Lúc về đến nhà, mẹ Kiều đang xem phim truyền hình, nghe thấy động tĩnh cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu “Về rồi đấy à?”
Kiều Kiều “Vâng” một tiếng, đi qua ngồi xuống bên cạnh mẹ Kiều, tận đến bây giờ trong đầu cô vẫn mơ màng như cũ, còn đang cực kỳ khϊếp sợ với những chuyện xảy ra trước đó.
“Bây giờ phim truyền hình thật sự càng ngày càng thái quá.” Mẹ Kiều ngoài miệng chê bai nhưng thân thể lại rất thành thật, ánh mắt không hề rời khỏi bộ phim cẩu huyết quá một giây: “Con nhìn xem, màn cầu hôn này phóng đại thật đấy.”
Cầu hôn?
Nháy mắt Kiều Kiều nảy ra một suy nghĩ, “Cầu hôn cái gì?”
“Mẹ nói trên TV kìa.” Mẹ Kiều không khỏi liếc mắt nhìn cô một cái: “Kích động như vậy làm gì, chẳng lẽ còn trông cậy vào ai đó cầu hôn với con sao? Đến một đối tượng cũng đều không có!”
Kiều Kiều: “…”
Có nên nói cho bà biết là một tiếng trước Lâm Viễn Chu vừa mới cầu hôn cô hay không.
Đối mặt với màn cầu hôn của Lâm Viễn Chu, câu trả lời của cô chính là cần thời gian để suy xét. Lâm Viễn Chu cũng tỏ vẻ thấu hiểu, chỉ nói, hy vọng cô có thể nhanh chóng suy xét.
Buổi tối Kiều Kiều nằm ở trên giường rất lâu, lại có chút mất ngủ, đến melatonin cũng không có tác dụng. Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lần đầu tiên cô nghiêm túc mà tự hỏi trong tương lai mình muốn một cái cuộc sống như thế nào.
Lâm Viễn Chu nói nếu nhất định phải sống chung với người khác, anh hy vọng người kia chính là cô. Như thế còn cô thì sao, có phải cũng không phải anh thì không thể hay không?
Lúc mẹ Kiều ly hôn cô còn rất nhỏ, có lẽ chỉ tầm ba bốn tuổi, đến cả lý do ly hôn mẹ Kiều cũng chưa từng nói với cô. Cô cũng không tự mình đi hỏi thăm, sợ gợi lên chuyện buồn của mẹ Kiều.
Nhưng từ nhỏ cô đã biết, hôn nhân không phải là nhu yếu phẩm sinh hoạt.
Đại khái đúng là như vậy, sau khi lớn lên quen biết người khác phái, cũng chưa từng có qua cái suy nghĩ muốn phát triển với đối phương, vì thế nên vẫn luôn một mình.
Chu Tiểu Á đã từng nói qua, cô như vậy chính là biểu hiện của việc thiếu cảm giác an toàn bởi vì từ nhỏ không có bố, thế nên về phương diện tình cảm nào đó vẫn luôn bị thiếu hụt, dẫn tới cô không có dũng khí bước vào mối quan hệ hai giới.
Bị mẹ Kiều sắp xếp xem mặt, nhưng vẫn luôn không hề gặp được người thích hợp, mà cái người gọi là thích hợp này rốt cuộc là dạng nào? Có lẽ từ trước đến giờ trong đầu cô căn bản cũng không hề có một bức họa cụ thể nào.
Sau này động tâm với Lâm Viễn Chu hoàn toàn là do lần trước ở bên ngoài, Thời điểm gặp nạn anh bỗng nhiên xuất hiện, bỗng dưng mang lại cho cô một chút cảm giác yên tâm.
Tình huống khổ ở lúc ấy muốn gửi tin nhắn cho anh có phải cũng là theo ý thức mà tìm an ủi ở đâu đó hay không?
Kiều Kiều nghiêng người dùng tay gối đầu, bỗng nhiên cảm thấy… Nếu không phải là với Lâm Viễn Chu, cô hình như đúng là không có dũng khí để bước vào cái ngưỡng cửa hôn nhân này.
Vì thế cô lăn lóc ngồi dậy, như là sợ bản thân đổi ý vậy, ánh trăng chiếu trên người cô, cô ôm điện thoại chậm rãi gõ phím. Vào rạng sáng lúc 1 giờ mười ba phút, gửi cho Lâm Viễn Chu một tin nhắn wechat [Tôi đồng ý.]
Vốn tưởng ít nhất anh cũng phải đến ngày mai mới có thể nhìn thấy tin nhắn vậy mà rất nhanh cô đã nhận được trả lời [Tôi biết rồi, ngủ ngon.]
