15.
Ba ngày sau, ta đến thành Kim Lăng.
Trên tường thành cao lớn đã không còn Thừa Ân lắc tới lắc lui, không biết thi thể chàng bây giờ ở nơi nào.
Khi mặt trời chiều ngả về tây, cuối cùng ta cũng về nhà.
Trên đường dài, nhà Lâm gia đã sớm cỏ dại mọc thành bụi, rách nát không chịu nổi, trước cửa tràn đầy uế vật.
Khi màn đêm buông xuống, ta lại đến Bùi gia ở đầu kia phố dài, từng là trấn quốc chi phủ, cũng đã bị đại hỏa thiêu sạch sẽ.
Ta lẳng lặng đứng trong gió đêm, xa xa có tiếng cười duyên của ca cơ truyền đến.
Các nàng có thể còn không biết, quân đội Bắc Lương sợ là đã qua sông.
Có người qua đường dừng lại bên cạnh ta, nhìn bức tường đổ nát cảm thán: "Nếu Bùi gia còn sống, Bắc Lương sao có thể dễ dàng chiếm được Định Châu như vậy.”
Ta giật mình, Định Châu là phòng tuyến trọng yếu của Nam Đường, một khi Định Châu bị phá, Bắc Lương xuôi nam sẽ không thể ngăn cản nữa.
“Bây giờ nghĩ lại, Bùi tướng quân năm đó có thể thật sự không có thông địch. "Một người khác nói.
“Đúng vậy, nhưng hối hận đã không còn kịp, không quá một tháng, Bắc Lương sợ là sẽ san phẳng thành Kim Lăng.”
“Tân hoàng Bắc Lương tàn nhẫn thô bạo, nghe nói tàn sát Định Châu ba ngày, Kim Lăng nếu không giữ được sợ là cũng gặp kiếp nạn này, ta và ngươi mau mau chạy trốn đi.”
Không ngờ Thác Bạt Luật đoạt Định Châu, còn tàn sát thành.
Trong dạ dày ta lại là một trận sôi trào, nhịn không được lại nôn mửa lên, rồi lại nôn không ra cái gì.
Ta biết mình chắc chắn bị bệnh, thậm chí còn có thể mang thai.
Ta đến bây giờ còn chưa tới Nguyệt Tín, nhưng ta không đi gặp đại phu.
Ta là người sắp chet, những thứ này đối với ta đã không còn quan trọng, cần gì phải tăng thêm phiền não.
Ta nghe ngóng được thi thể hai nhà Bùi Lâm đi đâu, bọn họ cuối cùng bị ném ở bãi tha ma, hiện giờ xương trắng cùng bụi đất hoà làm một, phân không rõ ai là ai.
Ta mua tiền giấy đi bãi tha ma tế bái, ta có rất nhiều rất nhiều lời cùng bọn họ nói.
Nhưng cuối cùng, không nói nên lời.
Bởi vì ba năm qua trong cuộc đời ta tất cả đều là Thác Bạt Luật, bọn họ sẽ không thích nghe.
Cuối cùng ta nói với họ hãy chờ ta, ta sẽ sớm đến với họ.
Trong nửa tháng tiếp theo, ta dùng số tiền còn lại để hối lộ các quan trong cung tiến cử ta thành vũ công, và đến gặp nam nhân mà đại tỷ ta từng yêu nhất - Hoàng đế Chu Nguyên Nghĩa của Nam Đường.
Sau đó, giet.hắn.
Nhưng ta không ngờ Thác Bạt Luật đã đợi ta trong hoàng cung Nam Đường rồi.
16.
Lúc nhìn thấy Thác Bạt Luật là ngày thứ hai sau khi ta tiến cung.
Bắc Lương thế như chẻ tre xuôi nam, m///áu chảy thành sông, thithe đầy đất.
Chu Nguyên Dật lại còn đang ca múa mừng cảnh thái bình, trong cung xem chán rồi, còn muốn ra ngoài tìm của lạ.
Ta đã mài trâm cực kỳ sắc bén, ta luyện tập hàng trăm hàng ngàn lần đ///âm thủng cổ họng một người.
