Ôn Dụ năm 17 tuổi ngoan ngoãn kiệm lời, điều điên cuồng cố chấp nhất trong thanh xuân của cô là yêu thầm người ngông cuồng, ngỗ ngược nhất trường - Dư Dạng. Ngày Dư Dạng ra nước ngoài, cuối cùng Ôn Dụ cũng lấy hết can đảm và dũng khí tỏ tình với anh: "Tớ, tớ thích cậu." Dư Dạng sững sờ một hồi, sau đó khẽ nói: "Xin lỗi." Hai chữ không nặng không nhẹ ấy lại kết thúc thời thanh xuân yêu thầm của cô. Bảy năm sau, trong buổi xem mắt do mẹ cô sắp xếp, Ôn Dụ gặp lại Dư Dạng. Có được vết xe đổ lần trước, cô không dám đến gần anh nữa, cố tình tránh anh đi. Cô cứ tưởng rằng, Dư Dạng sẽ giống như trước đây, không muốn có quan hệ gì với cô, thậm chí không nhớ cô là ai. Không ngờ rằng, lần này anh chủ động bước tới gần cô. "Ôn Dụ, anh có thể theo đuổi em không?"