Chương 31

Bởi vì lần này trở về Nhà họ Lâm, hai ngày liền đều bị Lâm Viễn Chu lôi kéo Kiều Kiều đi mua quà tặng, nói cái gì mà cũng phải tới chỗ mẹ Kiều bên kia một chuyến. Đương nhiên Kiều Kiều cũng nhớ mẹ Kiều, lớn như thế mà lần đầu tiên lại sống xa bà lâu như vậy.

Hai người di chuyển qua khu quà tặng của siêu thị, Kiều Kiều nói: “Mẹ em không thích cái này.”

“Đây là lễ nghĩa.” Lâm Viễn Chu kiên trì, chọn mấy hộp thực phẩm chức năng, xe mua sắm lập tức bị chất đầy. Anh quay đầu lại nhìn cô, hơi cúi đầu đối diện với ánh mắt của cô: “Từ xưa đến nay đều dạy là phải lấy lòng mẹ vợ, nếu không sau này lúc chúng ta cãi nhau, dùng mẹ vợ không phải là tốt nhất hay sao?”

Kiều Kiều chọc vào ngực anh: “Cứ thế mà đã nghĩ tới chuyện cãi nhau?”

“Phòng ngừa tai nạn lúc chưa xảy ra.”

“Học hư rồi, anh học ở đâu?”

Lâm Viễn Chu không trả lời, ngược lại đề nghị: “Anh ở đây chọn, em đi qua khu đồ ăn vặt dạo đi?” Các cô gái nhỏ không phải đều thích ăn vặt hay sao? Đến cả Điền Thụ trong ngăn kéo cũng cất giấu không ít đồ ăn.

Kiều Kiều hơi giật mình, thần sắc phức tạp mà nhìn anh một hồi, cuối cùng gật đầu: “Đội trưởng Lâm thật là tốt.”

Cô theo lời anh đi tới khi đồ ăn vặt, thật ra cũng không có gì đặc biệt muốn ăn, chỉ là thuần túy cảm thấy nhàm chán nên gϊếŧ thời gian, nhưng lời nói của Lâm Viễn Chu vẫn khiến cho lòng cô có chút xúc động.

Khi còn nhỏ mẹ Kiều luôn cố gắng làm việc, nhưng một người phụ nữ mang theo một đứa trẻ quả thật không dễ dàng, từ nhỏ Kiều Kiều đã không thể giống như những đứa trẻ khác, tùy ý mà mua đồ ăn vặt.

Lúc cô còn ở nhà cậu, em họ Nguyệt Nguyệt có rất nhiều búp bê Barbie và quần áo xinh đẹp, đồ ăn vặt cũng không hề thiếu.

Cô là một đứa trẻ nên đương nhiên cũng rất hâm mộ.

Mỗi lần như thế Nguyệt Nguyệt đều chia đồ ăn vặt cho cô, bàn tay nho nhỏ vươn ra, còn cực kỳ kiêu căng mà nói: “Em rất hào phóng đó.”

Thật ra khi đó còn quá bé, thế giới quan còn chưa hình thành, Kiều Kiều cũng không cảm thấy em họ có gì sai. Nhưng sâu trong nội tâm của cô vẫn có ước mơ có một người nào đó sẽ hào phóng mà sờ đầu cô nói: “Kiều Kiều à, muốn ăn đồ ăn vặt gì đều tùy ý mà lựa chọn.”

Nếu là khi còn nhỏ thì cô sẽ cực kỳ vui vẻ.

Sau này khi tự bản thân kiếm ra tiền ngược lại cô đối với những thứ đồ ăn vặt này hoàn toàn không có hứng thú.

Còn đang trong dòng ký ức, bỗng nhiên nghe được có người kêu tên mình.

Ghé qua vừa nhìn, hóa ra là em họ Nguyệt Nguyệt cùng chồng của cô ta.

Thật đúng là, nghĩ tới cái gì thì cái đó liền tới.

***

“…Thật trùng hợp.” Kiều Kiều nhìn cặp đôi trước mặt, ít nhiều có chút kinh ngạc.

Hôn lễ của cô cậu tham gia, chỉ nói Nguyệt Nguyệt và chồng đang ở nước ngoài không thể về, cho nên lần này gặp hai người nhưng lại không có lời gì để nói.

Có chút xa lạ.

“Hai bọn em tùy tiện đi dạo một chút mà cũng có thể gặp nhat, thật trùng hợp.” Nguyệt Nguyệt kéo chồng mình, nhìn quanh: “Chị đi một mình à.”

Kiều Kiều: “Đi cùng với…chồng chị.”

Nhất thời Nguyệt Nguyệt hứng thú: “Ồ, em còn chưa gặp qua chồng chị đâu.”

