Chương 2

Tôi có chút thất vọng, khi ở cùng Châu Chí, tôi luôn ở trong trạng thái rụt rè, thấp kém.

Sau mỗi cuộc cãi vã, tôi đều là người thỏa hiệp và xin lỗi, còn anh ấy thì ngạo nghễ gật đầu chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

Bây giờ phong thủy luân chuyển, anh ấy lại là người cầu xin sự tha thứ.

Tin tức về việc tôi và Tống Giai Dương yêu nhau nhanh chóng được lan truyền, tôi tình cờ nhận được tin nhắn từ Tống An An.

Cô ấy muốn mời tôi và Tống Giai Dương cùng nhau trải qua kỳ nghỉ cuối tuần vui vẻ.

Tôi cho Tống Giai Dương xem tin nhắn của Tống An An, anh ấy mỉm cười: "Đi."

Cứ như vậy, khi tôi và Tống Giai Dương chạy đến sân chơi mà Tống An An đã đề cập vào cuối tuần, chúng tôi thấy Châu Chí đang nói chuyện với Tống An An một cách cáu kỉnh.

"Các cậu đến rồi!" Tống An An phớt lờ Châu Chí và chào chúng tôi.

"Cậu và Châu Chí là bạn tốt, hiện tại cậu cũng có bạn trai, bốn người chúng ta sẽ cùng hẹ hò đôi, chắc sẽ vui lắm!"

Tôi đã cười.

Châu Chí cau mày nhìn chúng tôi.

Trên đường đi, tôi và Tống Giai Dương đã rất vui, đây là buổi hẹn hò đầu tiên ở công viên giải trí kể từ khi chúng tôi yêu nhau.

Tuy nhìn thấy Châu Chí, trong lòng vẫn có chút đau nhức khó chịu, nhưng nụ cười tỏa nắng của Tống Giai Dương tựa như có thần thông, xua tan đi sương mù trong lòng tôi.

Buổi trưa chúng tôi chọn một nhà hàng để ăn.

Tống Giai Dương đi nghe điện thoại, Tống An An đi vào nhà vệ sinh.

Chỉ còn lại tôi và Châu Chí.

Tôi cảm thấy hơi xấu hổ, lặng lẽ cúi đầu nghịch điện thoại.

Một lúc lâu sau, Châu Chí mới nói: “Em đang quen Tống Giai Dương à?”

Tôi ngẩng đầu lên, nhướng mày: “Anh không thấy sao?”

"Em nghiêm túc chứ?"

Tôi thực sự không muốn tiếp tục trả lời những câu hỏi vớ vẩn như vậy với anh ấy nữa.

"Lâm Thư, anh không muốn em chọn ở bên Tống Giai Dương chỉ vì giận anh. Đây là sự không tôn trọng chính mình."

"Tôi nghĩ anh mới thiếu tôn trọng khi nói với cô ấy điều đó."

Tống Giai Dương không biết sau khi nghe điện thoại đã trở về lúc nào.

Châu Chí cau mày, không nói nữa.

Vào buổi tối, Tống Giai Dương đáng thương hỏi tôi: "Thư Thư, em thực sự giống như những gì Châu Chí nói sao? Quen anh để chọc tức hắn?”

Tôi sửng sốt, hóa ra sự tự tin của anh chỉ là đối với người ngoài.

Tôi cười sờ sờ đầu của hắn: "Đương nhiên không phải, em đã cân nhắc kỹ càng rồi mới lựa chọn ở bên cạnh anh đó."

"Thư Thư, sinh nhật tháng sau anh muốn em đi cùng anh được không?."

"Được nha."

Để an ủi anh, tôi hứa dù hôm đó có đi làm tôi cũng sẽ xin nghỉ phép để đi cùng anh.

Trước sự ngạc nhiên của tôi, Tống Anh An và Châu Chí đã chia tay chỉ vài ngày sau buổi hẹn hò đôi với chúng tôi

Người ta nói rằng Tống An An có tình yêu mới nên đã chia tay với Châu Chí

Bạn tôi hả hê nói với tôi qua điện thoại: “Không phải trước đây hắn rất yêu Tống An An sao, giờ lại bị đá, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi”.

Tống An An và Châu Chí đều là những người kiêu ngạo, cũng không biết cách thể hiện tình cảm.

Cho nên Tống An An đối với Châu Chí mới chỉ là nhất thời, hơn nữa khi hai người cãi nhau, ai cũng không chịu cúi đầu, ai cũng không chịu thỏa hiệp

Tự nhiên mối quan hệ không tồn tại lâu được.

Nhưng bạn tôi cũng nghi ngờ hỏi tôi: “Tiểu Thư à, em thật sự đã buông tay Châu Chí rồi sao?”

Dù sao tôi cũng đã yêu Châu Chí lâu như vậy, nếu tôi nói buông tay, trong 1 khoảng thời gian khó tránh khỏi bị nghi ngờ là cố ý chọc giận Châu Chí.

Lúc này Tống Giai Dương đã quay lại, anh ấy mua một đống món ăn tôi yêu thích, cắm hoa hồng mang về vào bình, mỉm cười mời tôi đến ăn thử món tráng miệng mới mua của anh ấy.

Đúng vậy, thật khó để buông bỏ tình cảm 10 năm theo đuổi Châu Chí.

