- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi
- Chương 39: Ai nợ tâm sự của ai
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi
Chương 39: Ai nợ tâm sự của ai
Cô luôn nghĩ rằng, khi Diệp Quân gặp được người con gái cậu yêu thì cô mới xem như thoát được một gánh nặng.
Mọi người cùng đi về phía sân đấu bóng trong nhà, lúc đến nơi thì trận đấu đã bắt đầu. Hướng Viễn không vội ngồi ngay, khẽ nheo mắt nhìn vào sân bóng một lúc, sau đó không kìm được, nói với Diệp Khiên Trạch: "Sao em thấy người kia quen thế nhỉ?".
"Ai?" Diệp Khiên Trạch nghe vậy cũng nhìn về phía cô đang chỉ rồi cười: "Thằng bé này, chạy đến đây lúc nào thế không biết? Đến rồi mà cũng chẳng nói với ai tiếng nào".
Trên sân đấu, người đang chạy trên sân và mặc đồng phục màu trắng đại diện cho đội bóng khu nghỉ mát không phải Diệp Quân thì là ai?
"Chẳng đã bảo không được mời người ngoài đến sao? Hay là bên phía nhà nghỉ tự nhận là bạn bè nên gọi nó tới?", Diệp Khiên Trạch cười nói.
Hướng Viễn ngồi xuống, đón lấy cốc trà mà phục vụ vừa mang đến, tiện tay đưa cho Diệp Khiên Trạch rồi nói: "Em vẫn uống nước lọc thì hơn, loại "vỏ dưa" này chỉ có anh thích thôi... Bên nhà nghỉ không có phần cậu ấy à? Cậu nhóc cũng không phải là người ngoài mà".
"Nhìn kìa, lại bênh nhau."
"Làm gì có."
"Đừng chối." Diệp Khiên Trạch cười rồi nói tiếp: "Đúng rồi, mấy hôm trước A Quân đến đăng ký ở Phân cục thành Nam của Cục Công an, em đã biết chưa? Thằng bé này lớn rồi nhưng vẫn cố chấp như lúc nhỏ, giống như trước đây nó khăng khăng không chịu theo bố về thành phố, ai khuyên cũng vồ ích, chỉ nghe lời mỗi em".
Hướng Viễn lắc đầu: "Được rồi, nó nghe lời em mà còn đến đội cảnh sát hình sự à? Thôi bỏ đi, em trai yêu quý của anh đã bảo em đừng lo chuyện của nó thì em cũng vui lòng làm theo vậy".
"Em nói thế chứ trong lòng làm sao không lo cho chúng được?"
"Chúng?", Hướng Viễn không nén nổi tò mò.
Diệp Khiên Trạch bảo: "Chúng đây là, ngoài A Quân ra còn có Hướng Dao. Em không nghe, không hỏi gì về cô bé mà được à? Mấy hôm trước Hướng Dao có đến văn phòng anh".
Hướng Viễn khẽ ưỡn thẳng sống lưng lên nhưng chẳng nói chẳng rằng, đợi Diệp Khiên Trạch kề tiếp.
Anh do dự một lúc rồi rút một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi áo ra, đưa cho Hướng Viễn: "Cồ bé cũng chẳng nói gì, chỉ bảo anh đưa cái này lại cho em, còn nói bây giờ đang sống rất tốt, không cần cho tiền".
Hướng Viễn cười không thành tiếng, không cần đoán, cô cũng biết lời tường thuật của Diệp Khiên Trạch đã qua gia công và mỹ hóa. Hướng Dao hễ phát hiện ra tiền là do cô đưa, chắc chắn sẽ nói: "Tồi không cần đồng tiền thối tha của chị ấy".
Hướng Viễn đón lấy chiếc thẻ rồi cất thật cẩn thận. Hướng Dao thanh cao, quầng lại thì thôi nhưng cô không thề coi thường tiền vì trong chiếc thẻ ngân hàng, mỗi một đồng đều chẳng phải từ trên trời rơi xuống. Hướng Viễn nghĩ, nếu Hướng Dao biết công việc hiện nay của cô và Đằng Tuấn đều do mình nhờ vả mới được thoải mái thuận lợi như vậy thì có tiếp tục làm việc ở đó nữa không? Hay là vẫn quyết liệt đến cùng, thà phải ăn không khí uống sương mai cũng không cần sự tiếp tế của chị mình?
