Chương 1-2: Xem mắt

Ôn Dụ sững sờ, đầu óc trống rỗng, lúc này không nghe được Khương Tình nói gì trong điện thoại.Dư Dạng là người đầu tiên định thần lại, bước từng bước đến chỗ cô, hành lang vốn không dài nhưng từng bước của Dư Dạng đối với cô đều thật lâu. Cô ngạc nhiên nhìn chằm chằm, cảm giác đây giống như là mơ, nhưng mơ rồi cũng phải tỉnh lại.

Dư Dạng đứng trước mặt cô, Ôn Dụ trông rất bình tĩnh nhưng tay nắm chặt điện thoại đang run nhẹ, tiếng Khương Tình trong điện thoại vang lên: "Tớ nghe Tần Mạch nói là Dư Dạng trở về rồi."

"..." Ôn Dụ "Ừ." Sau khi cúp điện thoại hai người cứ đứng đó như vậy, không biết qua bao lâu cho tới khi dì cô thấy cô mãi không quay lại mới ra ngoài tìm.

"Tiểu Dụ, sao cháu không vào?" Dì cảm thấy không khí giữa hai người không được tự nhiên lắm.

Dư Dạng đưa tay ra, giọng nói vừa quen vừa lạ truyền đến: "Đã lâu không gặp."

Đã lâu không gặp.

Đúng vậy, đã quá lâu rồi.

Ôn Dụ nhìn người đàn ông trước mặt vẫn sáng chói như vậy, mặt mày sáng sủa, góc cạnh sắc bén, chỉ là so với thời niên thiếu anh đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Dì cô lúc này mới phản ứng lại: "Hai người biết nhau sao?"

Ôn Dụ cứng ngắc đáp: "Dạ, bạn học thời cấp ba."

"Thì ra là bạn cấp ba, dì còn sợ hãi đứa không có đề tài chung để nói chuyện." Dì vỗ vai Ôn Dụ.

Dì ở đây là chịu sự ủy thác của mẹ cô, cô cũng không thể làm mất mặt.

Lúc trước ngồi cùng bàn với anh hơn một năm, chỉ là cảm thấy thời gian trôi đi nhanh thật, giờ ngồi ở đây với anh, cô lại cảm thấy không được tự nhiên.

Ầm ầm ầm - Tiếng sấm từ bên ngoài truyền đến, cơn mưa được dự đoán cuối cùng cũng đổ xuống ngay lúc này. Ôn Dụ ngoài mặt vẫn bình tĩnh như cũ nhưng trong lòng đã vô cùng rối bời, cô véo chân làm cho chính mình bình tĩnh lại.

Trước đó, Ôn Dụ đã vô số lần tưởng tượng cảnh gặp mặt của hai người nhưng cô không bao giờ nghĩ sẽ là trong hoàn cảnh này.

Dự Dạng bình tĩnh chuẩn bị đồ ăn giúp cô, giọng điệu như muốn giải thích với cô: "Ngày 20 tháng trước tôi vừa về, đáng tiếc là cậu đi công tác."

Lòng bàn tay đang nắm chặt của Ôn Dụ hơi buông lỏng ra, nở nụ cười vô cảm với Dư Dạng: "Thật sao, tôi cứ nghĩ tôi và Dư tiên sinh sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa chứ."

Lời nói của cô như nhát dao sắc bén đâm vào lòng Dư Dạng, trong đầu có vô vàn ý nghĩ không thể giải thích được, nhưng khi nhìn vào Ôn Dụ chỉ có cảm giác đau khổ tràn ngập.

Dì không biết chuyện gì xảy ra giữa họ, nhưng bà có thể nhận thấy một điều, cuộc gặp gỡ của bạn học bình thường sẽ không bao giờ giống như lúc này.

"Khụ khụ". Dì vỗ Ôn Dụ cười nói: "Ăn chút hoa quả đi."

Dì đặt một đĩa xoài trước mặt bọn họ, bà nhìn đĩa xoài mím môi, rồi nhìn Ôn Dụ có chút rối rắm không biết nên nói gì. Ôn Dụ lại nói thẳng: "Cháu không thích ăn xoài."

Dư Dạng đưa mắt nhìn về phía Ôn Dụ: "Trước đây không phải rất thích sao?"

"Không ai thích mãi một điều cả."

Dư Dạng rũ mắt xuống đầu ngón tay run nhè nhẹ, trong mắt xẹt qua một tia cảm xúc không rõ, cười khẽ: "Có lẽ vậy."



Ngay sau khi buổi xem mắt với bầu không khí nặng nề này kết thúc, dì cô đã gọi điện cho mẫu thân đại nhân của cô để "báo cáo" tình hình, hỏi xem thời cấp ba cô có quen ai đặc biệt hay có mâu thuẫn với ai không như lúc đấy mẹ cô thực sự ít quan tâm đến cô nên hầu như không biết gì cả.

Sau khi Ôn Dụ về đến nhà, mẹ và dì đã gọi điện cho cô sau khi nói chuyện xong, cô nhìn điện thoại đổ chuông mấy lần, cuối cùng tắt máy, ném lên sô pha.

Cô dựa vào cửa ban công, lặng lẽ nhìn dòng xe cộ đông đúc, cảm thấy thủ đô oi bức xen lẫn giông bão, cô nhìn thành phố trước mặt cô đã ở một mình suốt bảy năm mà trầm tư vô tận.

Cô đã từng bận rộn đến mức không còn biết gì về thời gian, nhưng giờ nghĩ lại, hoá ra đã lâu như vậy.

Lúc còn trẻ, cô không biết phải thích một người như thế nào, vì vậy cô luôn để anh trong kế hoạch của cuộc đời mình. Nhưng mọi chuyện không thể đoán trước được, lúc trước không nghĩ tới sẽ xa cách cũng giống như bây giờ không nghĩ tới gặp lại.

Chỉ là lâu quá, có những thứ đã đánh mất, sẽ rất khó để tìm lại được.