Một đêm này, Kiều Kiều trước sau mang theo một tâm tình cực kỳ vi diệu. Lần đầu tiên trong đời cô dùng hết can đảm để từ chối, chính là từ chối Lâm Viễn Chu.
Lần thứ hai cô dùng hết cảm làm ra chuyện cực kỳ hoang đường, chính là kết hôn với Lâm Viễn Chu.
Dường như mỗi chuyện liên quan đến can đảm để quyết định đều có liên quan đến anh.
Thật sự rất kỳ diệu.
***
Nhưng mà hôm sau chính là cuối tuần, Lâm Viễn Chu vậy mà lại không có chút động tĩnh nào, vốn Kiều Kiều muốn nói với mẹ chuyện này, như thế ngược lại không tiện mở miệng.
Cô thậm chí còn hoài nghi có phải Lâm Viễn Chu trêu đùa cô chơi một chút hay không?
Ngày thứ hai đi làm, khó có được trời ngày nhiều mây, không khí cả ngày đều âm u khiến người ta không thể nhấc lên nổi tinh thần. Đến buổi chiều tan học, trong chốc lát mưa liền kéo đến tầm tã, màn mưa giăng kín. Ở cổng trưởng đầy học sinh, phụ huynh và người qua đường đang chen nhau vội vàng.
“Hôm nay đúng là khác thường.” có đồng nghiệp cũng bị giữ lại văn phòng, cầm ly nước đứng ở trước cửa sổ, quan sát màn mưa, “Sáng sớm ra cửa nào có thể nhìn ra lại mưa lớn như thế.”
“Còn không phải hay sao, từ từ chờ một chút đi.”
Kiều Kiều cũng tính toán chờ cho mưa nhỏ hơn một chút rồi đi, dù sao cô cũng không có chuyện gì gấp, gửi một tin nhắn báo về trễ với mẹ Kiều.
Cô ngồi ở bàn làm việc cầm bút tùy tiện mà phát họa, điện thoại nhận được một tin nhắn wechat, vửa mở ra, mày lại không tự giác mà nhíu mại.
Đỗ Minh Vũ gửi tới: [Anh đang chờ em ở cổng trưởng.]
Kiều Kiều đáp lại: [Không cần đâu, đợi chút nữa tôi tự mình về nhà.]
Đỗ Minh Vũ bất đắc dĩ mà lắc đầu, ngồi ở trong xe nhìn thời tiết bên ngoài, cô bình thường thích yên tĩnh không thích nói chuyện nhưng lúc cố chấp thì cũng thực sự không có cách nào lay chuyển.
Anh ta suy nghĩ một chút, vẫn kiên trì: [Anh chờ đến lúc em ra mới thôi.]
Tuy rằng biết theo đuổi con gái cần phải chủ động một chút nhưng Kiều Kiều cảm thấy bản thân đã tỏ rõ thái độ có người mình thích, Đỗ Minh Vũ có phải nên tôn trọng suy nghĩ của cô hay không?
Hơi suy tư, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, trong phòng còn có một vị giáo viên đang tránh mưa cũng rất kinh ngạc, “Cô phải đi rồi sao?”
Có người thay Kiều Kiều đoạt trả lời: “Nhất định là có người đón.”
Người nọ đúng là người cùng với Tiêu Tình bàn luận cô mấy hôm trước.
Kiều Kiều không trả lời, im lặng nhìn cô ta. Cô ta lại nói tiếp: “Nghe nói cô có bạn trai, nhưng thầy Đỗ còn tặng hoa cho cô, không biết hôm nay người đón cô là vị nào đây?”
“Là ai, cũng không có liên quan tới cô nhỉ.” Có lẽ bình thường quá mức an tĩnh hiền hòa, Kiều Kiều bỗng nói một câu như thế khiến đối phương có chút ngây người.
Nhưng cô ta lại cười nhún vai, “Đương nhiên không liên quan tới tôi, chỉ là cảm thấy cô Kiều thực sự rất giỏi.”
Kiều Kiều không muốn nhiều lời với cô ta, cầm túi ra khỏi văn phòng.
***
Đỗ Minh Vũ đã sớm thấy cô đi ra, cầm dù đi qua đón, Kiều Kiều nói thẳng vào chủ đề: “Tôi hy vọng cậu sẽ không tiếp tục làm chuyện thế này.”
Đỗ Minh Vũ chần chờ vài giây: “Em để ý Tiêu Tình sao?”
Nghĩ đến Tiêu Tình cũng thể hiện tâm ý của mình? Nhưng Kiều Kiều lắc đầu, “Không có liên quan tới người khác, tôi không thích cậu.”
