Cô ngồi xổm ở cửa, xoa xoa hai bàn tay đông cứng của mình vào nhau, nhấp mở khung chat của Tiết Cẩn Độ ra, vừa đánh được một hàng chữ thì nghe thấy tiếng thang máy mở cửa, sau đó nhìn thấy Tiết Cẩn Độ chống nạng, trong tay còn xách một chiếc bánh ngọt xuất hiện trước mặt cô.
Sau khi vào nhà, Tiết Cẩn Độ cầm chăn quấn lấy thân thể đang run lên vì lạnh của cô, sau đó quay người đi rót cho cô cốc nước ấm: "Sao mặc ít thế?"
Cô ngồi bên giường, cầm ly nước uống một ngụm: "Quần áo mới, có đẹp không?"
Anh gật đầu, ánh mắt dừng lại trên cánh môi đỏ hồng của cô.
"Sao anh biết hôm nay em sẽ về?" Lại còn cố tình đi mua bánh ngọt nữa.
"Anh nghĩ, có lẽ em sẽ..."
"Thế lỡ hôm nay em không về thì sao?"
"... Ông chủ tiệm bánh nói là để đến ngày mai vẫn ăn được."
Bỗng nhiên Tân Hoài Nguyệt đặt ly nước lên bàn, vươn hai tay về phía Tiết Cẩn Độ, bĩu môi: "Tay vẫn còn lạnh lắm." Giọng điệu như thể đang làm nũng vậy.
Tiết Cẩn Độ lập tức ngây người, tầm mắt của anh chuyển từ đôi môi đỏ hồng như cánh hoa đến đầu ngón tay bị đông lạnh đến mức đỏ bừng của cô. Đúng là rất lạnh, gió bên ngoài lớn như thế mà. Tiếp đó, anh nắm lấy tay cô, vén áo len của mình lên rồi đặt bàn tay lạnh cóng đó lên da thịt ấm áp của mình.
Đầu ngón tay chạm vào cơ bụng săn chắc của anh khiến Tân Hoài Nguyệt sững cả người, hơi nóng từ cổ xộc lên tận đỉnh đầu.
Anh lại giở trò lưu manh...
"... Hết lạnh rồi." Cô đỏ mặt rút tay ra: "Em muốn ăn bánh ngọt."
Tân Hoài Nguyệt nhìn anh lê cái chân khập khiễng đi lấy bánh ngọt, nghĩ thầm không biết mấy ngày nay một mình anh sống thế nào? Mọi người đều về nhà ăn tết, chỉ một mình anh sống trong ngôi nhà nhỏ bé này, hơn nữa còn bị gãy chân. Sao lại đáng thương như vậy chứ? Lúc anh cầm ghế ngồi xuống, Tân Hoài Nguyệt vươn tay xoa đầu anh. Tóc của anh rất mềm, sờ vào cảm giác rất mượt và thoải mái.
"Tiết Cẩn Độ, một mình anh ở đây có cô đơn không?"
Anh ngoan ngoãn ngồi đó để mặc cho cô sờ: "Ừ... Quen rồi." Anh thắp nến rồi đưa tay tắt đèn: "Ước đi!"
Dưới ánh nến, cô nhìn vào ánh mắt hun hút như biển sâu của Tiết Cẩn Độ, cô nhắm mắt ước thầm rồi thổi nến. Bật đèn lên, khóe miệng Tiết Cẩn Độ mang theo ý cười hiếm thấy: "Ước gì thế?"
"Bí mật."
"Nhắm mắt lại." Anh nói.
Tân Hoài Nguyệt làm theo, cô cảm nhận được hơi thở của Tiết Cẩn Độ đang quẩn quanh mình, sau đó một thứ gì đó mảnh dài, mát lạnh chạm vào vùng da thịt ở cổ, cô mở mắt ra thì thấy trên cổ có đeo một sợi dây chuyền, là sợi dây chuyền trong bộ sưu tập KL Tinh Nguyệt, cái mà đại diện phát ngôn Tôn Ngôn Ngôn đeo trên cổ trong tấm poster ở trung tâm thương mại hôm ấy.
Không thể nói rõ cảm giác lúc này là gì.
Tân Hoài Nguyệt nhớ là nó rất đắt, phải hơn tám nghìn, và cô cũng nhớ rằng kiếp trước cô đã nhất quyết kéo Tiết Cẩn Độ đến quầy thanh toán trả hàng vào ngay ngày hôm sau.
"Có thích không?" Anh hỏi.
Mũi Tân Hoài Nguyệt thấy hơi cay cay. Tám nghìn... anh phải kiếm số tiền này trong bao lâu?
Nếu anh không thích em, tại sao lại đối xử tốt với em như vậy?
Anh chú ý đến biểu cảm của cô, thầm nghĩ chắc hẳn là cô sẽ rất thích, lần trước thấy cô nhìn chằm chằm tấm áp phích kia rất lâu.