Ta không biết lúc này Chu Nguyên Dật vì mạng sống đã xưng thần với Bắc Lương, hơn nữa còn nghênh đón Thác Bạt Luật vào trong cung.
Lúc vào điện hiến vũ, Chu Nguyên Dật đang truy đuổi vũ nữ.
Toàn bộ lực chú ý của ta đều ở trên người Chu Nguyên Dật, không nhìn thấy Thác Bạt Luật.
Ta cùng Chu Nguyên Dật vui đùa khıêυ khí©h.
Có lẽ là ba năm này ta cũng biến hóa rất lớn, Chu Nguyên Dật vậy mà không nhận ra muội muội của thê tử là ta.
Chu Nguyên Dật ôm ta vào trong ngực, khen eo ta là vưu vật nhân gian.
Ta cười duyên rút cây trâm trên đầu, toàn lực đ///âm vào cổ Chu Nguyên Dật.
Nhưng có người bắt được cánh tay ta, ta bị đè nặng xuống đất.
Chỉ kém một chút, chỉ một chút như vậy ta có thể giett.Chu Nguyên Dật.
Nhưng ta đã thất bại.
Ta không cam lòng gào thét giãy dụa, ta liều mạng bò về phía Chu Nguyên Dật.
Coi như là cắn là gặm, ta cũng muốn xé hắn một miếng thịt đến.
Sau đó ta nhìn thấy Thác Bạt Luật, hắn ngồi ở bắc tọa, ánh mắt lạnh lùng, đè nén lại thô bạo.
Người ta cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại, cứ như vậy bất ngờ xuất hiện trước mắt ta.
Hắn cao lớn như vậy, sao ta lại không nhìn thấy chứ?
Có người cao hứng bừng bừng nhảy ra, là Tề Văn vốn nên chett mới phải.
“Bệ hạ, quả nhiên nàng đã tới, thần không hề lừa ngài.”
"Cô ấy chính là vị hôn thê của Bùi Thừa Ân, cô ấy và Bùi Thừa Ân thanh mai trúc mã, cô ấy ở bên ngài là..."
Thanh âm Tề Văn bỗng chốc ngưng lại, một ki//ếm của Thác Bạt Luật xuyên qua trái tim hắn.
Chu Nguyên Dật sợ tới mức liên tục lui về phía sau, các vũ nữ thét chói tai chạy trốn tứ tán.
Thác Bạt Luật cầm k//iếm đi tới trước mặt ta, mũi k//iếm nâng cằm ta: "Thì ra ngươi không phải Tống Nguyệt Nương.”
Huyết khí trên k//iếm làm cho ta muốn ói, ta cố gắng chịu đựng: "Phải, ta không phải Tống Nguyệt Nương, ta họ Lâm, tên Lâm Uyển Xu.”
“Lâm Uyển Xu. "Hắn cúi người xuống, môi mỏng dán bên tai ta," Vậy lúc chúng ta hoan hảo, A Luật trong miệng ngươi, là Bùi Thừa Ân?”
Ta trả lời hắn: "Phải, ngươi giet ta đi.”
Ta ám sát Chu Nguyên Dật thất bại, kết cục khẳng định không chỉ là trăm ki//em xuyên tim.
Thác Bạt Luật giett. người gọn gàng, hy vọng hắn có thể cho ta một cái chet nhanh gọn.
Nhưng m//au’ Tề Văn quá tanh, ta liền nôn thốc tháo.
Trong lúc đau khổ ta nghe thấy hắn nói: "Chet thì thật tốt đẹp cho ngươi, ngươi từ đâu tới, trở về nơi đó đi.”
17.
Ta được đưa đến quân doanh Bắc Lương ngoài thành Kim Lăng.
Đối với Thác Bạt Luật mà nói, ta đích thật là từ nơi này tới.
So với lần ba năm trước bị quân sĩ Bắc Lương tranh đoạt, lần này bọn họ có vẻ yên tĩnh.
Họ nhìn ta từ xa, không ai chạm vào ta.
Ta bị ném vào một căn phòng đầy rơm, chen chúc với những người phụ nữ Nam Đường. Chỉ có điều ta bị đeo gông, buộc chặt tay chân, ngay cả tự sát cũng không thể.
