Chương 4.1: "Cậu em trai" chết tiệt

Đợi Tiết Cẩn Độ dọn dẹp bát đũa xong đi ra ngoài, Tân Hoài Nguyệt vừa nhìn thấy anh đi về phía này đã vội vàng nằm xuống rúc đầu vào trong chăn.

Giờ cô chỉ mong có ai đó đấm cô một phát chết luôn cho rồi!

Trong lúc cô đang lăn lộn trong chăn thì cửa phòng lại mở ra, cô lập tức xoay người ngồi bật dậy, cố gắng ổn định lại biểu cảm của mình.

"Có nước nóng rồi, đi tắm thôi."

Tân Hoài Nguyệt ôm quần áo chạy vào nhà vệ sinh, ngồi ngẩn người trên bồn cầu tự kiểm điểm mười phút, sau khi bình tĩnh lại mới nhanh chóng tắm rửa. Xong xuôi đi ra ngoài, đảo mắt tìm kiếm bóng dáng Tiết Cẩn Độ.

Ơ, anh ta đâu rồi?

Cửa lớn được mở ra, Tiết Cẩn Độ mang theo gió lạnh từ bên ngoài tiến vào thì thấy Tân Hoài Nguyệt chỉ mặc một bộ váy ngủ mỏng manh đứng ngơ ngác ở cửa, anh nhíu mày, vội vàng đẩy cô vào phòng ngủ.

"Sao lại mặc đồ ngủ mùa hè?"

Tân Hoài Nguyệt khoanh tay để trước ngực: "Muộn như vậy rồi anh còn xuống dưới đó làm gì?"

"Vứt rác."

"Đợi sáng mai em đi làm có thể tiện đường mang rác đi vứt."

"Không cần đâu, đồ ngủ mùa đông anh cất ở đây." Tiết Cẩn Độ lấy một bộ đồ ngủ mùa đông làm bằng nhung từ trong tủ ra rồi đặt lên giường, sau đó đi ra ngoài.

Tiết Cẩn Độ làm xong hết mọi việc đã là tám giờ, sau khi tắm xong, anh lại cởi trần, bên dưới chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc rồi đi vào. Tân Hoài Nguyệt nhìn thoáng qua, sau đó vội vàng quay sang chỗ khác.

Anh đi đến vị trí ngày hôm qua ngồi làm bài tập, lúc này trên người đã mặc thêm một chiếc áo hoodie dài tay màu xám, tay áo cũng bạc cả màu, hẳn là anh đã mặc chiếc áo này lâu lắm rồi. Anh mở sách ra, sau đó tiếp tục giở một bộ đề thi, nhìn hình vẽ và ký hiệu trên bìa sách, hình như là... vật lý?

Đang nhìn thì bỗng nhiên Tiết Cẩn Độ quay lại nhìn cô: "Em cứ nhìn anh như thế làm anh không tập trung được."

"Ai thèm nhìn anh!" Tân Hoài Nguyệt xoay người, cố tình làm ra động tác cực mạnh bạo.

Thấy vậy, khóe mắt anh hơi cong lên, sau đó tiếp tục tập trung giải quyết tập đề thi trong tay.

Năm giờ năm mươi chín phút nhận được thông báo bắt đầu tăng ca, Tân Hoài Nguyệt bực bội đập chiếc túi xách trong tay lên bàn, cam chịu quay lại khởi động máy tính.

Lãnh đạo đúng là một con chó!

Giờ này chắc hẳn Tiết Cẩn Độ đã nấu xong cơm canh, đang đợi cô về nhà rồi. Tân Hoài Nguyệt thật sự rất muốn để anh ta nếm thử mùi vị chờ đợi, nửa tiếng trôi qua, sau một hồi đấu tranh tâm lý thất bại, cuối cùng thì cô cũng không thể nhẫn tâm như anh ta, lấy điện thoại ra nhắn cho anh một câu.

