Tháng 8, Kiều Kiều chính thức trở thành một thành viên của hội Cảnh tẩu*.
*Cảnh tẩu: vợ cảnh sát.
Từng trận tiếng ve râm ran, cô cầm hai quyển sổ mới màu đò vừa ra lò một cách cẩn thận, thật thần kỳ, cô và Lâm Viễn Chu bây giờ đã thật sự trở thành người một nhà.
Hai mươi mấy năm qua, Kiều Kiều vẫn luôn chỉ có một người thân duy nhất là mẹ Kiều bây giờ bỗng nhiên.... Nhiều thêm một người chồng.
Cô trộm liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, Lâm Viễn Chu ngồi ở ghế lái cài dây an toàn, lãnh chứng xong, anh còn phải trở về đội xử lý chút chuyện, Làm công việc này của bọn họ, đến kết hôn còn phải tự mình rút ra chút thời gian.
“Đưa em về trước nhé.” Anh nói, thấy Kiều Kiều cầm sổ đăng ký kết hôn mà chụp ảnh, sau đó phát tin tức lên vòng bạn về và trên weibo.
Anh lấy điện thoại mình ra, hai cuốn sổ con màu đỏ thân mật dựa sát vào nhau, bối cảnh là hành lang cửa sổ có bóng cây cùng với bầu trời xanh thẳm, ngược lại... Còn khá đẹp.
Thuận tay tim một cái, sau đó khởi động xe.
Kiều Kiều cũng cúi đầu lướt xem, bỗng nhiên những lời chúc phúc vọt tới.
Trên weibo là náo nhiệt nhất, tất cả các fans đều đang oanh tạc, sôi nổi tỏ vè khϊếp sợ.
[A a a, thái thái thế mà lại kết hôn rồi!!]
[Chúc mừng thái thái, bách niên hảo hợp.]
[Cực kỳ tò mò chồng của thái thái là người như thế nào, thái thái của chúng ta dịu dàng như thế, anh ta nhất định cũng là một người dịu dàng!]
*Thái thái: tên thân mật là độc giả gọi tác giả truyện bên Trung.
[Cho nên thái thái vừa cập nhật truyện tranh có bóng dáng của mình sao? Là chuyện xưa của chị sao? A a a.]
Trong lúc nhất thời, chúc phúc, suy đoán, tò mò hóng chuyện, tóm lại cực kỳ náo nhiệt.
Lại chuyển sang wechat, bạn tốt Kiều Kiều đều là bạn bè cùng đồng nghiệp trong thực tế, tin nhắn lại tương đối ít hơn.
Nhưng thế mà Đỗ Minh Vũ cũng bình luận, hai chữ rất đơn giản: [Chúc mừng.]
Còn có Tiêu Tình, cực kỳ hiếm thấy mà cũng hùa theo Kiều Kiều.
Chu Tiểu Á đã phát qua một biểu cảm, sau đó nói: [Nếu còn có anh trai cảnh sát nào còn độc thân, đừng có quên giới thiệu cho tớ.]
Đến Lão Đào cũng tới góp vui: [Chó ngáp phải ruồi rồi, có phải tôi đã không cẩn thận trở thành Hồng Nương của hai người rồi không?]
Kiều Kiều tắt điện thoại, mỉm cười nhìn về phía trước, trong thành phố lúc 9, 10 giờ sáng xe cộ như nước cực kỳ náo nhiệt, cô và Lâm Viễn Chu đang chạy về con đường không biết tên phía trước. Ít nhất là cái khởi đầu thế này, cũng khá tốt.
Lâm Viễn Chu đưa cô đến dưới lầu, qua ngày hôm nay, trước hôn lễ hai người không thể gặp mặt, đây là quy củ của thế hệ trước.
Lâm Viễn Chu lẳng lặng nhìn cô, nghiêng đầu: “Anh nhìn em đi lên.”
