Tiết Cẩn Độ ngủ say rồi.
Tân Hoài Nguyệt nằm ở trên giường nhìn anh chăm chú, thấy vết thương trên trán anh, cô nhẹ nhàng chạm tay vào làm Tiết Cẩn Độ đang ngủ say hơi nhíu mày.
Sao lại để bị thương thế này? Lúc làm việc không cẩn thận đυ.ng trúng sao?
Sao lại bất cẩn như vậy chứ?
Da mặt Tiết Cẩn Độ rất mềm mại và mịn màng. Nghĩ vậy, Tân Hoài Nguyệt khẽ ấn ngón tay trỏ lên mặt anh. Lúc nào anh cũng nghiêm mặt giống như ông cụ non. Lúc mím môi không nói lời nào thoạt nhìn rất lạnh lùng và khó gần, chỉ có lúc ngủ mới có thể ngoan ngoãn như vậy... Tay Tân Hoài Nguyệt lướt trên sống mũi cao thẳng của anh rồi dần dần trượt xuống môi, khẽ chạm tay vào, sao lại khô thế này?
Tân Hoài Nguyệt chậm rãi bước xuống giường, lục lọi bàn trang điểm một hồi, sau khi tìm được son dưỡng môi lại cẩn thận bò lên giường, ngay khi Tân Hoài Nguyệt chuẩn bị thoa son dưỡng lên môi anh thì Tiết Cẩn Độ tỉnh dậy.
Trong không gian tối tăm chỉ có ánh trăng mỏng bao phủ lên người, Tiết Cẩn Độ nắm lấy tay cô, giọng nói mang chút khàn khàn lúc mới tỉnh ngủ: "Đang làm cái gì vậy?"
Ánh mắt của anh tưởng như sắp hút hồn người nhìn, quả thực Tân Hoài Nguyệt không thể thở được nữa: "Em... Môi của anh khô quá."
Anh khẽ "ừ" một tiếng, buông tay ra rồi nằm đó nhìn cô chằm chằm. Tân Hoài Nguyệt thoa nốt chỗ son còn lại trên ngón tay lên môi anh, lúc sắp chạm vào thì bỗng nhiên môi anh hơi hướng về trước nghênh đón làm cô cảm thấy cả bàn tay mình đều vì sự va chạm bất ngờ của anh mà tê dại. Tân Hoài Nguyệt cúi đầu đậy nắp son dưỡng lại rồi xoay người đặt ở tủ đầu giường, Tiết Cẩn Độ bất ngờ ngồi bật dậy, một tay giữ thắt lưng cô, tay kia chống bên tai cô, đỡ cô tựa vào đầu giường.
Hô hấp của cô lập tức trở nên dồn dập, tay vô tình đυ.ng phải phần bụng của anh, mặt cũng đỏ bừng lên: "Tiết Cẩn Độ, anh..."
Anh cúi người hôn lên môi cô, Tân Hoài Nguyệt chỉ đẩy mấy cái liền thuận theo ôm lấy eo anh, hôn trả lại. Đối mặt với Tiết Cẩn Độ, từ trước đến nay cô đều như vậy.
Không hề có lực chống đỡ.
Huống chi đây là Tiết Cẩn Độ mà cô đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Một nụ hôn dài chấm dứt, hơi thở của hai người đều trở nên rối loạn. Hai bên má Tân Hoài Nguyệt đã đỏ bừng lên, tư thế của hai người lúc này thật sự quá mập mờ. Cô mặc một chiếc váy ngủ mùa hè, lúc này vạt váy đã bị kéo lên đến hông. Đầu gối Tiết Cẩn Độ dạng ra quỳ hai bên hông phần bụng dưới nóng rực kề sát thân thể cô.
Nếu bây giờ anh muốn làm chút gì đó thì Tân Hoài Nguyệt cũng không thể từ chối.
Bởi vì bây giờ, ngay lúc này, cô cũng muốn làm điều đó.
Nhưng thế mà Tiết Cẩn Độ lại ngoan ngoãn đặt tay ở bên hông cô, đợi đến khi hơi thở ổn định lại mới hạ giọng nói nhỏ: "Ngủ đi." Sau đó trở mình nằm xuống giường.
Chỉ thế thôi?