"Sao hai chị em phải làm căng như thế? Hướng Dao cũng trẻ con quá. Nó bướng bỉnh thật!", Diệp Khiên Trạch có vẻ lo buồn.
"Cũng chẳng phải nó hận em vì chuyện Đằng Tuấn, mà cứ khăng khăng cho rằng em bày mưu tính kế để hại chủng. Cái chức chị này của em quá thất bại, ai đời lại để em gái nghĩ mình như vậy. Khiên Trạch, có lẽ lúc đầu em nên nghe lời anh, chẳng cần lo gì hết, cứ giữ Đằng Tuấn ở lại."
Hướng Viễn là người đã quyết định thì không bao giờ hối hận, Diệp Khiên Trạch hiếm khi thấy cồ nghi ngờ quyết định của mình như bây giờ. Tiếng gọi "Khiên Trạch" của cô đã lộ ra nét mệt mỏi mà chỉ khi đối diện với người thân yêu nhất mới dám bộc lộ khiến anh động lòng, đang định nói gì thì nghe thấy cô gái quản lý sân đấu bóng kêu thét lên một tiếng.
Giang Nguyên và bên khu nghỉ mát tuy thuộc sản nghiệp của Diệp gia nhưng về mặt kinh doanh và nhân lực không hề liên quan gì với nhau, lại thêm Diệp Quân mấy năm nay ít khi đến công ty nên phía đội của Giang Nguyên chẳng ai nhận ra cậu là con trai nhỏ của sếp, chỉ xem như là một đối thủ lợi hại trên sân bóng, luôn cẩn thận dè chừng, đến lúc trận đấu căng thẳng, có lúc cũng sử dụng vài đòn hiểm, đối kháng nhau mỗi lúc một kịch liệt hơn.
Diệp Quân chơi thể thao từ nhỏ, kỹ thuật khá tốt, lại có lợi thế về chiều cao, thêm luyện tập thường xuyên, thân thủ linh hoạt hơn nhiều so với các quản lý trung tầng thân hình hơi phát tướng của Giang Nguyên, dù đội bóng khu nghỉ mát kỹ thuật đồng đều cũng vẫn nhẹ nhàng, thoải mái giữ khoảng cách dẫn bước khoảng mừoi điềm. Cậu vốn là chàng xinh đẹp, đặc biệt là trên sân bóng, động tác càng mạnh mẽ, tư thế tuyệt đẹp, hấp dẫn đến mức cuốn hút toàn bộ con gái trên sân và mấy cồ phục vụ hò hét cồ vũ cho cậu. Lúc nãy sau cú ném bóng ghi điểm, đến mấy cồ trưởng phòng bên Giang Nguyên cũng xuýt xoa tán thưởng.
Đội Giang Nguyên luồn bị cậu lấn áp đã bực tức nãy giờ, nay thấy tình huống này lại càng thêm bất mãn, lúc tranh bóng đã cố ý va chạm thật mạnh. Diệp Quân vừa nhảy lên ném bóng vào rổ, chưa kịp đứng vững thì hai thành viên to hơn gấp bội bên Giang Nguyên đã lần lượt chồm đến. Cậu không ngờ lại xảy ra việc này nên khi ba người đâm sầm vào nhau đã ngã xuống, vang lên một tiếng "rầm" dữ dội khiến Hướng Viễn nghe mà thấy xót lòng. Quả nhiên, Diệp Quân cũng rất đau, hai hàng lông mày càu lại.
Diệp Khiên Trạch đứng lên, chạy vào sân đấu, hạ giọng nói vài câu với tồ trọng tài. Trọng tài vừa ra dấu tay, Diệp Quân đã nhìn thấy, vội vã khoát tay ý bảo không sao, còn nở nụ cười với anh mình nữa, vận động vai một lúc rồi lại chạy nhảy trở lại. Cảnh ban nãy dường như chẳng chút ảnh hưởng gì mà chỉ khiến cậu càng tích cực hơn, so với lúc trước càng mạnh mẽ quyết liệt hơn, đó mới là dốc cạn sức lực nhưng không giống dáng vẻ tức giận quá nên mới liều mạng.
Trận đấu đã kết thúc nhanh chóng trong tiếng còi báo hiệu của trọng tài, bên khu nghỉ mát toàn thắng, Diệp Quân vỗ tay ăn mừng với đồng đội, cũng cười chào với đối thủ, đi như chạy đến chỗ Diệp Khiên Trạch và Hướng Viễn.
