Chương 24: Tận Mắt Chứng Kiến

Sau khi thêm bạn với Alvar xong, Alvar cũng không có làm phiền cô nữa:

“Vậy bây em có thể đi chơi rồi, lần tới sẽ mời em một bữa coi như bữa ăn làm quen nhé?”

Doãn Ny không biết nói gì hơn chỉ có thể nở nụ cười nhẹ nhàng nói:

“Được, hẹn gặp lại lần sau.”

Cô và Alvar tạm biệt nhau ở đây, cô cũng nhanh chóng trở về không kẻo Lâm Quỳ ở nhà lại buồn chán.

Trước khi đi về cô cũng không quên ghé mua hai phần gà rán mang về.

Doãn Ny về đến cũng không muốn làm ồn chỉ rón rén chạy lên phòng của Lâm Quỳ.

Cốc cốc cốc cốc…

Lâm Quỳ vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt chảy từng giọt từng giọt xuống sàn.

Cô ấy vừa mới mở cửa ra cô đã phấn khích đưa lên khoe:

“Biết cậu những lúc như này thì chỉ có gà rán mới giúp cậu hết buồn nên tớ có mua về nè.”

Lâm Quỳ nhìn Doãn Ny nhưng rất nhanh lại mỉm cười mời cô vào phòng:

“Nào, vào phòng đi.”

Doãn Ny vui vẻ mang đồ để lên bàn làm việc của Lâm Quỳ, ngay khi định ngồi xuống cô lại chợt nhận ra mình quên mang cái gì đó.

Lâm Quỳ cũng xách thêm một cái ghế nữa đi lại ngồi cạnh cô. Lúc bày đồ ăn ra Doãn Ny mới nhớ ra mình hình như đã quên cái gì đó.

Cô ngẫm đi ngẫm lại một lúc cũng nhớ ra, Doãn Ny đưa bịch tương ớt cho Lâm Quỳ còn bản thân mình nhanh chân chạy xuống lầu trước sự ngơ ngác của Lâm Quỳ.

Doãn Ny đi xuống lầu mở tủ lạnh lấy ra mấy lon nước ngọt đã được bọn cô dự trữ từ trước.

Cô nhìn xung quanh để lén xem quản gia của bọn cô có thấy hay không.

Thường giờ này quản gia sẽ quản lý bọn cô rất nghiêm khắc, chế độ ăn uống cũng không được bừa bãi.

Nếu buổi tối mà bọn cô chỉ ăn linh ta linh tinh chắc chắn bọn cô sẽ được nghe một buổi tụng kinh buổi chiều.

Sau khi chắc chắn là không bị quản gia bắt gặp cô mới lén bỏ mấy lon nước vào trong bụng đó chạy lên phòng.

Lúc đóng cửa lại cô cũng không quên khoá cửa, cô đi lại bàn mang mấy cái lon từ trong bụng ra đặt xuống bàn.

Lâm Quỳ thấy cô chuẩn bị nhiều thứ như vậy không sợ quản gia bắt gặp liền thấp giọng hỏi:

“Cậu gan như vậy sao? Cậu không sợ lát nữa bị phát hiện tớ với cậu sẽ bị phạt à?”

Doãn Ny nhe răng cười cười:

“Tớ đã khoá cửa rồi cậu yên tâm đi.”

Lâm Quỳ bất ngờ đưa hai ngón tay cái lên:

“Cậu đúng là number one.”

Doãn Ny và Lâm Quỳ cùng nhau ngồi ăn gà rán còn xem bộ phim ma mới ra cách đây không lâu.

Mỗi lần Doãn Ny bị hù muốn hét lên là Lâm Quỳ phản xạ nhanh chóng chặn miệng cô lại nói nhỏ:

“Suỵt, cậu la một phát là chúng ta bị phát hiện liền đó. Nhỏ nhỏ thôi.”

Cô khóc không ra nước mắt nói:

“Từ đầu tớ kêu cậu mở doraemon đi cậu không chịu nằng nặc đòi coi phim ma. Cậu biết tớ nhát mà còn cho tớ xem!!”

Lâm Quỳ ôm bụng cười lớn nói:

“Vậy giờ tớ mở sang doraemon cho cậu là được chứ gì.”

Đúng như lời nói Lâm Quỳ mở sang doraemon cho cô coi. Lúc này Doãn Ny mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Hai người bọn cô cùng nhau thức đến 3 giờ sáng chỉ đêm xem doraemon cùng với nhau.

Gần 4 giờ Doãn Ny phải rón rén lọ mọ trở về phòng của mình mà không muốn phát ra tiếng động.

…****************…

Hạ Diên mấy hôm nay cũng chẳng thể nào ngủ ngon giấc được, ngoài việc phải canh thằng em thất tình của mình ra vẫn phải thường xuyên đến công ty.

Hôm nay cũng không ngoại lệ từ sáng sớm anh đã phải đi đến công ty.

Nhưng vừa mới bước vào bên trong anh lại cảm thấy công ty hôm nay có vẻ như có chuyện gì đó làm mọi người cứ xôn xao bàn tàn.

Anh nhíu mày chầm chậm đi tới, mấy người tiếp tân đang mãi hóng chuyện mà không biết ai đang đến.

Chỉ khi anh đứng sao lưng bọn họ làm bọn họ cảm thấy có gì đó áp bức với ngẩng đầu nhìn lên.

