Chương 4

05.

Sau ngày hôm đó, lễ đính hôn không được tổ chức trọn vẹn.

Nhà họ Tống trước đây đối xử với tôi ôn hoà, nay cha mẹ hắn lên án mạnh mẽ, nói tôi dối trá, vì vinh hoa phú quý dám mạo danh thay thế.

Tống Mộ Hàn cũng nhìn tôi với ánh mắt thất vọng: “Anh nói yêu em không liên quan tới nguyên nhân khác, nhưng tất cả được xây dựng trên cơ sở em không lừa dối anh.”

Tôi cười vô tình: “Nếu đã vậy thì anh đưa tiền cho em rồi em sẽ không bao giờ quay lại?”

Tống Mộ Hàn nghiến răng nghiến lợi: “Lục Noãn, anh cho em một cơ hội nữa, vì sao phải mạo danh cô ấy? Anh không tin em làm vậy chỉ vì tiền.”

“Tại sao? Đương nhiên là vì trả thù Lục Trân Châu chứ gì nữa, dù sao tôi biến thành như bây giờ là do bị cô ta hại, chỉ cần cô ta thất vọng là tôi hạnh phúc.”

Tôi ghé sát tai Tống Mộ Hàn: “Anh biết không? Sở dĩ tôi bị bắt nạt hai năm chỉ vì một câu nói của Lục Trân Châu.”

Lục Trân Châu ghét mình viết chữ không đẹp nên nhờ tôi viết giùm một lá thư tỏ tình.

Tôi và Lục Trân Châu lớn lên cùng nhau ở một cô nhi viện, loại chuyện vặt vãnh này tất nhiên tôi sẽ không từ chối.

Sau đó con nhỏ đầu gấu nổi nhất trường cầm thư tìm Lục Trân Châu. Không biết là sợ hãi hay chỉ đơn giản là trốn tránh trách nhiệm cô ta chỉ vào tôi: “Là…Là Lục Noãn tặng.”

Kể từ ngày đó tôi rơi vào cơn ác mộng sâu thẳm nhất.

Bị nhốt trong nhà vệ sinh, bị xé sách giáo khoa, trên ghế bị bôi sơn đỏ, tất cả chỉ là món tráng miệng. Họ dí đầu tôi vào một hồ bơi đầy nước, đến khi tôi gần nghẹt thở mới buông tay. Sau đó hết lần này đến lần khác tôi bị mắc chứng sợ nước. Họ chặn tôi ở cầu thang, vừa hút thuốc vừa cười, họ dí tàn thuốc vào người tôi.

Sự việc phát triển đến mức mà mọi thủ đoạn bình thường hay bắt nạt tôi không còn đủ thỏa mãn bọn chúng. Khuôn mặt cười của họ ẩn đằng sau đèn flash của điện thoại di động. Họ nói, “Lục Noãn, nếu mày dám nói ra, tao thề, ngày hôm sau mày sẽ thấy những hình ảnh xuất hiện trên internet.”

Và Lục Trân Châu, người đã sống nương tựa lẫn nhau trong trại trẻ mồ côi từ khi còn nhỏ, sợ lọt vào tầm ngắm của kẻ bắt nạt, trở thành nạn nhân tiếp theo, thậm chí còn hùa theo họ làm tổn thương tôi.

Tống Mộ Hàn trầm mặc. Cũng đúng, Lục Trân Châu đối với tôi không tốt đến đâu, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của hắn.

Hắn nhìn tôi chằm chằm: “Anh nói rồi, anh sẽ bảo vệ em thật tốt, từ nay về sau em không cần sợ hãi.”

Tôi lắc đầu: “Tống Mộ Hàn, tôi đã đạt được mục đích của mình, cho nên tôi sẽ không cùng anh dây dưa nữa.”

Thật lâu sau hắn nói khẽ: “Cho nên em quen anh chỉ để trả thù cô ấy? Em có thật sự yêu anh không?”

Tôi chắc chắn như đinh đóng cột: “Từ trước đến nay chưa từng.”

Tống Mộ Hàn lạnh băng thất vọng nhìn tôi: “Lục Noãn, anh không muốn tiếp tục gặp em nữa.”

06.

Tôi rời khỏi Bắc Kinh.

Ngày đó Tống Mộ Hàn nói không muốn tiếp tục nhìn thấy tôi nhưng quá đáng hơn là hắn đưa Lục Trân Châu vào giới giải trí, hơi một tí là xuất hiện trước mắt tôi.

Lục Trân Châu tham gia một chương trình tuyển chọn người mẫu. Mặc dù bước đi như diễn tuồng, cũng không có tài năng nhưng dựa vào việc đi bài marketing xây dựng hình tượng “hoa nhài trắng tinh khiết duy nhất” nhanh chóng nổi tiếng, thuận lợi ra mắt. Còn liên tiếp giành được một số sàn diễn lớn, đây chắc hẳn là hiệu quả năng lực tiền giấy của nhà họ Tống.

Tôi nằm trên sofa ăn khoai tây chiên xem livestream đầu tiên của Lục Trân Châu sau khi ra mắt.

Trên màn hình, cô ta cố ý cười nhàn nhạt, mái tóc đen, làn da trắng như tuyết, rất phù hợp với hình tượng cô ta xây dựng. Rất nhanh sau đó âm thanh phát ra.