Kiều Kiều đứng tại chỗ, bỗng nhiên có chút tiếc nuối, tuy rằng cách hôn lễ cũng không bao lâu. Cô đứng im trước cửa sổ xe, tay đặt trên bệ cửa sổ, ngón tay chỉ nhẹ nhàng móc lấy ngón tay cái của anh: “Thế, hôn lễ gặp nhé.”
Anh đảo khách thành chủ, từng ngón tay phủ lên nắm lấy tay cô.
Tay cô rất đẹp, không biết có phải do học mỹ thuật hay không mà ngón tay thon dài, làn da cũng tinh tế trắng nõn, nắm trong lòng bàn tay cực kỳ mềm mại.
Nhìn về phía cô, gương mặt cô quả nhiên nháy mắt liền đỏ ửng, anh lại cực kỳ bình tĩnh: “Hôn lễ gặp.”
“...” Kiều Kiều lại bắt đầu hoài nghi mình thật sự gả cho một tên đầu gỗ.
***
Ngày kết hôn càng gần, ngược lại người lo lắng lại là mẹ Kiều, giống như lo lắng có quên cái gì hay không, đứng ngồi không yên, hận không thể khiến mình vội như một con quay.
Kiều Kiều an ủi bà: “Mẹ nghỉ ngơi cho tốt đi, cái gì cũng không quan trọng bằng mẹ.”
Dù sao cũng chỉ có một đứa con gái này, tâm trạng mẹ Kiều hoàn toàn có thể hiểu được. Kiều Kiều ấn mẹ Kiều ngồi xuống sô pha xong, nằm xuống gối lên đùi bà, giống như trước kia khi cô vẫn còn nhỏ mà ăn vạ trên người bà: “Con nghĩ kỹ rồi, cuối tuần con sẽ trở về. Lúc anh ấy đi công tác con cũng sẽ về ở với mẹ.”
Lầm trước ông nội Lâm tới, thật ra có đề nghị chuyện để Lâm Viễn Chu đổi sang một căn nhà lớn hơn, đến lúc đó để mẹ Kiều cùng dọn qua đó ở. Cô con gái này vừa đi thì cũng chỉ còn một mình bà.
Đương nhiên là mẹ Kiều từ chối: “Tôi cũng đã chăm sóc con bé hai mươi năm rồi, sau này liền giao cho Tiểu Lâm. Sau này tôi phải tự mình tận hưởng cuộc sống một chút.”
Tuy bà nói như thế nhưng Kiều Kiều biết trong lòng bà vẫn luyến tiếc mình.
Làm một người mẹ, vừa ngóng trông con gái có thể có một gia đình êm ấm, lại sợ con gái cách mình quá xa.
“Sau này con sẽ có nhà của mình, con phải đặt tâm tư vào nhà mình.” Mẹ Kiều dặn dò cô: “Hôn nhân phải dựa vào bản thân tự mình quản lý.”
Đạo lý này đương nhiên Kiều Kiều hiểu, gật đầu: “Mẹ yên tâm đi.”
Mẹ Kiều thay cô vén tóc, nhìn con gái, càng nhìn càng cảm khái: “Rõ ràng trong trí nhớ của mẹ con còn chưa cao tới eo của mẹ, chỉ chớp mắt một cái cũng đã tới lúc gả chồng. Mẹ cũng đã già rồi.”
“Mẹ còn lâu mới già.” Kiều Kiều nghiêng đầu nhìn bà “Lần trước đi chợ mua thức ăn, bà bán trái cây còn nói mẹ là chị của con đó.”
Mẹ Kiều bị cô chọc cười, trợn trắng mắt liếc cô một cái: “Đó là do bà ấy muốn nịnh mẹ mua trái cây của bà ấy thôi. Hơn nữa, con đến trái cây cũng không biết chọn.”
“Con chỉ muốn cùng đi mua với mẹ thôi.” Kiều Kiều nói: “Đi mua với mẹ còn có thể trả giá.”
Mẹ Kiều nhất thời dở khóc dở cười, cái đứa con gái này của bà, nói con bé ngốc nghếch không biết biểu đạt nhưng có những lúc lại nói ra những câu cực kỳ tinh tế, mỗi câu đều đang an ủi để bà yên tâm.
