Chướng 5: Hoàn

14.

Sau khi trở lại trường, người hướng dẫn rất không hài lòng với việc mấy nay tôi biến mất, phê bình tôi vài câu rồi nói đến khoản đầu tư của Lương Sơ, thầy vỗ vai của tôi nói: “Em đấy, phải làm thí nghiệm thật tốt vào, đợi khi chúng ta nghiên cứu ra sản phẩm này sẽ đi nói cho bọn họ.” Tôi gật đầu, lau sạch nước mắt.

Phải tự dựa vào chính mình, đừng nghĩ đến việc dựa dẫm vào người khác

Con đường nghiên cứu khoa học luôn cô đơn, trên con đường tương lai, tôi sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn và thử thách vì nền tảng kiến

thức còn thiếu vững chắc. Nhưng tôi không sợ, vì đây là con đường tôi chọn, tôi sẽ bỏ qua hết những suy nghĩ vô bổ bên ngoài, dồn tất cả vào con đường nghiên cứu khoa học của mình.

Từ nay về sau linh hồn tôi hoàn toàn thuộc về rau quả

Tôi bắt đầu dành cả ngày lẫn đêm trong phòng nuôi cấy nấm, ban đêm trong phòng nuôi cấy có một ngọn đèn nhỏ, đó là ngôi sao dẫn lối cho giấc mơ của tôi.

Ngoài việc quan sát các loại nấm ăn và tham gia vào dự án chủ chốt của người hướng dẫn, tôi còn đi đi lại lại địa điểm trồng của trường, bắt đầu chuẩn bị cho nghiên cứu của riêng mình về công nghệ canh tác lạc 3 vụ hiệu quả trong năm.

Tôi tưởng lần trước đã nói rất rõ ràng với Lương Sơ, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đến trường tìm tôi.

Cái tên Lương Sơ cáo già này, anh ta vậy mà lấy thân phận nhà đầu tư và ông chủ đến thị sát tiến độ nghiên cứu của chúng tôi. Người hướng dẫn của chúng tôi còn dẫn tôi đến chào anh ta.

Lương Ký đi theo sau anh trai hắn, sau khi nhìn thấy tôi, hắn do dự muốn tiến đến, nhưng lại bị Lương Sơ ra hiệu ngăn lại.

Trong lúc người hướng dẫn đang tinh thần phấn chấn mà giới thiệu về tiếp thị thương mại điện tử của nấm, Lương Sơ lại thấp giọng nói với tôi:

“Quân Quân, nghiên cứu khoa học rất mệt mỏi sao, em gầy đi rồi.”

“Liên quan gì đến anh?” Tôi nghiến răng nghiến lợi mà đáp trả.

“Em nguyện ý nói chuyện với anh, anh thấy rất vui.” Lương Sơ cười nói. Vì để khiến anh ta không vui nữa, tôi quyết định im miệng

Sau khi thị sát xong, Lương Sơ cười nói với người hướng dẫn: “Tôi có một người em trai, em ấy cũng khá hứng thú với việc trồng rau, tôi cho các anh thêm 1 triệu, các anh hãy để nó ở lại trường thực tập một khoảng thời gian. Không cần phải sắp xếp cho nó mấy việc quan trong, chỉ cần các anh để nó đi cào đất, xới đất, hay gì đó cũng được."

Nghĩ đến mười mẫu đất trồng ở trường, tôi rơi vào trầm tư, quả là một người anh trai tốt

Người hướng dẫn đương vui vẻ ra mặt mà đồng ý rồi, tự dưng lại có một cu li tới làm mà không cần trả tiền, người hướng dẫn dại gì mà từ chối. Cơ mà người hướng dẫn có lén hỏi tôi, có phải ông chủ Lương để em trai mình đến để trải nghiệm cuộc sống hay không.

Lương Ký ở lại bên cạnh tôi, vì công việc nghiên cứu của tôi đòi hỏi phải thường xuyên tới lui đến chỗ trồng trọt.

Cho nên tôi thường xuyên ở chỗ trồng trọt mà nhìn thấy Lương Ký, hắn mặc một chiếc áo sơ mi cũ, ống quần được xắn lên. Dáng người của hắn cao ngất, vai rộng eo hẹp, lộ ra bên ngoài cơ bắp no đủ, đường cong tuyệt đẹp. Một số nữ sinh ở học viện khác cố ý chạy tới xem soái ca.