Người hâm mộ đặt câu hỏi: “Chị Trân Châu, có chuyện gì khiến chị tiếc nuối không?”

Ánh mắt của Lục Trân Châu ảm đạm: “Mình đã từng cứu được một người, anh ấy đưa cho mình một tín vật nói sẽ tìm lại mình, nhưng sau đó vì chuyện ngoài ý muốn mình bị mất trí nhớ, mãi đến gần đây chúng mình mới nhận ra nhau, bỏ lỡ rất nhiều năm.”

Bão bình luận bắt đầu nhốn nháo an ủi Lục Trân Châu. Còn có người suy đoán: “Có lẽ nào là người thừa kế tập đoàn Tống thị - Tống Mộ Hàn?”

Vẻ mặt Lục Trân Châu thẹn thùng: “Mọi người không cần đoán linh tinh, anh ấy… anh ấy rất khiêm tốn, không thích người khác nghị luận chuyện cá nhân.”

Không còn nghi ngờ gì nữa, câu trả lời này chỉ khiến khán giả cảm thấy hứng thú đối với mối quan hệ giữa Lục Trân Châu và Tống Mộ Hàn hơn.

Tôi nhất thời hứng khởi, bình luận: “Sự việc bạn hối hận nhất có phải là nói dối làm hại người khác không?”

Mặc dù bị những bình luận khác đẩy lên rất nhanh nhưng rõ ràng Lục Trân Châu đã nhìn thấy.

Nét mặt của cô ta mất tự nhiên trong chớp mắt, sau đó điều chỉnh lại rất nhanh.

Chẳng mấy chốc trở thành từ khóa hot nhất. Nhờ lần livestream này, độ thảo luận của Lục Trân Châu tăng cao hơn.

Tôi cũng mừng thay cho cô ta, dù sao cô ta đứng càng cao thì ngã càng đau.

Lúc còn học đại học, tôi học chuyên ngành biên kịch, tôi cầm kịch bản mài giũa trong nhiều năm gõ cửa phòng họp trước mặt.

07.

Tôi không nghĩ rằng tôi có thể nhận được câu trả lời của Hứa Ngôn nhanh như vậy. Xét cho cùng, với tư cách là một đạo diễn tài năng hàng đầu, anh ấy đã giành được một số giải thưởng nổi tiếng trong và ngoài nước chỉ với tác phẩm đầu tay của mình. Các bộ phim sau này đều tập trung vào xã hội thực tế, phim nào cũng được đón nhận và rất ăn khách.

Trong thâm tâm tôi tự nhủ: “Lục Noãn, mày nhất định phải khiến đạo diễn Hứa chọn trúng mình, quay kịch bản cô viết ra để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy.”

Tôi đi theo nhân viên vào phòng họp, người đàn ông ngồi ở giữa rất nhanh thu hút tầm mắt của tôi.

Ngoại hình của anh vô cùng tuấn mỹ dù chỉ mặc áo T-shirt và quần jean, rất giống anh sinh viên nhà kế bên. Bảng hiệu trước mặt anh ghi: Hứa Ngôn.

Tôi thầm kinh ngạc, cũng may anh theo phong cách thần bí không thích lộ mặt, bằng không để người ta biết đạo diễn nổi tiếng quốc tế Hứa Ngôn còn có ngoại hình đỉnh như thế khéo hút được cả hàng ngàn người hâm mộ.

“Cô Noãn Dương, tôi đã đọc kịch bản của cô rồi, tôi cũng rất muốn quay phim về chủ đề bạo lực học đường, hợp tác vui vẻ.

Hứa Ngôn nhìn tôi, trong ánh mắt có vài phần quen thuộc.

Sau cuộc họp, khi vào trong thang máy tôi lại gặp Hứa Ngôn. Tôi vẫn còn băn khoăn có nên nói chuyện với anh hay không thì anh đã bắt chuyện trước.

“Xem ra mấy năm nay cuộc sống của em trôi qua không tệ.”

Tôi hơi kinh ngạc nhìn về phía anh, cố gắng tìm tòi trong hồi ức, cũng không nhớ đã gặp Hứa Ngôn từ lúc nào.

Tựa như nhìn ra sự nghi ngờ của tôi, Hứa Ngôn nói: “Mẹ tôi là Ngôn Ninh Ngọc, là cảnh sát dân sự của cục công an huyện A.”

Trong nháy mắt vô số hồi ức dâng lên trong lòng, tôi cúi đầu, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay: “Dì Ngôn đã từng nhắc về tôi với anh ư?”

“Tất nhiên, dù sao cô cũng suýt trở thành em gái của tôi.” Con ngươi trong suốt của Hứa Ngôn phản chiếu gương mặt bị choáng ngợp của tôi.

Anh không tiếp tục đề tài này nữa, “khi nào tuyển diễn viên tôi sẽ thông báo cho em, Lục Noãn, nhớ đến đúng giờ.”

Bên Hứa Ngôn còn chưa chuẩn bị xong cho buổi casting thì tôi đã nhận được danh sách diễn viên đăng ký tham gia do một phó đạo diễn đưa tới.

Tôi tuỳ tiện mở ra thế mà lật đúng trang có tên của Lục Trân Châu.