Dù sao cũng là một đứa nhỏ có nội tâm tinh tế mãn cảm.
Mẹ Kiều kéo tay của cô, hai mẹ con khó có được dịp nói chuyện riêng: “Thật ra trước kia mẹ còn có chút không yên tâm, sợ quá sốt ruột, với cái tình tình này của con gả qua sẽ phải chịu tủi thân. Nhưng hôm đó, Tiểu Lâm đã tự mình tới giải thích những chuyện trong nhà đã khiến mẹ hoàn toàn tháo bỏ được mối sầu này.”
Ngày đó hai người tránh ở thang bộ nói chuyện, vừa hay mẹ Kiều đi ra ngoài vứt rác nên gặp được hai người.
Mới đầu còn tưởng là hai người vụиɠ ŧяộʍ gặp nhau, giống như là mấy học sinh trung học vụиɠ ŧяộʍ yêu đương sau lưng phụ huynh, sau đó mới biết được, anh đặc biệt tới nói về chuyện trong nhà của mình.
“Cậu ấy cũng là một đứa trẻ đáng thương, mẹ ruột sớm như thế đã qua đời.” Mẹ Kiều thở dài: “Sau này các con phải sống tốt một chút, sau này có con cái, mẹ chăm cho các con. Các con chỉ cần chăm lo cái cuộc sống hai người của mình thôi.”
Kiều Kiều: “...”
Cái hướng gió này sao bỗng nhiên lại không đúng nhỉ.
***
Nhưng mặc kệ như thế nào, ngày thành hôn đó, Mẹ Kiều biểu hiện vui vẻ hơn so với bất kỳ ai, sáng sớm đã nghiêm túc chuẩn bị, còn rất hiếm thấy mà trang điểm chăm chút. Thân thích của nhà Kiều Kiều không nhiều lắm, nhưng Lâm Viễn Chu lại là một nhà có thân thích rất đông, hơn nữa anh có rất nhiều đồng nghiệp ở sở cảnh sát, vì vậy nên hôn lễ cực kỳ náo nhiệt.
Kiều Kiều ở sau đài cực kỳ khẩn trương, nghe nói lát nữa còn có đoạn cô dâu chú rể ở trên đài phát biểu, cô thật sự sợ bệnh cũ của mình phát tác, nửa ngày cũng không nói lên được một câu.
Hôm nay Chu Tiểu Á làm phù dâu, nhưng vẫn luôn nhìn lén trai đẹp: “Nếu không thì trên mạng tại sao vẫn luôn lưu truyền câu nói, trai đẹp đều nộp lên cho quốc gia. Cái đội cảnh sát này trai đẹp cũng quá nhiều rồi.”
Kiều Kiều lắc đầu: “Trước kia cậu còn từng nói không thể trông mặt mà bắt hình dung đó.”
“Ai da.” Chu Tiểu Á đánh gãy lời cô: “Lúc trước tới cũng cho là bản thân rất có nội hàm, hôm nay tới mới phát hiện, bản chất tớ vẫn là một con người cực kỳ nông cạn,”
Kiều Kiều: “...”
Chu Tiểu Á dùng cánh tay chọc chọc cô, “Hơn nữa, bây giờ dù sao cậu cũng là Cảnh tẩu, đương nhiên tớ đây gần đèn thì sáng cũng bị cái khí chất đẹp trai của anh trai cảnh sát hấp dẫn chứ.”
Gần đèn thì sáng còn có thể dùng như thế sao... Kiều Kiều tỏ vẻ bội phục.
Đang nói chuyện, Lâm Viễn Chu từ bên ngoài đi vào. Anh mặc lễ phục, là loại trang phục khó có khi nhìn thấy được, trắng đen giao nhau cực kỳ tôn lên nhan sắc, đế màu sắc hoa văn của nơ cũng đều rất khiêm tốn. Nhưng lại bởi vì như vậy mà khiến cho ngũ quan cho anh càng thêm sắc bén lập thể.