Người nào cười nấy đều bị hù cho hét toáng lên:

“AAAAAAAAAAAAAA.”

Hạ Diên nhăn mày che hai cái lỗ tai lại quát lên:

“CÂM NGAY!”

Bọn họ liền im bặt, không ai dám mở miệng. Hạ Diên mặt mũi tối sầm nghi ngờ hỏi:

“Bộ tôi trong rất giống ma sao?”

Mấy người kia vì quá sợ hãi nên đều đi hết chỉ còn có 2 nữa tiếp tân và Vãn Quanh vì đứng gần cũng không thể nào trốn đi.

Hạ Diên cụp mắt nhìn bảng tên của hai người tiếp tân trầm giọng nói:

“Quý Tinh, Lam Vy.”

Quý Tinh với Lam Vy bị gọi tên tóc tai liền muốn dựng đứng lên sợ hãi đồng loạt nói:

“Dạ?”

“Dạ?”

Hạ Diên nhếch môi cười khoanh hai tay, ba người nhìn mà muốn loé con mắt.

Đại thiếu gia sao lại có thể đẹp trai như vậy? Từ vóc dáng, chiều cao lẫn khuôn mặt đều rất hoàn hảo.

Hạ Diên thấy bọn họ nhìn mình như vậy liền giả vờ ho nhẹ:

“Khụ khụ.”

Vãn Quanh, Quý Tinh và Lam Vy giật mình liền nghiêm túc trở lại.

Hạ Diên lúc này mới hỏi:

“Vừa nãy có chuyện gì?”

Quý Tinh và Lam Vy không dám nói chỉ lia mắt ám hiệu cho Vãn Quanh nói.

Nhưng khổ nỗi Vãn Quanh cũng không dám nói, chuyện này liên quan đến chủ tịch có điên cũng không dám hó hé.

Hạ Diên nhíu mày nhìn ba người họ trầm giọng cảnh cáo:

“Nói hay bị phạt? Giờ làm việc mà lại tập trung lại bàn tán theo quy định của công ty hình như bị trừ tận nửa tháng lương thì phải.”

Vãn Quanh, Quý Tinh và Lam Vy vừa nghe xong đã hoảng hốt. Quý Tinh, Vãn Quanh nhìn Lam Vy cầu cứu.

Lam Vy cũng sợ nhưng chỉ có thể thở dài nói:

“Dạ, dạ là…là khi nãy người…người tình hay là bạn của chủ tịch vừa mới xông vào công ty một hai đòi gặp chủ tịch ạ.”

Hạ Diên nhíu mày tuy khi ở nước ngoài anh đều có nghe Ha Trí Khanh nhiều lần kể ba Hạ hình như đang nuôi bồ nhí bên ngoài.

Lúc đó anh cũng có chút không tin vì vốn dĩ từ bé đến lớn ông ta đều dạy anh làm người phải có đạo đức làm gì cũng phải suy nghĩ.

Anh trầm giọng hỏi:

“Bọn họ đâu rồi?”

Vãn Quanh cà lâm nói:

“Dạ…dạ…d…ạ khi nãy bà ấy được chủ tịch xuống đón lên phòng chủ tịch rồi ạ.”

Hạ Diên liếʍ môi không nói gì mà đi thẳng đến thang máy.

Vãn Quanh, Quý Tinh lẫn Lam Vy đều bị doạ cho rớt tim. Hạ Diên vừa mới bước vào thang mấy là cả 3 người đã không thể nào trụ nổi nữa.

Hạ Diên đi thẳng lên tầng cao nhất dành cho chủ tịch, trợ lý cũng không có ở đây.

Hạ Diên nhíu mày đi sát lại gần phòng của ba Hạ hơi hé hé cửa nhìn vào.

Thấy bên trong là một khung cảnh hỗn loạn còn kèm thêm mấy tiếng động d** loạn anh mới nhanh chóng đóng cửa lại.

Hạ Diên bây giờ đầu óc cũng không thể suy nghĩ gì được nữa. Niềm tin cuối cùng dành cho người ba này cũng không còn.

Nghĩ tới những năm tháng mẹ Hạ phải chịu đựng Hạ Diên đều không thể chấp nhận được.

Bỗng nhiên từ xa anh nghe thấy tiếng trợ lý cửa ba Hạ đang nói chuyện:

“Chủ tịch đang nói chuyện với bà chủ nhỏ rồi. Tôi còn không được ở đó khi bọn họ ở chung với nhau mà.”

Lại có thêm giọng một người khác:

“Hazzz, chỉ tội nghiệp phu nhân ở nhà.”

Trợ lý của ba Hạ không những không nghe còn đổ tội sang người mẹ anh:

“Phụ nữ mà nếu không giữ được chồng thì nên coi lại bản thân.”

Giọng một người vang lên:

“Cô coi chừng miệng bản thân đi, tôi thấy cô mới vô đạo đức đó. Ăn nói vô duyên đừng ỷ lại mình là trợ lý chủ tịch thì nói gì cũng đúng.”

Hạ Diên càng nghe cơn nóng giận trong người càng bùng phát. Anh tức giận đi tới thang máy bấm đi xuống sảnh.

Đi làm cái gì nữa, anh bây giờ muốn đi tìm mẹ Hạ hỏi cho rõ mọi chuyện.