"Anh, Hướng... Hướng Viễn", Diệp Quân mồ hôi đầm đìa lên tiếng chào anh và chị dâu.
"Chơi hay lắm. A Quân, lúc nãy không sao chứ? Đám người kia tranh giành không ý tứ gì cả."
Diệp Quân đón lấy chiếc khăn ướt mà cô gái quản lý sân bóng đỏ mặt đưa đến, cười với vẻ xấu hồ, tỏ ý cảm ơn. Cậu vừa lau mồ hôi vừa nói với anh mình: "Không liên quan đến bọn họ. Trên sân bóng va chạm nhau là chuyện thường tình".
Chiếc khăn ướt đắp lên nửa gương mặt, Diệp Quân làm như vồ tình nhìn trộm Hướng Viễn một cái, lúc ấy cồ đang nghe điện thoại. Diệp Quân tỏ ra lúng tung trước mặt Hướng Viễn cũng không phải là không có lý do. Lúc trước, Hướng Viễn đã ngỏ lời với Cục trưởng Tạ ở Cục Công an rằng, sau khi Diệp Quân tốt nghiệp sẽ xin vào phòng khiếu nại kháng cáo của cơ quan công an trong thành phố, tuy chỉ là một công an cấp nhỏ nhưng các bạn học cùng đạt tốt nghiệp ai mà chẳng biết, không có hậu phương vững chắc thì đừng mơ đến chuyện ở lại trong thành phố, mà có thể đến cơ quan của Cục Công an thành phố thì đó quả thật là một chuyện tốt không tìm đâu ra. Phòng khiếu nại kháng cáo phụ trách phần thư từ trong cơ quan công an thành phố, thoải mái nhẹ nhàng, lại không nguy hiểm. Ai ngờ ngày đầu tiên đến đó, Diệp Quân đã báo cáo với trưởng phòng, yêu cầu được đến các cấp cơ sở. Cuối cùng cấp trên cũng phê chuẩn, đưa cậu đến phân cục thành Nam của thành phố.
Diệp Quân không hề cảm thấy xuống cấp cơ sở có gì không tốt bởi cậu là cảnh sát, không phải chỉ để bóc thư trong văn phòng. Cậu vồ cùng hài lòng với chuyện được điều đến phân cục của thành phố. Trong thời gian làm việc, cậu và đồng nghiệp rất hòa đồng với nhau, học được rất nhiều kinh nghiệm mà thầy cồ trên lớp không giảng đến, ngày nào đi làm cũng khá vui vẻ. Chỉ khi cậu nhớ đến cái vẻ nửa cười nửa không của Hướng Viễn thì mới cảm thấy trong lòng cứ chênh vênh, cậu không nghe lời Hướng Viễn, mà còn phụ ý tốt của cồ nữa.
Diệp Quân không sợ hiểm nguy, cậu thích tính nguy hiểm của công việc này nhưng lại sợ Hướng Viễn thất vọng.
Hướng Viễn tiếp điện thoại khách hàng xong, ngẩng lên nhìn Diệp Quân: "Sao tự dưng chạy đến đây thế?".
"Ồ, hôm nay em được nghỉ. Đằng Vân nói anh ấy định ra sân nhưng sức khỏe không ổn lắm, lại không tìm ra người thay thế nên hỏi em có đến được không, kết quả là em đã đến."
Hướng Viễn thấy hết sự lúng túng, ngượng ngập của Diệp Quân, cô nhớ đến lúc nhận cuộc gọi từ Cục trưởng Tạ, thật sự lúc đó, cô đã nồi giận không trút đâu cho hết nhưng vẫn nói với Cục trưởng Tả rằng nếu Diệp Quân đã một lòng một dạ muốn làm "cảnh sát trừ bạo" thì cứ để cậu làm thử cho biết, đợi khi chán sẽ nghĩ đến việc điều động cồng tác sau. Cô cũng mong những điều mà Cục trưởng Tạ nói đều là sự thật, ông ta bảo có rất nhiều cảnh sát đến lúc nghỉ hưu cũng chưa chắc thấy được cảnh phải cầm sủng chiến đấu.