Hắn lơ đi sự chỉ trỏ của các nữ sinh khác, chỉ trầm mặc dùng cuốc xới đất.

Chỉ có khi tôi đi đến, không biết hắn làm thế nào mà đã lặng lẽ di chuyển đến chỗ tôi, không ngừng vung cuốc xới đất xung quanh tôi lên.

Một bên làm việc, còn một bên trộm nhìn tôi.

Lúc tôi ngồi xổm xuống chăm sóc cây đậu, hắn cẩn thận nói với tôi: “Xin lỗi em.”

Sau đó, hắn dường như biết mình không nên nói, hắn im lặng không nói thêm câu nào nữa, sợ ngay cả cơ hội đứng bên cạnh tôi cũng mất đi

Lương Ký ở lại Viện khoa học nông nghiệp. Vì hắn thường trầm mặc làm việc, nên các đàn anh đàn chị cũng thường xuyên tìm đến hắn để nhờ vả, mà quên mất hắn là chính là tiểu thiếu gia phóng túng của Lương gia

So với việc ở bên ngoài cuốc đất, tôi cảm thấy hắn muốn ở lại phòng thí nghiệm hơn, lúc nào cũng làm việc trong phòng thí nghiệm vô cùng chăm chỉ

Một đêm nọ, khi tôi quay về phòng thí nhiệm để lấy đồ, tôi nhìn thấy hắn ngồi ở bàn, khóc trước máy tính của hắn

Tôi trước nay chưa từng thấy Lương Ký khóc, ngay cả lúc Thẩm Châu vứt bỏ hắn, hắn cũng không khóc dữ dội như vậy

Đèn trong phòng thí nghiệm đều đã tắt, trong đêm tối, màn hình máy tính trước mặt hắn là ánh sáng duy nhất.

Hắn ngồi trước máy tính, không biết đang xem cái gì, bả vai hơi run lên, hắn che miệng lại phát ra những âm thanh gầm nhẹ và nghẹn ngào. Hắn có vẻ không hài lòng với cảm xúc dao động của mình, nắm chặt tay rồi vươn ra, dùng sức đánh vào trái tim của mình hai cái. Nhưng nó giống như một loại van nước nào đó đã được bật lên, mắt thường có thể nhìn thấy được sự thống khổ dâng lên rõ rệt.

Một người đàn ông cường tráng cao 1m8 mà lại ngồi khóc ở ghế, cũng quá không tiền đồ đi.

Chẳng lẽ là làm việc mệt quá, để ngày mai nói với người hướng dẫn cho hắn về nhà vậy.

Ánh mắt tôi liếc sang chiếc máy tính mà hắn đang nhìn chằm

Thị lực của tôi rất tốt, tôi nhìn thấy trên màn hình máy tính hiện thị tài khoản weibo trước kia mà tôi đã dùng để viết về crush

Trái tim tôi nháy mắt căng thẳng, có chút kinh ngạc mà nhìn thẳng màn hình.

“Thích là chuyện rất khó khăn, tôi thích hoa, cho dù hoa chưa bao giờ nở vì tôi, tôi cũng hy vọng nó có thể ở trong nhà kính thoái mái và ấm áp.”

“Hôm nay là đại hội thể thao, Shimmer bị thương rồi, không biết anh ấy có đau không nhỉ. Hy vọng anh ấy có thể nhanh chóng bình phục.”

“Hôm nay tôi đã làm xong bài tập cho Shimmer, còn giúp anh ấy dọn dẹp bàn học, anh ấy có nhìn thấy không? Mà không nhìn thấy cũng chẳng sao, bởi vì thích là thứ không đòi hỏi phải đáp lại mà.”

Tôi nghĩ đến những lời sến sến của mình trên weibo mà có chút xấu hổ

Tôi chưa từng nghĩ Lương Ký khi nhìn thấy nó sẽ có phản ứng như vậy, tôi còn cho rằng dù hắn biết cũng nhất định sẽ nhướng mày cười nhạo tôi thôi.