Hai người từ nhỏ đã bị đặt chung với nhau, từ nhỏ bất kể tính cách hay ngoại hình Nguyệt Nguyệt đều hơn Kiều Kiều, đương nhiên ít nhiều cũng có cảm giác ưu việt hơn. Cô ta tự nhận chồng mình cũng không tồi, lúc này một lòng muốn nhìn xem Kiều Kiều gả cho người thế nào.

Vừa hay Lâm Viễn Chu chọn xong đồ đi tới. Anh cũng chưa từng nhìn thấy Nguyệt Nguyệt, chỉ nghĩ đó là bạn của Kiều Kiều, hơi gật đầu một cái, sau đó liền nhìn bàn tay tống rỗng của Kiều Kiều: “Không mua cái gì sao?”

“Không thích.”

Lâm Viễn Chu dường như thấy bộ dạng cô không hứng thú, sờ sờ đỉnh đầu cô: “Ra ngoài mua kem cho em nhé?”

Nhớ tới đây chính là chiêu thức mà anh dùng để dỗ dành cô, trong lòng vẫn cực kỳ vui vẻ, mắt cong lên: “Được.”

Kiều Kiều giới thiệu đơn giản mấy người với nhau, Nguyệt Nguyệt nhìn Lâm Viễn Chu trong lòng có hơi không cảm giác được tư vị. Cô ta còn cho là dựa vào Kiều Kiều đến lời cũng không nói ra được, tính cách không nhanh nhẹn thì tìm chồng cũng sẽ…

Chồng cô ta cũng thật sự không phải có gì không tốt, chỉ là điều kiện bề ngoài có chút hơi kém, cố tình vẻ bề ngoài của chồng Lạc Khê liền quá mức ưu việt.

Cô ta còn muốn nói chuyện với đối phương vài câu thì Lâm Viễn Chu cũng chuẩn bị dẫn Kiều Kiều rời đi, trừ lúc đầu nói một câu "Xin chào” thì vẫn không hề liếc mắt nhìn về phía cô thêm một cái.

Kiều Kiều cũng cảm thấy tình huống quá mức xấu hổ, tạm biệt với bọn họ: “Hẹn gặp lại.”

Sau khi rời đi Kiều Kiều thật sự nhẹ nhàng thở ra. Cô nhớ tới biểu hiện vừa rồi của Lâm Viễn Chu, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh cố tình sao?”

“Làm sao?” Lâm Viễn Chu không hiểu lắm.

Kiều Kiều bất đắc dĩ: “Sao lại không chút để ý tới người ta?”

Lâm Viễn Chu trầm mặc một lát, ném ra một câu: “Không thân với bọn họ.”

Kiều Kiều: “…”

Được rồi, đúng thật là tính cách của Lâm Viễn Chu.

***

Khi tháng tám gần kết thúc, truyện tranh của Kiều Kiều ở trên mạng còn nhận được quá nửa những lời khen ngợi như nước. Đương nhiên Lão Đào lên lịch hẹn mọi người chúc mừng cho Kiều Kiều, trong bữa cơm còn hỏi Kiều Kiều: “Chồng cô có biết chuyện em vẽ truyện tranh không?”

Mới vừa kết hôn không lâu, Kiều Kiều với cái xưng hô “chồng cô” này còn có chút xa lạ, sửng sốt hai giây: “Còn chưa nói cho anh ấy.”

Ngược lại cũng không phải không muốn anh biết, chỉ là cảm thấy thế giới giả cùng thế giới thật dù sao cũng có sự ngăn cách, bỗng nhiên bày ra trước mặt anh nhưng thứ mình vẽ về tình yêu thì có chút ngại ngùng....

Lần trước chuyện ở trong núi, anh giúp nhóm người nhưng hoàn toàn không hỏi thăm xem bọn họ làm nghề gì. Cho nên Kiều Kiều vẫn luôn không có cơ hội để nói ra.

Lão Đào cười chê cô: “Thật ra là sợ cái tâm tư nhỏ này của mình bị cậu ấy phát hiện chứ gì?”

Kiều Kiều mím môi, im lặng. Đúng là cô đã nhập cả Lâm Viễn Chu vào. Nghĩ tới anh mới có thể tiếp tục sáng tác, cũng đưa vào rất nhiều lời nói và hành động muốn nói và làm cùng anh.

Hiện thực tuy rằng nhút nhát nhưng trong truyện tranh thì cô rất dũng cảm.

Cô cẩm ly đồ uống trước mặt uống một ngụm: “Thích chồng của mình có không mất mặt.”

“Xì.” Một đám nữ thanh niên độc thân đồng thời khinh bỉ cô.

Chu Tiểu Á nhìn khuôn mặt hạnh phúc của cô, đương nhiên cũng vui vẻ thay cho cô, nháy mắt với cô: “Xem ra đêm tân hôn qua thực rất thỏa mãn.”

Kiều Kiều nghiêm túc mà suy nghĩ một chút, chỉ thiếu nghiến răng nghiến lợi: “Cực, kỳ, khó, quên.”