Trong đầu Kiều Kiều bỗng nhiên nhớ lại khi đó, lúc ở dưới lầu tiểu khu nhìn thấy bộ dạng anh mặc đồng phục…
“Có chút tiền đồ được không vậy?” Chu Tiểu Á thấp giọng nói bên tai cô: “Sao anh ấy vừa xuất hiện là cậu liền đỏ mặt rồi.”
Kiều Kiều giảo biện: “Tớ nào có?”
Chu Tiểu Á hừ một tiếng: “Sau khi kết hôn cố chống đỡ lại cho tớ, không được bị đội trưởng Lâm nhà cậu cắn chặt!”
Kiều Kiều không để ý tới cô ấy, đi tới bên cạnh Lâm Viễn Chu. Anh tự nhiên cầm lấy tay cô: “Có mệt không?”
“Không mệt.”
“Phải đi kính rượu.” Lâm Viễn Chu nói xong, ánh mắt nhìn cô bỗng trở nên cực kỳ phức tạp: “Em không cần phải nghiêm túc, tùy ý uống một chút là được.”
Kiều Kiều “Ặc” một tiếng.
Lần thứ hai Lâm Viễn Chu trầm giọng khuyên bảo: “Không cần uống nhiều.”
“...” Lần trước rốt cuộc cô uống nhiều đã tạo thành bóng ma tâm lý đáng sợ như thế nào cho Lâm Viễn Chu thế!
***
Lúc đi kính rượu, Kiều Kiều quen được rất nhiều người bên cạnh Lâm Viễn Chu, đó là thế giới hoàn chỉnh thuộc về Lâm Viễn Chu. Có những đồng nghiệp ở đội cảnh sát quen biết lúc trước, còn có những người khác chưa từng gặp qua, hình như là cậu của Lâm Viễn Chu, Diệp Tầm Chi.
Người ta đều bảo cháu ngoại giống cậu, bất kể khí chất hay bề ngoài của Diệp Tầm Chi đúng là quá giống với Lâm Viễn Chu, cái kiểu đối xử xa cách lịch sự kia càng không có chút khác biệt nào.
Anh ta chủ động chào hỏi với Kiều Kiều: “Vẫn luôn muốn gặp cháu một lần, bất đắc dĩ công việc quá bận. Tân hôn vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Kiều Kiều bắt tay anh ta, cảm thấy cần phải nói cái gì đó: “Vậy nếu cậu có thời gian thì tới nhà chơi một chút.”
Lâm Viễn Chu nghe được chữ “nhà” này, ánh mắt hơi giật giật, Diệp Tầm Chi thu hết vào trong mắt, nhưng vậy mà lại cảm thấy cực kỳ thú vị, một phần anh ta lo lắng sau chuyện kia cháu trai nhà mình mất đi khả năng yêu đương, bây giờ nhìn qua thì dường như tình huống không giống lắm.
“Cậu cũng không khách khí, hôm khác nhất định sẽ tới chơi.”
Lâm Viễn Chu nhìn ra anh ta cố ý, có ý ám chỉ: “Sao lại không ngồi bàn kia, đều là người quen.”
Diệp Tầm Chi nhìn thoáng qua Điền Thụ đang nhìn về phía bên này, nhàn nhạt nói: “Quá ồn ào. Cả bàn toàn người trẻ tuổi, không thích hợp với cậu.”
“Nhìn cái gì thế?” Tần Lượng đưa cho Điền Thụ một cốc nước, thuận theo ánh mắt của cô ấy mà nhìn qua, quả nhiên lại đang nhìn Diệp Tầm Chi, cực kỳ đồng tình mà vỗ bả vai cô ấy: “Người anh em, không phải tôi nói cậu rồi sao, theo đuổi ngần ấy năm rồi, ý tứ của người ta luôn rất rõ ràng.”
Điền Thụ quay đầu nhìn cậu ta; “Thế thì thế nào?”
“...” Tần Lượng nói lắm: “Đúng là, không thế nào cả.”