Nhưng hiện tại hắn thoạt nhìn trông rất đau khổ

Ta nghĩ ngợi, quyết định không lấy đồ nữa, cẩn thận đi ra khỏi phòng thí nghiệm.

Tôi sẽ không quấy rầy hắn, cũng sẽ không an ủi hắn.

Tôi đang tiến về phía, tôi sẽ không dừng lại trong quá khứ.

15.

Sau khi người hướng dẫn gửi SCI, với tư cách là tác giả thứ hai, tôi có thể thuận lợi bảo vệ nghiên cứu của mình.

Đương nhiên đây chỉ là mới bắt đầu, tôi cùng người hướng dẫn đã nghiên cứu phát triển ra loại nấm ăn được giao cho Lương Sơ bán, Lương Sơ đã đặc biệt mở một công ty bán nông sản để phục vụ cho mục đích này, đầu tư một số tiền mở nhà máy, anh ta đem nhiệm vụ cuối cùng giao lại cho Lương Ký.

Lương Ký không còn là thiếu niên ăn chơi trác táng, hay cáu giận thất thường như trước nữa, hắn vô cùng nghiêm túc mà đi làm việc, phê duyệt, chọn lựa địa điểm, liên hệ với khách hàng, hắn đã trải qua bao nhiêu thăng trầm

Lương Ký nói với tôi, hắn rốt cuộc có thể trở thành hậu phương cho tôi, về sau nếu tôi nghiên cứu phát minh ta nông sản gì thì hãy giao cho hắn marketing và bán hàng, hắn sẽ đem lợi nhuận chia cho tôi

Tôi hỏi hắn: “Sao anh lại làm vậy.”

Lương Ký nói: “Em còn nhớ mình đã đọc truyện "hoàng tử nhỏ" cho anh nghe không?”

Tôi nhớ rõ, nhớ rất rõ. Lúc mắt hắn vẫn chưa nhìn được, trong buổi trưa yên tĩnh, cơn gió trưa vén lên bức màn mỏng manh, chúng tôi sóng vai ngồi trên thảm. Tôi cầm cuốn sách trên tay, hắn ngồi bên cạnh tôi lẳng lặng mà nghe.

“Người ta chỉ nhìn thấy rõ bằng trái tim, cái cốt yếu thì mắt thường không thấy được”.

“Nếu bạn đã dành trọn thời gian để chăm sóc một đóa hồng, thì đóa hồng đó sẽ trở nên vô cùng quan trọng với bạn."

Tôi nhớ rõ khi tôi đọc đến đoạn này, Lương Ký lăn lộn bò trên thảm lắc cẳng chân của tôi hỏi: “Cô sấy tóc cho tôi, tắm rửa cho tôi, đọc sách cho tôi, cô còn dành thời gian cho tôi nữa, vậy tôi là đoá hồng của cô sao?”

Tôi nhớ rằng lúc ấy tôi vô cùng nghiêm túc mà trả lời Lương Ký: “Căn cứ vào giá trị và triển vọng phát triển của hoa hồng, thì tôi cảm thấy anh còn lâu mới so được với hoa hồng.”

Lương Ký lúc ấy dùng bàn tay vỗ mạnh quyển sách .

Bây giờ, Lương Ký đứng trước mặt tôi, cao lớn như tùng, ánh mắt sắc bén, không còn giống như chú cún cáu kỉnh thích làm nũng kia nữa.

Hắn gượng cười: “Do anh tự cao tự đại, anh hưởng thụ sự quan tâm của em dành cho anh. Là anh cố tình ra vẻ, cố tình để em không cảm nhận được tình cảm của anh đối với em."

“Nhưng không sao, sau này anh sẽ có vô số thời gian để em cảm nhận được.” Lương Ký cười rạng rỡ, hắn vươn tay về phía tôi.

Tôi không nắm lấy tay hắn, chỉ là lẳng lặng đứng nhìn một lát.

