DỊCH: TEAM SUNSHINE
Tân Hoài Nguyệt đặt một cái ghế dưới vòi hoa sen, ngoài ra còn vô cùng chu đáo đặt sọt đựng quần áo ở nơi tay anh có thể chạm tới.
"Có gì thì gọi em."
Trời nhá nhem tối, tuyết bắt đầu rơi. Tiết Cẩn Độ vịn tường đi ra ngoài, còn cô đang ngồi trên thảm trải sàn, lẳng lặng nhìn khoảng trời bên ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng anh đi đến, cô vội quay đầu lại trong khi vẫn chưa kịp che dấu nỗi buồn trong mắt. Cô mỉm cười, nhìn qua là biết vô cùng miễn cưỡng.
"Tiết Cẩn Độ, anh có thích em không?" Đột nhiên cô hỏi một câu rất thẳng thắn.
Anh có thích em không?
Tiết Cẩn Độ nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, ban đầu anh cảm thấy cô rất phiền, rất ồn ào, tự nhiên ở đâu chạy đến nói muốn làm quen với anh, cô cũng giống như bao người phụ nữ kỳ lạ khác, nhìn trúng vẻ bề ngoài của anh, muốn lấy được chút gì đó từ chỗ anh. Cho đến khi thế giới của anh hoàn toàn trống rỗng, duy nhất chỉ còn sót lại âm thanh ồn ào này.
"Chị nghe nói nhà em xảy ra chuyện. Chị thấy hơi lo cho em."Anh nhìn đôi mắt sạch sẽ trong sáng đến mức không chứa nổi một chút tạp chất ấy đang tràn đầy đau lòng nói với anh.
Tại sao chứ, bọn họ mới quen biết chưa được bao lâu, cô hiểu anh là loại người gì sao?
Lúc đó anh chỉ nghĩ rằng mình phải tìm một việc gì đó để làm. Nếu không giữ được người phụ nữ này bên mình thì ngay cả sống anh cũng cảm thấy không có chút hứng thú.
Sau đó, anh ích kỷ biến cô trở thành người phụ nữ của riêng mình.
"Anh..."
Cô không giống anh, cô sống trong ánh nắng mặt trời từ khi còn nhỏ, cô ấm áp, thích cười, cô là một đứa trẻ được bao bọc bởi tình yêu. Còn anh thì khác, những thứ cùng anh lớn lên là một người ba nát rượu, chỉ cần say xỉn là sẽ phát điên đánh người, cùng với một người mẹ quanh năm suốt tháng nằm trên giường bệnh cần anh chăm sóc.
Anh không biết "thích" là gì nhưng anh có thể chắc chắn rằng anh cần cô và anh không thể rời xa cô.
"Được rồi, chúng ta ăn cơm đi." Tân Hoài Nguyệt che giấu sự mất mát trong lòng, cô đã hỏi anh rất nhiều lần về vấn đề này, ban đầu anh sẽ do dự, sẽ chần chừ, sẽ nói rằng anh không biết, nhưng sau đó anh cũng không thẳng thắn đáp lại cô, mỗi lần đều dùng nụ hôn để chặn môi cô lại.
Có lúc anh ham muốn đòi hỏi cô mãnh liệt khi hai người lên giường, mỗi lúc như thế anh đều cho cô ảo tưởng rằng "anh ấy cũng yêu mình".
Đúng vậy, là cô không có lòng tự trọng, cam tâm tình nguyện để anh lừa gạt.
Biết rõ tương lai sẽ bị anh vứt bỏ nhưng cô vẫn lo lắng cho anh như vậy, cô không thể rời khỏi anh, càng không chia tay anh.
Ở nhà dưỡng thương mấy ngày, Tiết Cẩn Độ đã có thể chống nạng đi tới đi lui khá nhanh nhẹn, vì thế nên việc nhà lại tiếp tục rơi xuống đầu anh. Thỉnh thoảng Tân Hoài Nguyệt sẽ nhìn anh rồi ngẩn người, nghĩ đến lúc anh hai mươi lăm tuổi, có sự nghiệp thành công của riêng mình, liệu anh cũng sẽ chăm sóc một người phụ nữ khác chu đáo và dịu dàng như anh đã từng làm với cô sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, tự nhiên đáy lòng cô lại nổi lên bong bóng chua.
"Tiết Cẩn Độ, thứ hai tuần sau em về quê."
Thứ hai tuần tới, một ngày trước đêm giao thừa. Kiếp trước, cô sợ một mình Tiết Cẩn Độ ăn tết quá cô đơn nên nói dối người nhà là mình phải tăng ca, đêm giao thừa không về nhà được, bây giờ nghĩ lại thật sự là cô quá bất hiếu.
Tay anh đang lau bàn hơi khựng lại, sau đó nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
"... Thế bao giờ em quay lại?" Qua một lúc sau, anh hỏi.
"Mùng sáu? Hoặc là mùng bảy? "Tân Hoài Nguyệt nhìn anh.
Anh dừng hẳn động tác trên tay, ngẩng đầu lên như định nói gì đó.
Mùng sáu tháng Giêng là sinh nhật âm lịch của Tân Hoài Nguyệt.
"Đến lúc đó xem tình hình thế nào đã." Cô nói rồi nghiêng người đưa lưng về phía anh.
Tuy nói vậy nhưng Tân Hoài Nguyệt vẫn trở về vào đêm mùng sáu, cô cố tình không nói cho anh biết, kéo vali đứng trước nhà gõ cửa một hồi lâu, không có ai ở nhà sao?
Cô đấm mấy cái vào đôi chân đau mỏi, tiếp tục ngồi ở cửa gọi tên Tiết Cẩn Độ mấy lần.
Không có nhà thật sao? Giờ này rồi mà anh còn đi đâu?