Khi màn đêm buông xuống, các cô gái đều bị kéo ra ngoài.
Đấu tranh, đánh đập, khóc lóc đến từ mọi phía.
Đến khi trời sáng, các nàng được đưa về, vết thương chồng chất.
“Ngươi là ai? Vì sao ngươi không cần đi hầu hạ bọn họ?"Có nữ tử hỏi ta.
Ta cũng không biết tại sao.
Có lẽ là bộ dáng hấp hối hiện tại của ta làm cho bọn họ dốc hết khẩu vị, cũng có lẽ là bọn họ còn e ngại Thác Bạt Luật.
Nói không chừng chờ bọn họ phát hiện Thác Bạt Luật thật sự ném ta ở chỗ này tự sinh tự diệt, lại tranh nhau tới.
Giống như đại tỷ tỷ của ta, cho dù là một cỗ thithe, bởi vì là nữ nhân của hoàng đế, sau khi chếc cũng không được buông tha.
Quả nhiên, sau một hồi cuồng hoan trong quân, có người xông vào.
Khi đó các nữ nhân trong phòng đều sớm bị mang đi, mà ta cũng bởi vì tuyệt thực mà hoảng hốt.
Người nọ là nửa đêm tới, một thân mùi rượu.
Đêm tối như vậy, hắn tan trong bóng tối, ta không thấy rõ mặt hắn.
Ta cho rằng ta mệnh chó, là sẽ không sợ bị khi nhục, coi như là bị chó cắn một miếng.
Nhưng khi hắn xé rách quần áo của ta, đôi môi lạnh lẽo dán lên cổ ta, ta vẫn sợ.
Ta không thể đi gặp Thừa Ân như thế này được.
Nhưng làm sao ta có thể khiến hắn ta dừng lại?
"Ta mang thai, là hài tử của bệ hạ, ngươi như vậy sẽ thương tổn đến ta cùng hài tử." ta run rẩy nói, miệng gông làm cho lời nói của ta mơ hồ không rõ.
Ta không biết có hữu dụng hay không, người Bắc Lương giống như không hề quan tâm người đê tiện sinh con nối dõi, mặc dù con nối dõi này là huyết mạch hoàng tộc.
Tựa như Thác Bạt Luật, mẫu phi của hắn là cung nữ.
Cho nên sau khi hắn sinh ra cũng không có được đãi ngộ xứng đáng của hoàng tử, hắn cùng mẫu thân của hắn ở trong cung gian nan sống qua ngày, lúc mười tuổi đã vào quân đội.
Hắn cùng quân sĩ bình thường đồng dạng tác chiến, không có được ưu đãi gì, thậm chí bởi vì là không được sủng ái, còn bị người ta nhằm vào.
Mẫu phi của hắn nói với ta, hắn vì Bắc Lương vào sinh ra tử, mới đổi lấy được một lần liếc mắt của phụ thân.
Người đàn ông không có ý dừng lại, thậm chí bàn tay của hắn còn vuốt ve bụng dưới của ta, dường như đang xác nhận có phải thật sự mang thai hay không.
Hắn đeo găng tay may bằng da trâu, vừa thô vừa lạnh, giống như rắn.
Có lẽ là ta quá gầy, cũng có lẽ là ta căn bản không mang thai, bụng dưới vẫn bằng phẳng như lúc ban đầu.
Hắn cảm thấy ta lừa hắn, ta cảm giác cổ của ta sắp bị hắn c//ắn đ//ứt. Ta khóc nấc lên, nỗi tuyệt vọng rơi vào bóng tối và không thể thoát ra.
Nước mắt theo gò má của ta cũng chảy tới trên mặt nam nhân.
Hắn ngừng lại, tuy rằng hô hấp vẫn ở bên cổ ta, nhưng hắn không tiếp tục nữa. Ta cũng không dám nhúc nhích, run rẩy cầu nguyện hắn nhanh chóng rời đi. Cũng không biết qua bao lâu, hắn rốt cục buông ta ra, chậm rãi đi ra ngoài.
Đợi bước chân của hắn đi xa, ta mới dám từng ngụm từng ngụm mà hô hấp.
Bởi vì cảm xúc vừa rồi, bụng dưới của ta mơ hồ nhói đau.
