Ngày hôm sau Kiều Kiều đi đến nhà xuất bản truyện tranh, có chút vấn đề về bản quyền cần phải thương lượng. Chu Tiểu Á phụ trách tiếp đón, sau khi kết thúc hai người cùng nhau ăn trưa. Kiều Kiều không thể tránh né mà nói ra chuyện này, đến cả Chu Tiểu Á sau khi nghe xong cũng cảm thấy cực kỳ cạn lời: “Mẹ nó. Người này cũng quá mức ngay thẳng rồi! Cậu nghe xong thì phản ứng thế nào?”
Kiều Kiều suy nghĩ lại tình huống hôm qua: “Tớ nói với anh ta là tớ không thích.”
Tưởng tượng đến trường hợp xấu hổ đó, Chu Tiểu Á thật sự không biết nên khóc hay cười: “Vị đội trưởng Lâm này thật sự là một vị thần.”
Có phải thần hay không thì không biết, nhưng khiến người ta tức chết là sự thật.
Đến Kiều Kiều cũng không muốn nhớ lại tâm trạng khi đó, mỗi ngày đều bận rộn giúp anh dắt chó đi dạo, quả thật đúng là có chút buồn tẻ. Người ta còn thiếu chút nữa liền cho là cô thích em trai nhà người ta...
“Thật ra cái này cũng không thể trách anh ta.” Chu Tiểu Á phân tích cho cô một lượt, “Dù sao anh ta còn chưa từng thấy cậu đối xử thân thiết với ai như thế. Hơn nữa nhìn cách nói kia cũng là xuất phát từ ý tốt, sợ cậu bị tổn thương.”
Chu Tiểu Á nói đến đây, đột nhiên nhanh trí, “Nghĩ như thế thì, anh ta có phải đang ghen tị hay không!”
Kiều Kiều cảm thấy không có khả năng, hôm qua khi anh nói chuyện này bộ dạng trấn định tự nhiên đó, nói là có ý tốt nhắc nhở, còn nhắc tới quá khứ. Nghĩ như thế, vẫn có chút uể oải, có lẽ sau lần đó từ chối anh, anh liền thực sự đặt cô ở vị trí bạn bè.
Hai người cùng nhau ăn cơm tại phụ cận nhà xuất bản, lúc tạm biệt, Kiều Kiều nhận được điện thoại do Lão Đào gọi tới. Hoá ra sau khi Lâm Viễn Chu bị thương, bà ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng, muốn hỏi Kiều Kiều một chút có tiện đi thăm hay không.
Bản thân Kiều Kiều không tự làm chủ được, đành phải nói cần trưng cầu ý kiến của Lâm Viễn Chu trước.
Lão Đào đương nhiên hiểu, lười nói vẫn luôn ám chỉ: “Cô giải thích tốt giúp tôi một chút, không thăm hỏi thì trong lòng tôi thực sự rất băn khoăn.”
Kiều Kiều thật sự rất hiểu, nhưng ở trong lòng cũng đoán được đáp án tám phần là không thể. Lâm Viễn Chu thực sự không thích người xa lạ đến nhà anh.
Cô ôm hợp đồng, đứng ở ven đường chuẩn bị gửi tin wechat cho Lâm Viễn Chu, đang lúc tìm cớ tạm biệt biên tập, có một chiếc xe chậm rãi ngừng trước mặt cô.
***
“Trùng hợp vậy?” một giọng đàn ông truyền thấy mang theo ý cười rất nhỏ.
Kiều Kiều nương theo âm thanh nhìn qua, trong đầu thật sự hiện lên hai chữ “nghiệt duyên”.
Lâm Dật Sanh lái chiếc xe thể thao, cánh tay đặt trên bệ cửa sổ xe, cực kỳ có hứng thú mà đánh giá cô: “Chị ở đây làm gì thế?”
Kiều Kiều thuận tay gửi wechat đã soạn xong qua, lúc này mới nghiêm mặt nói: “Làm việc.”
Lâm Dật Sanh cảm thấy cô gái này quả thật giống với anh trai nhà mình, nói rất ít, còn rất dễ để mặt lạnh. Cậu vung tay lên: “Lên xe đi, tôi đưa chị đi.”
“Không cần đâu.” Kiều Kiều cho là cho dù mình không có ý tứ kia với Lâm Dật Sanh nhưng vẫn nên bảo trì khoảng cách bình thường, hai người cũng chưa thân thiết đến mức cô có thể tùy ý lên xe của cậu.
Cô chỉ về phía trước: “Tôi ngồi tàu điện ngầm, rất gần.”