"Hôm nay phải tăng ca về rất muộn, anh ăn trước đi."

Tiết Cẩn Độ trả lời tin nhắn rất nhanh

Chỉ đơn giản một chữ "ừ". Tân Hoài Nguyệt trừng mắt nhìn màn hình điện thoại một hồi lâu mới bỏ xuống, bắt đầu tập trung suy nghĩ phương án lãnh đạo đưa ra. Mở một cuộc họp nhỏ thảo luận với mấy đồng nghiệp, sau khi xác định phương hướng sơ bộ thì mấy người bọn họ liền đi xuống công viên dưới lầu mua cơm hộp ăn.

Đồng nghiệp Tiểu Phương đi mua cà phê ở tòa nhà bên cạnh, lúc quay lại hai má ửng hồng, ánh mắt mơ màng bất định, mấy người ăn cơm xong đi vào thang máy, cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được nữa bèn kéo Tân Hoài Nguyệt kể chuyện mình vừa gặp một anh đẹp trai ở quán cà phê.

"Trời đất, hóa ra trai đẹp sẽ phát ra ánh hào quang thật đó, anh ấy ngồi ở vị trí bình thường nhất nhưng tôi vừa đi vào đã nhìn thấy rồi. Hơn nữa anh ấy còn là kiểu trai đẹp mà tôi vẫn tưởng rằng chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết... ôi, quên không chụp ảnh rồi!"

"Có khoa trương đến vậy không? Tiểu Phương, cô cứ chém gió đi, chẳng lẽ còn đẹp hơn cả Vương Tiểu Thạch sao?"

Vương Tiểu Thạch là người ký hợp đồng với công ty của họ.

"Căn bản không phải cùng một đẳng cấp được không hả?" Tiểu Phương lục lọi tất cả từ vựng cao cấp trong đầu để bênh vực anh đẹp trai mà ngay cả tên của người ta cô ấy cũng không biết: "Chính là cái kiểu bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp, nhìn thì có vẻ tối tăm u ám nhưng thực chất lại rất dịu dàng ấy... A! Tự nhiên tôi hình dung được gương mặt của nam chính trong cuốn tiểu thuyết anh hùng cứu thế đang đọc rồi."

Mấy người đứng trong thang máy đều bật cười, rõ ràng là không tin, Tiểu Phương hừ một tiếng rồi đi ra cửa thang máy: "Tôi và cô không còn gì để nói."

Khoảng mười một giờ đêm trời bắt đầu mưa to, có người mở cửa sổ làm những hạt mưa to bằng hạt đậu hắt vào, gió lạnh thổi tung xấp giấy A4 trên bàn làm việc. Tiểu Phương cuống quýt đóng cửa sổ lại, sắp xếp lại bàn làm việc xong thì buồn bã nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ: "Mưa to thế này, cũng không biết có bắt được xe không nữa?"

Có người nghe thế liền nói: "Gọi bạn trai cô đến đón cô đi!"

"Anh ta? Thôi bỏ đi."

Quả nhiên mấy người đồng nghiệp khác cũng không bắt được xe, Tiểu Phương thấy thế không khỏi than thở một câu: "Chẳng lẽ hôm nay phải ở công ty suốt đêm sao." Đúng lúc đó, WeChat của Tân Hoài Nguyệt hiển thị tin nhắn của Tiết Cẩn Độ vừa gửi đến.

"Công ty của em ở tòa nào?"

Anh định đến đón cô sao?

"23"

Chưa được mấy phút đã thấy Tiết Cẩn Độ xuất hiện trước mặt cô. Anh mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu đen và quần jean, sau lưng đeo balo màu xanh lá cây quân sự, tay cầm ô. Trên người anh mang theo hơi lạnh, phần tóc trước trán và hai bên thái dương đều bị nước mưa làm ướt.

"Sao anh lại ở đây?" Tân Hoài Nguyệt lấy mấy tờ giấy ăn ra lau tóc cho anh.

"Trời mưa rồi."