"Sao em càng luyện tập càng mỏng manh thế? Hai người lúc nãy suýt nữa đã đυ.ng em bay luồn rồi." Diệp Quân nhìn có vẻ nho nhã hơn, lại thêm gương mặt "lừa tình" rất dễ khiến người khác ngộ nhận rằng cậu là một anh chàng công tử trói gà không chặt.
Diệp Quân cười ngượng, vỗ ngực nói: "Thịt của em mọc từ trong xương, thuộc loại cao thủ ngầm". Tuy ngoài miệng Hướng Viễn nói những lời châm chọc nhưng nụ cười lại thân thiện khiến cậu như trút bỏ gánh nặng, tâm trạng cũng tốt hơn nên phụ họa thêm vài câu với cô.
Lúc nãy trên sân bóng, phía Giang Nguyên đều tưởng Diệp Quân chỉ là một nhân viên bình thường của khu nghỉ mát nên khi trận đấu kết thúc cậu chạy đến chỗ Diệp Khiên Trạch và Hướng Viễn khiến mọi người hết sức ngạc nhiên. Nhìn nụ cười và dáng vẻ trò chuyện thân mật của ba người lúc đó họ mới nhớ ra Diệp gia còn một cậu con trai không mấy khi xuất hiện, tính ra cũng tầm tuổi này, lại thêm Diệp Quân và Diệp Khiên Trạch khá giống nhau thì ở gương mặt và thần thái, thì còn gì mà không rõ được nữa?
Nhận ra Diệp Quân là người nhà Diệp gia, mấy người trên sân bóng lần lượt chụm đầu bàn tán, trách bản thân quá bất cẩn trong lúc thi đấu đã không nể nang ai, đυ.ng trúng thiếu gia nhà người ta mà không biết. Tuy từ trước đến nay cậu Hai nhà họ Diệp không quan tâm đến chuyện làm ăn nhưng trong Giang Nguyên rất nhiều người nói, chẳng những Diệp Bỉnh Lâm luồn chiều chuộng cậu ấy mà ngay cả Diệp Khiên Trạch cũng rất yêu quý cậu em mình.
Trận đấu kết thúc, Diệp Quân và mọi người vào phòng thay đồ tắm táp. Mấy người bên Giang Nguyên nhìn thấy cậu, ngượng ngùng lên tiếng chào, đang nghĩ xem có nên xin lỗi không thì Diệp Quân đã nở nụ cười vồ cùng rạng rỡ, nói họ chơi bóng rất tốt, lần sau có thi đấu thì gọi cậu đến cùng tham gia.
Những nhân viên quản lý trung tầng của Giang Nguyên đều không biết gì nhiều về cậu vì trong mấy người nhà họ Diệp thì họ chỉ quen với sự uy nghiêm của Diệp Bỉnh Lâm, sự mưu mồ gian xảo của Diệp Bỉnh Văn, còn Diệp Khiên Trạch tuy giữ hòa khí với mọi người nhưng quá trầm tính, cô con dâu nhà họ Diệp - Hướng Viễn - thì càng nổi tiếng là sáng suốt giỏi giang, chẳng ai dám lập lờ trước mặt cồ nên cậu con nhỏ nhà họ Diệp với tính cách phóng khoáng, giản dị không thể không khiến người khác thấy bất ngờ.
Nụ cười của Diệp Quân vô cùng trong sáng, không chút ẩn ý, hoàn toàn không phải dạng ngoài mặt thế này, trong bụng lại thế khác, rất dễ khiến người ta nảy sinh cảm tình. Sau khi tắm rửa xong, mấy người bên Giang Nguyên đã xưng anh gọi em với cậu rất thân mật, cùng hẹn nhau hôm khác lại tranh tài trên sân bóng.
Trận đấu kết thúc là đến giờ cơm tối, lúc vào nhà hàng, Hướng Viễn đã thấy Diệp Quân đang khoác vai bá cồ với mấy đối thủ trước đó còn gườm gườm nhìn nhau trên sân bóng, trò chuyện rất rôm rả nên cảm thấy rất kinh ngạc.
Mấy nhân viên quản lý kia vẫn tỏ ra rất biết điều trước mặt Hướng Viễn nên khi thấy cô đi đến cạnh Diệp Quân, bè lần lượt ngừng cười đùa và chào: "Giám đốc Hướng" rồi chuyển đến ngồi ở bàn khác.
"Chuyện trò gì mà vui thế? Vai không bị đau nữa à?", Hướng Viễn hỏi Diệp Quân.