Lâm Dật Sanh tháo kính râm xuống, lộ ra một đôi mắt kinh ngạc, “Trông tôi rất dọa người sao? Đi tàu điện ngầm bây giờ rất đông người.”
Nói xong cũng không đợi Kiều Kiều phản đối, lập tức đi qua nửa ôm nửa kéo người tới ghế phụ lái, “Không cần khách khí, chị là bạn của anh trai tôi, thì cũng là bạn của tôi.”
Nếu đã bị đưa lên xe thì Kiều Kiều cũng không làm ra hành vi vô vị như giãy giụa, vừa hay điện thoại vang lên, hẳn là Lâm Viễn Chu trả lời wechat. Quả nhiên nội dung cực kỳ ngắn gọn: “Không cần đâu, bảo bà ấy không cần để ý.”
Được rồi, đã đoán trước được.
Lâm Dật Sanh nhướng mày: “Anh trai tôi?”
“...Ừm.”
Lâm Dật Sanh thần bí mà cười, “Quan hệ của chị với anh trai tôi thật tốt.”
Về điểm này Kiều Kiều cũng không phủ nhận, ít nhất bọn họ có tình cách mạng cùng dắt chó đi dạo. Cô nói địa chỉ nhà: “Nếu không tiện đường thì có thể tùy ý tìm một chỗ cho tôi xuống là được.”
“Tiện đường.” Lâm Dật Sanh nói: “Hôm nay tôi không có việc gì, chị đi đâu cũng tiện đường.”
Nhất thời Kiều Kiều không biết nên nói tiếp lời này thế nào. Bây giờ bác sĩ tâm lý không thể nào nhàn rỗi như thế mới phải...
Mắt Lâm Dật Sanh nhìn hợp đồng cô ôm ở trước ngực: “Có cần để ra phía sau không?”
Kiều Kiều lắc đầu, vốn Lâm Dật Sanh muốn quay đầu qua, bỗng nhiên lại liếc trở lại, nhìn chằm chằm một góc hợp đồng. Túi tài liệu của Kiều Kiều là trong suốt, cho nên cậu liếc mắt một cái liền thấy được mấy chữ “Thế giới nhỏ bé của tôi”.
Đôi mắt nháy mắt trừng lớn, cậu còn nhớ rõ dừng xe ở bên đường, “Cái bản hợp đồng này của chị…chị ở bên B!!”
Cậu thò đầu lại gần nhìn, khϊếp sợ cực kỳ, Kiều Kiều không có cách nào, đành phải nhẹ nhàng khụ một tiếng, “Đúng thế, cái đó, tôi là bên B.”
Lâm Dật Sanh: “...”
“Tôi là... tác giả của truyện này.” Kiều Kiều cực kỳ cảm thấy có lỗi. “Trước đó không có mặt mũi nói ra, rất xin lỗi.”
Lâm Dật Sanh: “!!!”
Buổi tối Lâm Viễn Chu bị ông nội gọi về nhà cũ ăn cơm, từ khi bị thương đến nay anh đều tìm cớ qua loa lấy lệ, hôm nay ông nội Lâm trực tiếp gọi tài xế tới đón người, chuyện giấu giếm hơn nửa tháng này liền muốn giấu cũng không được.
Anh gửi một tin nhắn wechat cho Kiều Kiều, báo cho cô tối nay không cần tới, để tránh chạy qua một chuyến không công.
Kết quả Kiều Kiều cũng trả lời lại: [Vừa hay tối nay tôi có việc, thế ngày mai gặp.]
Lâm Viễn Chu nhìn chữ hiện lên, dường như suy tư gì đó.
Đến lúc tới nhà cũ nhà họ Lâm, ông nội Lâm vừa nhìn thấy cánh tay kia của anh quả nhiên rất tức giận, mắng cho anh một trận lớn: “Thật là bản lĩnh lớn, chuyện gì cũng muốn gạt qua, sau này có phải gãy tay gãy chân cũng không cho tôi biết đúng không!”
Lâm Viễn Chu thật sự rất bất đắc dĩ: “Vậy ông nhất định sẽ biết, dù sao, gãy tay gãy chân không có cách nào giấu được.”
Sở trường vung gậy của ông nội Lâm lập tức thể hiện, tượng trưng mà đánh một chút, lực đạo rất nhẹ. Tức giận xong, ông nội Lâm lại bắt đầu đau lòng, “Như thế ở nhà dưỡng thương tốt sao? Không ai nấu cơm cho, dọn về nhà ở đi!”