“???” Chu Tiểu Á cảm thấy con nhóc này học hư rồi, miệng đầy từ ngữ đáng xấu hổ: “Chồng cậu mạnh như thế...”

Kiều Kiều không nói chuyện chia phòng ngủ cho Chu Tiểu Á, dù sao cô và Lâm Viễn Chu cũng coi như kết hôn chớp nhoáng, sau khi kết hôn tạm thời chia phòng ngủ cũng không có gì. Hơn nữa bây giờ họn họ ở chung cũng xem như là ngày càng hòa hợp hơn.

Mọi người tụ tập một chút ăn thịt nướng, tuy rằng trước khi ra khỏi cửa Lâm Viễn Chu đã từng dặn dò cô đừng uống rượu nhưng Kiều Kiều vẫn ít nhiều đυ.ng tới một chút.

Dù sao mọi người là vì chúc mừng cô, thật sự không hề uống chút nào thì quả thật quá không nể mặt mọi người.

Vì thế lúc tan cuộc, Kiều Kiều liền có chút choáng váng, Chu Tiểu Á vốn định đưa cô về, đi tới cửa mới nhớ tới: “Mẹ nó, quên mất cậu đã là phụ nữ có chồng!”

Lúc Lâm Viễn Chu tới, xa xa liền thấy Kiều Kiều và Chu Tiểu Á hai cô gái ngồi xổm ở bên cạnh đường lớn, Nhìn như thế, nói thật...có chút không thể nhìn thẳng.

Chu Tiểu Á đang đau đầu, nhìn thấy Lâm Viễn Chu lập tức ném Kiều Kiều cho anh, “Người an toàn trả lại cho anh.”

Lâm Viễn Chu gật đầu: “Tôi đưa cô về.”

“Không cần đâu, bạn tôi sẽ đến ngay thôi. Chu Tiểu Á tiêu sái vung tay lên, sợ quấy rầy đến vợ chồng son cuồng loạn sau hơi men, lập tức liền cuốn xéo.

Lâm Viễn Chu nhìn người trong ngực, bàn tay đặt lên trán cô, di chuyển mặt cô tới nhìn xem: “Lúc ra cửa anh đã nói cái gì?”

Tuy Kiều Kiều đang mơ hồ nhưng trí nhớ vẫn rất tốt, chuẩn xác mà lặp lại: “Đừng uống rượu.”

“Thế có nghe theo không?”

“Không.”

“Thế làm sao đây?” Lâm Viễn Chu thấy cô quay đầu đi, lần thứ hai kéo mặt cô chuyển qua đối mặt mình, muốn dọa cô một chút.

Kiều Kiều buồn rầu mà suy nghĩ một chút, dùng cái đầu óc hỗn độn của mình tự hỏi nửa phút, cuối cùng vỗ ngực anh: “Em mời anh uống rượu. Em có tiền.”

Lâm Viễn Chu: “...”

Rốt cuộc cô nhóc này có nhiều tiền đến mức nào mà vừa uống rượu vào liền khoe giàu thế này?

Lúc về đến nhà, Lâm Viễn Chu phải tốn chút công phu mới có thể đặt được người lên giường, con nhóc tinh quái lăn lộn quậy phá cả một đường lúc này về tới nhà lại rất im lặng.

Lâm Viễn Chu cởϊ áσ khoác của mình ra, nhìn kỹ cô, bỗng nhiên bật cười. Bình thường cô rất nhút nhát, nhưng uống rượu xong liền mượn rượu làm loạn, đây có phải là biểu hiện của bình thường tích tụ áp lực quá lâu hay không?

Anh cầm khăn lông ướt lau mặt cho cô, động tác cố gắng nhẹ nhàng, chậm chạm. Kiều Kiều dưới ánh đèn chậm rãi mở mắt, nháy mắt không chớp mà nhìn chằm chằm anh.

Lâm Viễn Chu nhét tay cô vào trong chăn, xoa xoa ấn đường cô: “Có đau đầu không?”

“Không đau.”

Lâm Viễn Chu liền im lặng.

Kiều Kiều nhìn chăm chú anh một lát bỗng nhiên nói: “Gây thêm phiền phức cho anh rồi.”

“Không cần khách khí.” Lâm Viễn Chu nghiêm túc nói, sau đó nhắc nhở: “Lần trước uống say xong em cũng nói như thế, còn nhớ không?”

Đương nhiên Kiều Kiều nhớ rõ, lúc đó còn lo lắng mình sau khi say rượu làm chuyện gì không phải, anh sẽ không để ý tới mình nữa.

Thấy cô im lặng, Lâm Viễn Chu sợ là ngữ khí anh quá hung dữ khiến cô sợ, nói: “Sau này…”

Cho rằng anh lại muốn dạy dỗ mình tiếp. Kiều Kiều thẳng thắn bày tỏ thái độ: “Không uống nữa.”

“…”

“Uống say thì anh cõng em về.”