Diệp Quân cười đáp: "Em có phải con gái đâu, làm gì mà yếu không ra gió nồi như vậy. Bọn em đang nói đến chuyện lần sau cùng đấu bóng ấy
mà".
"Em cũng dễ thân với mọi người nhỉ." Hướng Viễn vẫn nhớ Diệp Quân là một cậu bé thích khóc và tính cách hướng nội từ nhỏ nên cảm thấy rất ngạc nhiên với tính cách cậu hiện giờ.
Diệp Quân chủ động cho rằng Hướng Viễn đang tán dương mình bèn nói: "Đúng thế, em vừa được phân đến phân cục thành Nam không bao lâu nhưng đã làm quen rất nhanh với các đồng nghiệp và lãnh đạo. Họ rất quý em".
"Chắc đồng nghiệp nữ nhiên hơn nhỉ", Hướng Viễn không kìm được lại trêu cậu.
"Đâu có, đồng nghiệp nữ chỗ bọn em đều là các bà cồ", mặt Diệp Quân bỗng đỏ bừng lên.
"Thế cô bạn gái bé nhỏ lần trước em đưa đến thăm bố đâu rồi?"
Diệp Quân suýt nữa là làm đổ cốc trà bên tay, lắp ba lắp bắp: "Cái gì mà bạn gái chứ? Bạn học thôi mà. Cồ ấy đến phân cục khác rồi, thật đấy!". Nói dứt lời, cậu nhận thấy nụ cười cố gắng kiềm chế trong mắt Hướng Viễn thì mới biết mình lại bị cô trêu bèn hậm hực bảo: "Không nói chuyện này với chị nữa, em chả hứng thú gì với mấy chuyện đó". Cậu đẹp trai, tính cách tốt, từ nhỏ đã bị con gái vây quanh liên tục nhưng với ai cậu cũng đối xử như nhau, tự động kết bạn với người ta, dù là đẹp hay xấu đều chơi cùng một cách thân thiết.
"Sao lại không hứng thú? Em đã tốt nghiệp đại học rồi, tìm một người tâm đầu ý hợp cũng có sao đâu, bố và anh em cũng đỡ phải day dứt mãi."
Hướng Viễn nhớ có lần Diệp Khiên Trạch đến bệnh viện thăm Diệp Bỉnh Lâm về, nói chuyện Diệp Quân với cô, sau đó còn bổ sung thêm một câu với vẻ lo lắng: "Tuy chuyện tình cảm phải tùy duyên nhưng từ nhỏ đến lớn A Quân chẳng yêu mến cồ gái nào, mà hình như nó không hứng thú với con gái. Thật chẳng phù hợp chút nào với biểu hiện nên có của con trai lứa tuồi nó. Em nghĩ xem liệu nó không thích con trai...".
"Đừng nghĩ linh tinh", Hướng Viễn đã cắt ngang, phủ định nỗi lo âu của Khiên Trạch. Tuy Diệp Quân không tỏ ra vồ cùng hào hứng với người khác phái như các nam sinh cùng tuổi, cô cũng không tiện nói vì sao Diệp Quân lại không có bạn gái nhưng có một điểm cồ có thể chắc chắn: Diệp Quân tuyệt đối không phải đồng tính luyến ái. Trước khi gả cho Diệp Khiên Trạch, vào cái đêm khi cồ vẫn ở trong căn phòng thuê nhỏ bé, tuy cô đã cố ý phớt lờ không nhắc đến cũng không muốn nghĩ lại, thậm chí cũng không truy rỗ ngọn ngành sự quyết luyến và vòng tay thiếu kiềm chế của Diệp Quân nhưng nhịp tim, hơi ấm, sự mê loạn và mỗi một phản ứng trên cơ thể cậu, Hướng Viễn đều nhớ rỗ. Đó tuyệt đối không thể là một người vồ cảm với người khác phái.
Diệp Khiên Trạch đã nói: "Hướng Viễn, em tìm lúc thích hợp nói chuyện với nó xem, chỉ có em nói nó mới nghe thôi".