Lâm Viễn Chu không chút nghĩ ngợi liền lập tức từ chối: “Con không quen.”
“Vậy con mau kết hôn đi.” Ông nội Lâm quát: “Có người ở nhà, có nhớ mong và vướng bận thì con mới có thể quý trọng bản thân hơn một chút, có hiểu hay không!”
Dường như Lâm Viễn Chu không hiểu lắm, cũng không định hiểu, bởi vì anh vẫn luôn cùng mười đồng tiền chơi đùa.
Nhìn bộ dạng tung tăng nhặt bóng của mười đồng tiền, ông nội Lâm tức giận, chỉ cần lấy ra một phần mười sự kiên nhẫn đối với chó ra để tìm đối tượng thì cũng không đến mức đến giờ vẫn còn là một người đàn ông độc thân!
Ông nội Lâm cảm thấy huyết áp của bản thân đều sắp lên cao, nhanh chóng quyết định: “Cứ thế quyết định đi, hôn sự của con để ông tới sắp xếp.”
Cái này Lâm Viễn Chu không có cách nào làm như không nghe thấy, trong lòng anh cũng biết ông nội làm thế là vì tốt cho mình, cố gắng giảng giải đạo lý với ông: “Kết hôn không phải là trò đùa, ít nhất…“ Anh suy nghĩ một chút: “Phải tìm được một người có thể sống chung được.”
Ông nội Lâm vừa nghe lời nói cảm giác có chút ngụ ý: “Trong lòng con đã có người thích hợp?”
“Còn đang tìm.”
Ông nội Lâm tức giận nói: “Vậy nghe ông, chờ tới khi con tìm được người thì đến rau kim châm cũng đã lạnh rồi.”
Ở trong mắt ông, thằng nhóc này chỉ là biến đổi cách thức để đối phó với ông!
Đến lúc ăn cơm, Lâm Viễn Chu mới phát hiện ra trong nhà chỉ có hai người là mình và ông nội Lâm, tên nhóc Lâm Dật Sanh kia không biết đã chạy đi đâu. Vừa hỏi, ông nội Lâm cười lạnh nói: “Em trai tốt xấu gì còn có thể đi hẹn hò, còn con thì sao?”
“Hẹn hò?” Lâm Viễn Chu cũng không biết tại sao lại nghĩ đến Kiều Kiều nói “có việc”.
***
Lúc Lâm Dật Sanh về tới nhà không tính là muộn nhưng nhìn thấy anh trai còn ở đây thì thực sự có chút ngoài ý muốn, dù sao anh mỗi lần trở về chỉ đều cùng ông nội ăn một bữa cơm liền rời đi. Lâm Dật Sanh kỳ lạ nói: “Đêm nay anh ở lại đây?”
Sắc mặt Lâm Viễn Chu cực kỳ nghiêm túc, chỉ và vị trí bên cạnh: “Lại đây.”
Cái tư thế này... Lâm Dật Sanh mơ hồ đoán được cái gì đó.
Thật ra Lâm Viễn Chu không phải là người thích chõ mũi vào chuyện của người khác, cho nên cậu cảm thấy bản thân sẽ lặp lại việc suy xét nguyên nhân ở chỗ … cậu thúc đẩy hai người quen nhau nên anh cần phải nói cái gì.
Anh hơi trầm ngâm: “Hôm nay em ăn cơm với ai?”
“Kiều Kiều.” Lâm Dật Sanh cũng rất thành thật, nhân tiện quan sát phản ứng của anh trai mình: “Làm sao thế?”
Lâm Viễn Chu cực kỳ trịnh trọng mà báo cho cậu: “Cô ấy rất đơn thuần. Nếu em muốn biến cô ấy thành lốp xe dự phòng thì cẩn thận anh đánh chết em.”
Lâm Dật Sanh khẽ cười: “Chúng em chỉ là bạn bè, trò chuyện một chút mà thôi.”
Đối với thái độ hoài nghi này của Lâm Viễn Chu, cái tính cách kia của Kiều Kiều, sao có thể cùng một người quen biết không tới hai ngày đã trở thành bạn bè. Lâm Dật Sanh nhìn ra, nhỏ giọng nói với anh: “Bởi vì một số nguyên nhân nên em với cô ấy trò chuyện khá nhiều. Nhưng em với cô ấy đều không có cái ý tứ đó với nhau, anh yên tâm.”
Lâm Viễn Chu im lặng, chỉ hai tay khoanh lại trước ngực nhìn kỹ cậu, giống như đang nhìn chằm chằm kẻ bị tình nghi vậy...
