Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ánh Trăng Phản Diện

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
14

Tôi đã tưởng tượng ra vô số viễn cảnh đoàn tụ với anh ấy.

Nhưng tuyệt đối không phải là tình huống này. Tôi đứng ở cửa phòng bệnh, ánh nắng xuyên qua ô cửa kính hé mở, hạt bụi li ti lửng lơ trong không khí. Bên cạnh có đặt một chậu linh lan, còn anh thì nằm an tĩnh ở trên giường bệnh.

Đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Mãi cho đến khi trợ lý của Thịnh Trạch đến gọi tôi, tôi mới phát hiện móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay. Thấy trợ lý lo lắng nhíu mày, tôi đoán sắc mặt của mình bây giờ đang rất tệ. Anh ta nói với tôi:

"Bác sĩ Giang, thật ra Thịnh tổng đã hôn mê từ rất sớm. Một năm trước, Thịnh tổng bị sốt cao ngất xỉu và được đưa vào bệnh viện, sau đó anh ấy đã tỉnh lại vào ngày cô lên máy bay. Thịnh tổng một mình lái xe đến sân bay, rồi lại tiếp tục bất tỉnh ở sân bay, cho đến bây giờ cũng không tỉnh lại nữa."

Nếu tôi hôn mê là do cốt truyện, còn anh ấy thì thế nào?

Tôi cứ luôn nghĩ mãi, đáng lẽ Thịnh Trạch đã được xác định là có một kết thúc có hậu với Khương Du, nhưng tại sao lại đi theo một con đường khác?

"Khương Du đâu?"

Tôi nhìn trợ lý, giọng nói có chút khô khốc.

Có lẽ là không ngờ tôi sẽ nhắc đến cái tên này, biểu cảm của anh ta nhất thời mất khống chế, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Dù mọi người không biết về mối quan hệ giữa Thịnh Trạch và Khương Du nhưng trợ lý thì nhất định phải biết, thậm chí còn biết nhiều hơn tôi. Ngoài thân phận là cấp trên và cấp dưới, anh ta giống như người em trai kém vài tuổi của Thịnh Trạch hơn, sau khi tốt nghiệp thì đi theo Thịnh Trạch, chức vụ của anh ta hôm nay cũng là do Thịnh Trạch cân nhắc.

Sau vài giây im lặng, anh ta ngập ngừng nhìn tôi:

"Thịnh tổng và cô Khương đã hoàn toàn chấm dứt vào ngày cô tỉnh lại… Thịnh tổng chỉ yêu một mình cô."

Tôi chỉ cảm thấy nực cười, bèn hỏi lại anh ta:

"Vậy tại sao lại muốn quay lại với cô ấy?"

Có lẽ là không trả lời được câu hỏi của tôi, anh ta thở dài kể về một chuyện cũ.

"Trước khi cô Khương và sư huynh kết hôn, có một đêm cô ấy ngủ quên ở trên xe, hình như là nằm mơ nên không ngừng gọi tên một người đàn ông khác. Lúc ấy sư huynh cũng ở trong xe, nhưng anh ấy không có phản ứng gì, thậm chí chưa từng nhìn qua một cái."

"Chắc hẳn là cô không biết, sư huynh từng nghe nói cô ở trong bệnh viện thân thiết với một nam bác sĩ khác, anh ấy liền lén lút đến bệnh viện mấy ngày."

"Tôi cũng không rõ tại sao sư huynh lại ở bên cạnh cô Khương, nhưng tôi biết sư huynh không yêu cô ấy. Có lần sư huynh say rượu, anh ấy cầm tấm ảnh của cô rồi xin lỗi không ngừng, nói là anh ấy có lỗi với cô."

"Có lẽ… sư huynh có lý do bất đắc dĩ."

Không biết vì sao, tôi đột nhiên nhớ tới thời điểm chúng tôi chia tay, Thịnh Trạch chỉ nói một câu duy nhất.

"Em có biết... Ngày qua ngày chờ đợi một người có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, đó là cảm giác như thế nào không?"

Lúc ấy tôi còn cho rằng, thời gian anh ấy chờ đợi tôi rất dài, rất vô vọng, bởi vì Khương Du đã đưa anh ấy thoát khỏi tuyệt vọng nên mới động lòng với Khương Du.

Bây giờ nghĩ lại, một ý niệm mơ hồ dần dần xuất hiện trong đầu tôi.

Tôi đưa tay vuốt ve đôi mày tuấn tú của Thịnh Trạch. Có lẽ ý nghĩa thực sự của câu nói ấy là, anh ấy hiểu rất rõ cảm giác vô vọng khi chờ một người có thể sẽ không tỉnh lại, nên anh ấy không muốn tôi phải trải qua.
« Chương TrướcChương Tiếp »