Bình thường Điền Thụ như con trai, thoạt nhìn da dày rắn chắc, nhưng dù sao vẫn có tính cách của một cô gái, lúc này cúi đầu, hốc mắt vẫn đỏ.
Bên này Kiều Kiều được Lâm Viễn Chu đi làm quen những đồng nghiệp khác, có mang theo người nhà, đội ngũ cảnh tẩu cực kỳ khổng lồ, Kiều Kiều bị mọi người trêu ghẹo là tiểu cảnh tẩu mới được sắc phong, đùa giỡn một hồi lâu.
Các giáo viên trong trường Kiều Kiều cũng tới. Tóm lại đủ các loại giao thiệp, cái chuyện kết hôn này khiến người ta tương đối mệt mỏi.
Mà nhà Lâm Viễn Chu bên này, thực sự chỉ có ông nội Lâm cùng Lâm Dật Sanh tham gia, cha của Lâm Viễn Chu, đến nay Kiều Kiều vẫn chưa từng thấy mặt lần nào.
Mọi thứ kết thúc xong, Kiều Kiều mệt đến mức không muốn nói chuyện, nhưng dường như tinh lực của Lâm Viễn Chu vẫn còn tràn đầy, tự mình pha nước tắm cho cô, mười đồng tiền vui vẻ mà chạy tới chạy lui, hôm nay cực kỳ hoạt bát, dường như cảm giác được có thêm chủ nhân mới.
Tận đến khi tắm Kiều Kiều mới bỗng nhiên nhớ tới, đêm nay chính là đêm, tân, hôn!
***
Đối với những cặp vợ chồng bình thường thì đêm tân hôn tất nhiên sẽ là đủ loại chuyện… không thể miêu tả, cực kỳ đáng chờ mong.
Chỉ là đối với bọn họ thì dù sao cũng có chút khác biệt…
Kiều Kiều ở trong nhà tắm rất lâu, Chu Tiểu Á còn cố tình gửi tin nhắn tới: [Nghe nói các anh trai cảnh sát có thể lực rất tốt, phương tiện nào đó cũng cực kỳ… ừm, tốt. Cậu bảo trọng một chút.]
Trên tay Kiều Kiều đều là bọt biển, nhìn chằm chằm vào ba chữ “phương diện nào đó” kia rất lâu, suýt nữa khiến điện thoại rơi luôn vào bồn tắm.
Cô đỏ mặt rep lại: [Cậu nhanh chóng đi ngủ đi.]
Chu Tiểu Á gửi tới một chiếc biểu cảm cực kỳ ý vị thâm tường, sau đó liền lặn.
Kiều Kiều vỗ ngực, sau khi tắm xong, đứng trước gương tự xây dựng tâm lý cho bản thân một phen. Bọn họ đã lĩnh chứng, là một cặp vợ chồng hợp pháp, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng là chuyện hết sức bình thường.
Cô mặc áo tắm dài đi ra, tóc còn có chút ướt, nói với Lâm Viễn Chu, nhưng cô cũng vẫn không tự chủ được mà nói lắp: “Em, em xong rồi, anh đi tắm đi.”
Lâm Viễn Chu đang thay quần áo, anh có lẽ thực sự không quen mặc âu phục, sau khi về đến nhà là ngay lập tức đi thay. Lúc Kiều Kiều nói lời này thì vừa hay nhìn thấy anh kéo vạt áo quần áo ở nhà xuống.
Sau đó, cô, cô, cô liền thấy được cơ bụng của Lâm Viễn Chu… Loáng thoáng, nhưng mà cực kỳ xác định là đã nhìn thấy.
Thật sự là, huấn luyện có…
Kiều Kiều lập tức xoay người, làm như vừa rồi không nhìn thấy cái gì.
Lâm Viễn Chu đáp một tiếng, đi tới, lại không trực tiếp đi vào nhà tắm. Anh đứng im trước mặt Kiều Kiều, thoáng có chút chần chờ, dường như vừa rồi mới bắt đầu tự hỏi vấn đề này: “Buổi tối, em muốn ngủ như thế nào?”
Kiều Kiều: “…”
???