“Nhưng thật ra em lại muốn phỏng vấn anh một chút.” Lâm Dật Sanh vẫn đưa điện thoại tới giả làm micro, đưa tới trước mặt anh, “Đây là lần đầu tiên thấy anh để ý một cô gái như thế, vì sao vậy?”
Lâm Viễn Chu đẩy điện thoại của cậu ra.
“Aizzz“ Lâm Dật Sanh không để ý lần thứ hai đưa tới: “Mỗi ngày người ta đều giúp anh dắt chó đi dạo, anh cảm thấy là vì cái gì?”
Lâm Viễn Chu nhìn thẳng vào cậu, dường như có chút thương hại chỉ số thông minh của cậu: “Anh cứu đồng nghiệp của cô ấy mà bị thương, dắt chó đi dạo cũng là do anh nhờ cô ấy.” Ngụ ý là người ta cũng xuất phát từ tình cảm và nghĩa khí.
“Vậy anh có nghĩ tới hay không.” Lâm Dật Sanh đổi cách: “Có thể là do người ta thích anh nên mỗi ngày đều mới tới giúp đỡ?”
Lâm Viễn Chu nhắc nhở cậu: “Hơn một tháng trước, cô ấy vừa mới từ chối anh.”
“...” Cái đáp án này quả thật chặt chẽ logic, Lâm Dật Sanh cảm thấy anh trai mình nói dường như đều đúng, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Hôm nay lúc anh ăn cơm cùng Kiều Kiều, trở chuyện đều là về chuyện truyện tranh, việc tư đúng là không có cách nào hỏi thăm, nhưng vẫn có cảm giác giữa hai người này không hề đơn giản. Ít nhất người có thể khiến anh trai cậu muốn thân thiết cùng thì Kiều Kiều vẫn là người đầu tiên.
Về vấn đề này, cậu chạm vào cánh tay anh trai, “Ông nội hôm nay lại giục hôn đúng không?”
Lâm Viễn Chu không đáp lại mà hỏi lại: “Muốn nói cái gì?”
“Anh cảm thấy, nếu đối tượng kết hôn này là Kiều Kiều thì thế nào?”
“...”
***
Vấn đề này Lâm Viễn Chu vẫn chưa nghĩ tới, lúc đầu chỉ là bởi vì anh không có suy nghĩ kết hôn, sau này đồng ý xem mắt cũng chỉ là kế sách tạm thời dỗ ông nội vui vẻ, bây giờ vẫn luôn bị thúc giục kết hôn cũng chỉ muốn kéo dài…
Nhưng đêm nay nhìn cái tư thế kia, khả năng có thể kéo dài là rất nhỏ.
Còn không kịp suy nghĩ kỹ càng, trong đội bỗng nhiên có điện thoại gọi tới.
Lúc Kiều Kiều biết được Lâm Viễn Chu muốn đi công tác thực sự là bị kinh sợ. “Vết thương của anh, còn chưa khỏi hoàn toàn mà.”
“Chỉ là tham gia một chút công tác điều tra, sẽ không ảnh hưởng tới miệng vết thương.” Trong điện thoại Lâm Viễn Chu cũng ngắn ngủi mà im lặng, sau đó nói cho cô mật mã cửa: “Mười đồng tiền giao cho cô.”
“Được.” Kiều Kiều đồng ý, nhưng cầm điện thoại vẫn nghe thấy hô hấp nhè nhẹ của nhau, đáy lòng tràn ngập một cảm giác rất khó hình dung, hình như là... có chút luyến tiếc....
Bên kia Lâm Viễn Chu tựa như nói chuyện với ai đó, có lẽ là nhắc nhở anh nên xuất phát rồi, vì thế anh nói với Kiều Kiều: “Tôi phải đi rồi, có việc gì thì liên hệ.”
Kiều Kiều ngây ngốc một hồi, vẫn may trước khi anh cúp máy thốt lên một câu, “Tôi chờ… tôi và mười đồng tiền chờ anh trở về.”
“Ừm.” Anh chỉ ném xuống một chữ đơn giản liền dừng cuộc trò chuyện.
Kiều Kiều nhìn màn hình điện thoại tối đen, đứng trước cửa sổ rất lâu. Gió mùa hè luôn không đủ dịu dàng, lúc thổi quét qua bên tai lại khiến trái tim đều bắt đầu xao động bất an, như là có cái gì đó ngo ngoe rục rịch, lại như là có cái gì đó đang buộc chặt vào ngực khiến l*иg ngực đều tràn đầy sự ê ẩm, nhức nhối.