Hai người đứng ở trong mưa, mưa dần nhỏ xuống, như tí tách mà khiến người ta cảm thấy phiền phức. Kiều Kiều thấy anh ta trầm mặc, vẫn nói hết lời: “Tôi sắp kết hôn rồi.”
“Em vì từ chối anh.” Đỗ Minh Vũ bật cười “Ngay cả cái cớ như thế cũng bịa ra được sao?”
Kiều Kiều biết trước bây giờ nói như thế không có cách nào khiến anh ta tin tưởng, nhưng cô cũng không nghĩ ra cái phương thức nào chứng minh, nghĩ đến đây, cô thậm chí đến cả một chiếc nhẫn cũng không có nhưng ngữ khí vẫn cực kỳ khẳng định, “Đó là sự thật, tôi…”
Kiều Kiều bỗng nhiên im lặng, bởi vì cô nhìn thấy một bóng dáng đi từ xa tiến tới gần. Lâm Viễn Chu bung dù, vững vàng mà đi về phía hai người họ.
Đỗ Minh Vũ cũng nhìn theo phương hướng ánh mắt cô, sau khi thấy Lâm Viễn Chu thì cũng có kinh ngạc trong ngắn ngủi, sau đó đáy mặt chậm rãi ánh lên một tầng cô đơn.
“Tôi tới muộn.” Lâm Viễn Chu cầm dù đưa tới một chút, Kiều Kiều lập tức đi đến bên cạnh anh. Cô im lặng mà đứng bên cạnh anh, nói đến cũng kỳ lạ, bọn họ cũng không có hành động quá mức thân mật nhưng giờ khắc này lại cho người ta loại cảm giác bọn họ mới chính là một đôi.
Đỗ Minh Vũ mắt nhìn một nửa bên ô của mình đang che, bỗng nhiên có chút tự giễu, cho nên mấy chuyện như duyên phận này, chưa từng có thứ tự trước sau, từ xưa tới nay chỉ nói cầu một chữ vừa vặn mới tốt.
Anh ta chủ động chào hỏi Lâm Viễn Chu: “Đã lâu không gặp.”
“Xin chào.” Lâm Viễn Chu gật đầu, lễ phép chào lại, sau đó hơi cúi người nói với Kiều Kiều: “Gửi tin nhắn cho em, không thấy sao?”
Kiều Kiều đoán là vừa rồi lúc mới ra nên không để ý điện thoại vang lên, lúc lấy ra quả nhiên thấy được tin nhắn gửi tới năm phút trước. Anh bảo cô ở văn phòng chờ.
“Không nghe lời.” Một câu như thế của anh, âm lượng không cao cũng không thấp, đủ để khiến ba người đều nghe thấy. Câu nói kia có chút trách cứ lại mang theo ngữ khí ái muội, khiến cho sắc mặt Đỗ Minh Vũ khó coi hơn không ít.
Lâm Viễn Chu còn thay cô nhẹ nhàng mà vuốt một sợi tóc mai đang dán ở trên má, động tác thân mật cực kỳ tự nhiên.
Đỗ Minh Vũ bỗng nhiên cảm thấy có chút không chịu nổi nữa, một tay anh ta đút túi quần, ra vẻ thoải mái mà nói “Thế tôi đi trước.” Sau đó liếc mắt nhìn Kiều Kiều một cái thật sâu kín “Tạm biệt.”
Kiều Kiều chỉ gật đầu.
Lâm Viễn Chu gọi Đỗ Minh Vũ lại: “Tôi và Kiều Kiều định kết hôn, nếu tiện thì lúc đó đến uống ly rượu mừng.”
Ngón tay cầm ô của Đỗ Minh Vũ nắm lại thật chặt, xoay người cười, “Được thôi, định ngày thì nhớ báo cho tôi biết.”
***
Lúc đi lên xe, Lâm Viễn Chu đưa cho Kiều Kiều một chiếc khăn lông khô. Kiều Kiều lau đuôi tóc có chút ẩm ướt, chuyện trong đầu lại nghĩ tới lại là: Có phải nên giải thích tình hình vừa rồi với anh hay không? Dù sao cũng là quan hệ sắp kết hôn.
Ai ngờ Lâm Viễn Chu lại mở miệng trước, đánh vỡ trầm mặc: “Hôm qua tôi có chút việc gấp. Cho nên mới không liên lạc với em.”
Kiều Kiều suy đoán là chuyện công việc, quyết định rộng lượng mà tha thứ cho anh, “Tôi hiểu.”
“Vừa rồi Đỗ Minh Vũ…” Kiều Kiều cũng giải thích “Tôi với cậu ấy cũng chỉ là bạn bè.”
“Nếu trong lòng em có người khác thì sẽ không đồng ý kết hôn với tôi.” Anh nói xong ngừng lại trong giây lát, “Cho nên tôi tự mình làm chủ, giúp em từ chối anh ta.”