Đến nửa đêm, ta bắt đầu phát sốt, lúc thì thấy cha mẹ, lúc thì thấy Thừa Ân.
Họ đứng bên kia sông, cười ấm áp với ta.
Ta khóc lóc chạy về phía họ, chỉ thiếu chút nữa là có thể chạm vào họ.
Nhưng phía sau có người gắt gao kéo tay ta, hắn dùng sức như vậy, ta kiếm thế nào cũng không thoát.
Cuối cùng ta vẫn bị kéo trở lại thế giới đau khổ này.
Ta tiếp tục tuyệt thực, nhưng họ bắt ta phải ăn.
Thác Bạt Luật cũng không phái người đến, có lẽ đêm đó nam nhân kia cũng không nói ra.
Cũng có thể Thác Bạt Luật nghe nói, nhưng không quan tâm. Đôi khi, nam nhân đó sẽ đến. Hắn đứng trong bóng tối, cũng không tới gần ta, giống như chỉ tới nhìn thôi.
Mà ta lại giả bộ ngủ, mãi cho đến khi hắn rời đi ta mới dám mở mắt.
18.
Ta đã sống một cách ngu ngốc.
Quân y nói ta thực sự mang thai, đứa bé đã hơn ba tháng.
Tính toán ngày tháng, chính là lần mang thai sau rèm châu.
Đêm đó ta tưởng đó là lần cuối cùng ta ngắm trăng ở Bắc Lương, nhưng không ngờ đó chỉ là bắt đầu.
Ta cũng nghe được một ít tin tức, Bắc Lương định đô Kim Lăng, Nam Đường từ nay về sau diệt vong.
Chu Nguyên Dật được phong làm Cung Kính Hầu, Thác Bạt Luật ban thưởng tòa nhà Lâm gia chúng ta cho hắn làm Hầu phủ.
Thác Bạt Luật thật biết giec người, hắn biết rõ ta hận nhất cái gì, lại còn muốn tra tấn ta như vậy.
Khi đứa nhỏ được bốn tháng, ta rời khỏi quân doanh Bắc Lương, là ý chỉ của mẫu thân Thác Bạt Luật.
Ta còn được phong Chiêu Nghi, địa vị gần với Hoàng hậu, là Hán phi đầu tiên từ khi Bắc Lương khai triều tới nay.
Bắc Lương còn nói cho thiên hạ biết ta là nữ nhi Lâm gia, sẽ cho ta có vinh hoa phú quý hưởng không hết.
Ta biết, đây là thủ đoạn lung lạc lòng người, thống trị một quốc gia so với san bằng một quốc gia khó hơn mấy lần.
Chỉ là như vậy cũng chứng thực hai nhà Bùi Lâm thông địch, nếu không nữ tử yếu đuối như ta, sao có thể ngàn dặm xa xôi đi Bắc Lương, còn thành sủng thϊếp của Thác Bạt Luật, thành Hán phi đệ nhất thiên hạ này.
Ngày nhận được sắc phong thánh chỉ này, ta liều mạng chạy ra bên ngoài, cung nhân gắt gao giữ chặt ta, ta gắt gao giữ chặt khung cửa không buông tay, móng tay vỡ vụn, ta lại không cảm giác được đau.
Ta hướng về phía cung điện Thác Bạt Luật không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ: "Bệ hạ người đừng đối xử với ta như vậy, van cầu người, ta sai rồi, ta sai rồi..."
“Ta cũng không dám nữa, ngươi muốn ta làm thế nào cũng được.
Không nên đối với ta như vậy, van cầu...... van cầu ngươi...... Không nên đối với ta như vậy.”
Ta cầu xin nhiều lần nhưng không ai trả lời.
Thái giám tuyên chỉ cứng rắn nhét thánh chỉ vào trong tay ta: "Lâm Chiêu Nghi, tạ ơn đi.”
Ta quỳ trên mặt đất, ta hối hận, ta không nên rời khỏi Thác Bạt Luật.
Ta hẳn là nên nằm rạp ở bên cạnh hắn, ngoan ngoãn nghe lời hắn, có phải sẽ không phải là kết cục này hay không?