Lúc tôi xoay người chuẩn bị rời đi, Lương Ký đột nhiên gọi tôi lại, hắn dường như rất do dự rồi nói với tôi:

“Anh trai lúc đưa em đi là có tính toán lấy lui làm tiến. Anh ấy rất giỏi bày mưu tính kế. Tối hôm đó về nhà, anh vốn định cãi nhau một trận lớn với anh ấy, nhưng là anh trai lại uống một hơi rượu, anh ấy nói với anh……”

Thật ra tôi có thể cảm nhận được, Lương Sơ thông minh hơn Lương Ký rất nhiều, anh ta sẽ từng bước giăng bẫy để tôi nhảy vào, nhưng sau ngày hôm ấy, anh không hề giăng bẫy tôi lần nào nữa.

“Anh trai nói, là em đã thuần phục anh ấy.”

Gió buổi trưa đột nhiên thổi đến, thổi qua tóc mái của tôi.

Tôi nghĩ ra rồi, nghĩ ra tại sao anh ta phái Lương Ký đến tiếp cận tôi, anh ta để Lương Ký tới tiếp tục công việc với tôi rồi.

Tôi nổi giận đùng đùng mà gọi điện thoại cho Lương Sơ, hỏi anh ta rốt cuộc muốn làm gì, định tác hợp cho tôi với Lương Ký sao? Cái này không có khả năng

Lương Sơ ở đầu dây bên kia, âm thanh ưu nhã nhẹ nhàng

Anh ta cười khẽ một tiếng.

“Dù sao em cùng Lương Ký đã có mấy năm tình cảm, có em ấy ở bên cạnh sẽ dễ chăm sóc cho em hơn. Còn nếu để anh ở cạnh chăm sóc cho em, em nhất định sẽ cảnh giác.”

“Anh trước nay chưa từng nghĩ tới em sẽ chấp nhận anh hay là em trai anh. Vì anh biết điểm cuối cuộc hành trình của em không phải là tình yêu và hôn nhân."

“Nhưng Quân Quân à, em không thể ngăn anh chờ đợi em. Anh sẽ làm tốt công việc, sau đó ở đây chờ em. Anh không có cách nào có được em, nhưng anh có thể chờ được em.”

Sau khi bỏ điện thoại xuống, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ

Bên ngoài cửa sổ kỳ thật là một chỗ trồng trọt rộng lớn, trồng đầy hoa tulip, trải dài tận trời, dường như nhuộm cả bầu trời thành màu cam.

Tôi nhớ bữa tiệc ăn mừng sau khi nông sản được bán ra thị trường, người hướng dẫn đã mời Lương Sơ đi ăn uống.

Trong ấn tượng của tôi, Lương Sơ hoàn toàn không uống rượu, nhưng ngày hôm đó, sau khi người hướng dẫn đề cập đến việc tôi cũng đăng SCI, anh ấy đã uống rất nhiều rượu.

Sau khi uống say, hai má anh hơi ửng đỏ, lông mi hơi nhíu lại.

Người hướng dẫn thuận miệng nhắc tới: “Nghe nói Quân Quân của chúng ta dự định sẽ nghiên cứu hoa tulip nở bốn mùa đấy."

Lương Sơ liền gọi người mang đến rất nhiều củ hoa tulip.

Anh ta ưu nhã khiêm tốn mà bắt tay với người hướng dẫn, bày tỏ sự quan tâm đối với nghiên cứu khoa học, mong thầy quan tâm đến tôi nhiều hơn.

Từ đầu đến cuối, anh đều kìm chế không nói lời nào với tôi.

Chỉ là khi tôi quay đi, ánh mắt anh vẫn luôn thật cẩn thận mà nhìn tôi, còn khi tôi nhìn về phía anh, anh lại nhanh chóng dời tầm mắt

Lúc nào cũng thành thạo, lúc nào bình tĩnh trầm ổn, mãi mãi không thể nắm bắt được

Nhưng khi ra về, anh vẫn không cách nào kìm chế mà nói mấy câu với tôi.

Anh nói: “Quân Quân, em hiện tại rất tốt, hãy tiếp tục tiến về phía trước.”

Anh nói: “Quân Quân, nếu gặp chuyện gì khó khăn, có thể cân nhắc đến việc tìm anh, mà em không tìm cũng không sao, anh sẽ chủ động tìm em.”

Cuối cùng anh nói:

“Xin lỗi em, nếu như ngày gặp lại nhau không đau khổ thì tốt rồi.”

HẾT.

-----------------