Kiều Kiều cảm thấy cái tên Lâm Viễn Chu này, có đôi khi có thể khiến người ta tức chết, có lúc lại quá mức khiến người ta thích như thế.
Cô khụ một tiếng “Chúng ta đợi thêm một chút nữa?”
“Tới nhà tôi.” Lâm Viễn Chu nói xong sợ cô hiểu lầm, lại bổ sung, “Có một số việc tôi muốn bàn bạc với em.”
Trong lòng Kiều Kiều cũng biết trước khi kết hôn có rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị, vui vẻ đồng ý, nhưng cũng đề nghị: “Nếu tiện thì tim một ngày gặp mẹ em.”
Lúc nói như thế, trong lòng lan tràn một cảm giác cực kỳ kỳ diệu, lần đầu tiên đưa người khác phái về nhà, cái trường hợp đó không biết sẽ như thế nào. mà người trước mắt này có thể thật sự cùng cô sống chung quãng đường còn lại…
“Chuyện gặp mặt phụ huynh, chúng ta sắp xếp thời gian lẫn nhau một chút.” Lâm Viễn Chu dường như đều đã suy nghĩ kỹ, đồng ý, anh thấy Kiều Kiều quên cài dây an toàn, theo bản năng cúi người tới.
Khoảng cách cực gần, gần đền mùi hương sữa tắm trong trẻo mà nhàn nhạt đều lọt vào khoang mũi cô.
Sau khi cài xong xuôi anh ngẩng đầu, cô cũng bất an mà nhìn anh.
Ngoài cửa sổ mưa còn đang rơi râm ran, trong xe lại cực kỳ im lặng, trừ bỏ hô hấp gắn bó trong gang tấc. Anh giơ tay tới, lại chỉ vuốt lại sợi tóc có chút loạn của cô, sau đó ngồi ngay ngắn lại ghế lái, khởi động xe.
Kiều Kiều không biết là nên thở phào nhẹ nhõm hay nên tiếc nuối nho nhỏ.
Tuy rằng bọn họ đã quyết định kết hôn nhưng dường như hai bên đúng thật còn chưa quen thuộc đến mức độ kia…
***
Đến chung cư của Lâm Viễn Chu, vừa vào cửa Kiều Kiều đã bị Mười đồng tiền nhào đến suýt nữa ngã, cũng mau người đàn ông phía sau đỡ eo cô một phen. Kiều Kiều ngăn cản thế tấn công thân mật của Mười đồng tiền: “Ô, sao mi thế nào lại nặng hơn rồi!”
Lâm Viễn Chu thay giày, gọi Mười đồng tiền sang một bên. Lúc này Kiều Kiều mới rảnh rỗi mà nghỉ ngơi một chút, có lẽ là do đã tới đây rất nhiều lần nên lần này đã không còn câu nệ, tự mình thay giày, theo lời anh mà ngồi xuống đối diện.
“Tôi gọi cơm hộp.” Lâm Viễn Chu cầm điện thoại di động và chìa khóa xe đặt lên trên bàn, trưng cầu ý cô: “Có để ý không?”
“Không vấn đề gì.”
“Vốn dĩ nên đưa em tới nhà hàng, tiến hành một lần hẹn hò chính thức, nhưng bởi vì…” anh im lặng, ánh mắt hướng về phía Mười đồng tiền: “Hôm qua Mười đồng tiền có nhặt về một món đồ, không biết có phải món đồ do em đánh rơi hay không.”
“Tôi?” Kiều Kiều không rõ nguyên nhân, cũng theo đó mà nhìn về phía Mười đồng tiền. Cô không nhớ rõ là mình có mất cái gì.
Vừa hay chuông cửa vang lên, Lâm Viễn Chu đứng dậy lấy cơm hộp, anh bảo Kiều Kiều, “Em đi xem một chút đi.”
Trước khi đi Lâm Viễn Chu sờ cổ Mười đồng tiền, Mười đồng tiền chạy vào trong phòng nghỉ, không tới một hồi liền vòng vèo chạy trở lại.
Kiều Kiều nhìn chằm chằm nó, chờ nó chạy tới gần, không nhịn được mà mỉm cười.
Cái người này…
Trong miệng Mười đồng tiền ngậm một cái hộp, mà hộp tầm ý, cô đại khái có thể đoán được là cái gì.
Vừa mở ra liền thấy, quả nhiên là nhẫn kim cương.
Lâm Viễn Chu lấy cơm hộp đi vào, đứng ở chỗ huyền quan, miệng nói chuyện cực kỳ tùy ý: “Là của em sao? Có muốn đeo thử một chút hay không?”