Nhưng tôi sống trong ánh nắng được Tống Giai Dương yêu thương mỗi ngày, cớ sao tôi lại muốn trở về thân phận hèn mọn như vậy.

Hoặc có thể tôi đã hoàn toàn thất vọng trong khoảng thời gian dài mười năm và Tống An An chỉ là giọt nước cuối cùng làm tràn ly mà thôi.

Sự xuất hiện của Tống Giai Dương khiến tôi hiểu rằng tôi cũng có thể được yêu và tận hưởng người yêu của mình.

Anh ấy đã cắt đứt chút kỳ vọng cuối cùng dành cho Châu Chí của tôi, để tôi có thể hoàn toàn rời đi.

Sắp đến sinh nhật của Tống Giai Dương, nhưng sinh nhật của anh ấy lại trùng ngày với ngày mất của em gái Châu Chí.

Châu Chí có một người em gái vô tình gặp tai nạn xe hơi lúc còn rất nhỏ, khi em ấy đang băng qua đường.

Cuộc đời mãi mãi dừng lại ở tuổi thứ 8.

Cha mẹ anh điên cuồng trách móc anh không biết trông em cẩn thận, hoàn toàn quên mất anh đã chứng kiến cái chết của em gái mình khi anh mới mười tuổi sẽ thấy thế nào.

Anh vẫn sống như thường nhưng chỉ có tôi mới biết nỗi đau trong lòng anh đến nhường nào.

Hàng năm vào ngày này, tôi sẽ cùng anh đến thăm nghĩa trang em gái, sau đó đưa anh về nhà, nấu bữa tối và lặng lẽ đi cùng anh.

Chỉ là năm nay tôi ở bên cạnh Tống Giai Dương.

Tôi xin nghỉ phép ở công ty, sau đó đi siêu thị mua rau, về đến nhà bắt đầu chuẩn bị món ăn yêu thích của Tống Giai Dương.

Khi Tống Giai Dương gõ cửa, tôi đã chuẩn bị được hơn một nửa.

Anh ấy có vẻ hơi ngạc nhiên: "Em đã làm tất cả những điều này? Hôm nay chuyện gì đã xảy ra với em vậy?"

Tôi cười nhìn anh: "Anh buồn ngủ à? Không phải anh nói muốn cùng em đón sinh nhật hay sao?”

Anh cúi đầu phiền muộn: “Anh tưởng… tưởng em chỉ chiếu lệ với anh thôi.”

Cứ như vậy, tôi cùng Tống Giai Dương đón sinh nhật, buổi tối Châu Chí gọi điện thoại cho tôi, tôi chần chừ không trả lời.

"Em đang ở đâu?"

Giọng nói của Châu Chí hơi khàn khàn, có chút suy sụp.

"Tôi đang ở nhà, cùng với Tống Giai Dương."

“Em có biết... hôm nay là ngày gì không?"

Anh ấy dường như đang nghiến răng nghiến lợi nghe điện thoại.

"Tôi biết, nhưng hôm nay là sinh nhật của Tống Giai Dương, tôi muốn ở cùng anh ấy."

Thấy giọng nói của mình quá chiếu lệ sợ anh ấy không chịu nổi, tôi thay đổi giọng điệu và kiên nhẫn nói.

"Anh sao rồi? Đừng buồn quá, có thể ra ngoài đi dạo hoặc liên lạc với ai đó để cùng đi thư giãn cũng được.”

Anh nhẹ nhàng đáp lại rồi cúp máy.

Chắc là vì sau khi chia tay với Tống An An, anh ấy suy sụp lắm, nghe giọng điệu có vẻ rất cô đơn.

Ngày hôm sau, tôi mới biết một số tin nhắn WeChat do Châu Chí gửi cho tôi đã bị thu hồi.

Tôi đã gửi một dấu hỏi.

Anh nhanh chóng trả lời: “Không sao đâu, tôi gửi nhầm thôi”.

Buổi tối tan sở, tôi thấy xe của Châu Chí đỗ ở một bên.

"Sao anh lại ở đây?" Tôi có chút nghi ngờ.

"Đến đón em, tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối được không?"

Châu Chí hai mắt xanh đen, suy sụp hơn tôi tưởng tượng.

Tôi do dự vài giây: “Được.”

Khi Châu Chí ngồi trên xe, tôi nhắn tin cho Tống Giai Dương, nói với anh ấy rằng tối nay tôi sẽ không về nhà ăn tối.

Tống Giai Dương cũng không hỏi nhiều: “Được, gửi địa chỉ cho anh, xong việc anh sẽ đón em.”

Bữa cơm này tôi ăn không ngon miệng chút nào, không biết là vì tôi đã quen với việc có Tống Giai Dương ở bên cạnh hay vì điều gì khác.

Nhưng nếu trước kia tôi và Châu Chí ăn tối cùng nhau, chỉ cần nghĩ đến thôi tôi cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ.

Hiện tại tôi chỉ cảm thấy vô cùng chán nản.

“Ăn tối xong cậu muốn đi đâu?" Chu Chí nhìn tôi hỏi.

Tôi lắc đầu: “Tôi về nhà.”

Anh cau mày: “Gần đây em sao thế?”

"Không có gì."

"Vậy ăn xong để anh đưa em về nhà."

"KHÔNG."