Nói thật lòng, Hướng Viễn cũng rất mong muốn Diệp Quân tìm được người cậu yêu thương. Đó không chỉ vì tình yêu thương đối với em của Diệp Khiên Trạch mà có lẽ phần nhiều do sự ích kỷ của cồ bởi cồ luồn nghĩ rằng, khi Diệp Quân tìm được cô gái mà cậu yêu thương thì cồ mới xem như đã trút bỏ được gánh nặng. Đó là sự thương xót chỉ có với Diệp Quân hay là sự hổ thẹn? Nếu đó thật sự là hổ thẹn thì cồ đã nợ Diệp Quân điều gì? Có những tâm sự mà cậu chưa hề nói ra miệng, cồ càng không thể hỏi nhưng vẫn cảm nhận được.
Quả nhiên, tâm trạng vui vẻ của Diệp Quân đã biến mất hoàn toàn khi nghe Hướng Viễn vô tình cố ý nhắc đến chuyện này, cậu nói với vẻ bức xúc: "Chị bảo họ không cần lo cho em, còn nữa, chị... chị càng không nên lo".
"Không lo chuyện của em nữa chứ gì? Câu này em nói rồi, chị nhớ. Bây giờ bản thân em đã có chủ ý thì chị cũng không lo được", Hướng Viễn nói gọn lỏn.
Thực ra Diệp Quân muốn nói là, không phải em không muốn được chị lo mà chỉ vì không muốn chị lo với thân phận là chị dâu.
Đương nhiên, cậu không thề bày tỏ câu nói này ra được. Giọng Hướng Viễn lạnh dần khiến cậu lại nhớ đến chuyện mình tự ý xin đến phân cục thành Nam, trong lòng lại thấy ngượng ngùng nên vội vã chuyển chủ đề: "Người trong công ty mọi người đều hòa đồng. Lúc đánh bóng cỏ vẻ hung hăng nhưng thực ra ai cũng tốt cả".
Hướng Viễn biết cậu nói đến mấy người vừa đánh bóng với mình bèn thầm cười sự ngân thơ của cậu. Lúc đó, mấy người đó không biết thân phận của cậu, khi biết rồi thì cố ý gần gũi, đó có phải là tình bạn hay không? Nếu không phải vậy thì bên đội bóng của khu nghỉ mát không chỉ có mình cậu, sao không thấy họ tìm cách tiếp cận người khác? Có điều cô không muốn nói những điều này với cậu mà chỉ bảo: "Em nhìn ai mà chả thấy họ dễ gần, ngoại trừ chị ra".
Thấy Diệp Quân cười với vẻ ngượng ngùng, cô mới nói một cách nghiêm túc: "Còn nữa, thế nào là "cồng ty mọi người"? Sao em nói giống ông anh của em thế? Chẳng lẽ Giang Nguyên không có phần em? Em không thích cũng chẳng ai ép buộc nhưng giờ thì tốt rồi, đến nói chùng cũng ra vẻ người ngoài".
Diệp Quân vội nói: "Em thực sự không hiểu gì về chuyện công ty, cũng không có hứng thú. Nếu sau này bố định cho em một phần thật thì em gửi nó cho chị là được mà".
Hướng Viễn thấy cậu nói thế thì ngẩn ra một lúc rồi nói tiếp: "Nói ngốc nghếch gì vậy?".
Diệp Khiên Trạch lúc đó cũng bước đến dưới sự chỉ dẫn của Đằng Vân. "Chuyện trò gì thế, một phần hai phần là sao?", anh lên tiếng.
"Không có gì", Hướng Viễn nhìn Diệp Khiên Trạch đáp. Gần gũi nhau cả ngày hôm nay, những lời Diệp Khiên Trạch nói với cồ bên hồ cá đã khiến lớp băng mỏng kết lại từ sau vụ Trần Hữu Hòa tan đi nhiều nhưng những lời trẻ con khờ dại của Diệp Quân thì không nhắc đến vẫn tốt hơn.
Diệp Quân cứ lo Hướng Viễn và anh mình trước kia có chuyện không vui, lúc này lại sợ không khí căng thẳng nên mới đáp bừa: "Em nói là, nếu lát nữa uống rượu thì cho em một phần".
Diệp Khiên Trạch nghe vậy thì cười lớn với cậu: "Vậy sao? Đúng là không ngờ. Xem ra em đã trưởng thành thật rồi".
Đằng Vân thấy Phó tảng Lý cũng đang đến, bèn mời mọi người vào phòng ăn của nhà hàng: "Bên trong yên tĩnh hơn, mọi người vào nói chuyện".
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi
- Chương 39: Ai nợ tâm sự của ai