lái xe đi tới công ty Sầm Nghiên Thanh.
Trải qua ngày hôm trước, em gái lễ tân đã lau mắt mà nhìn cô, hôm nay sáng sớm đã thấy cô quay lại đây, hai mắt lễ tân tỏa ánh sáng, đặc biệt là khi thấy một bó thược dược kia.
Từng cánh hoa tinh tế bện vào nhau, tầng tầng bao vây nhụy hoa, màu hồng nhạt cùng màu trắng phối hợp một cách hoàn mỹ, tỏa ra thanh hương nhẹ nhàng. Hoàn toàn không cần các loại hoa khác kết hợp, một bó thược dược cũng đủ kinh diễm.
“Kiều tiểu thư tới thật sớm!” Lễ tân đứng rước đài chào hỏi, thấy hoa trong tay cô lúc này phản ứng lại, có chút do dự.
Là Sầm tổng đưa hoa cho Kiều tiểu thư?
Từ từ, nếu là hoa của Sầm tổng, Kiều tiểu thư vì sao lại phải đến đây? Chẳng lẽ tới vì muốn trả lại hàng?
Tưởng tượng đến việc đây là hàng hoàn trả, lễ tân lập tức nghiêm túc nghĩ thầm, bó hoa này ngàn vạn lần không thể trả vào tay cô, nếu không cô làm sao mà sống xót được ở trong công ty?
“Làm phiền em gọi điện thoại cho Sầm tổng, à, nói là tôi mang hoa tới.”
Không chỉ có mang hoa tới, cô còn chọn một bộ đồ phối hợp với hoa tươi, trình độ tinh xảo còn cao hơn ngày hôm qua, trang bị long trọng hơn đi tuần lễ thời trang.
Em gái lễ tân hiểu ra vấn đề.
Hóa ra Kiều tiểu thư tới để theo đuổi người!
Gái xinh hôm nay thay đổi phong cách, áo bên là váy liền áo màu đen,nhã nhặn lại tinh xảo, bên ngoài một bộ áo khoác làm bằng da thảo* khoa trương, hoa lệ, quý phái. Người bình thường có khả năng bị quần áo da thảo diêm dúa át mất, nhưng Kiều Minh Nguyệt vóc dáng cao, vai cùng cổ đường cong đẹp, hoàn toàn không bị quần áo che mất, cùng với khí thế “Hôm nay chọn người nào vào thị tẩm”.
* Da thảo mộc, hay còn gọi là da Vegtan (gọi tắt là da Veg), là một loại da thật được sản xuất bằng cách sử dụng các thành phần tự nhiên và các quy trình xử lý thân thiện với môi trường.
Tay nhỏ của em gái lễ tân run rẩy gọi điện thoại, chuyển liền nói rõ ràng tình huống.
Sầm Nghiên Thanh nghe xong, trả lời: “Cuối năm có nhiều việc, không có thời gian tiếp đãi cô ấy.”
Nói xong hắn vội vàng bổ sung một câu: “Hoa để lại.”
Lễ tân nghe xong thì treo điện thoại, vẻ mặt có xử có chút không dám đối mặt với gái xinh, ngượng ngùng mà thuật lại lời Sầm tổng nói.
Kiều Minh Nguyệt lại rất bình tĩnh, cầm hoa để bên cạnh bàn, giọng điệu nhẹ nhàng lại mang theo một chút thương cảm giả trân: “Ồ, không sao mai tôi lại đến.”
Em gái lễ tân hít hà một hơi.
Nội tâm phản nghịch của cô lễ tân kêu gào, nhịn không được bất bình thay chị gái giàu có.
Nhịn không được liền bắt đầu nói dõng dạc: “Tôi cảm thấy Sầm tổng hơi hơi không biết điều.”
Kiều Minh Nguyệt vẻ mặt tội nghiệp gật cằm, dáng vẻ đáng thương, làn mi tinh xảo hơi nhăn lại, dựa vào trên mặt bàn, một tay chống cằm nhìn cô gái, buồn rầu mà mở miệng: “Em cũng cảm thấy như vậy đúng không?”
Em gái lễ tân lập tức gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy!”
Đôi lời lảm nhảm của editor:
Gỡ mìn truyện này nữ chính hơi vô tâm vô phế, nhưng cũng có thể hiểu do bả chưa được yêu bao giờ giống t ấy.
Ủa rồi nói ra chi vậy nhục quá:)
🍀Seeding 1phut: Ai đang có nhu cầu mua hoa len hoặc nhu cầu mua sản phẩm từ len hãy ib em nha mọi người ơi, đi đâu xa quẹo ngay nơi đây