Chương 1: Đổi Mạng

Trên thế gian này tồn tại một nơi được gọi là Thanh Lâu. Đó là một cái lầu xanh chuyên buôn bán các thiếu nữ tuổi đôi mươi. Đối với một số người, nơi này náo nhiệt tới mức cô đơn, vui vẻ tới nỗi ghê sợ.

Trong cái lầu các nhỏ bé ấy từng có một cô nương nổi danh vì xinh đẹp tới mê hoặc lòng người lại đa tài, đa nghệ.

Không ai biết nàng đến đây từ bao giờ, chỉ biết nàng da trắng tựa mây, mắt sáng tựa ngọc. Nàng biết múa, biết đánh đàn nhưng lại không biết cười.

Trở thành một kỹ nữ buôn hương bán phấn vốn dĩ không nên là số mệnh của nàng. Đáng lý, hoàng cung tráng lệ, xa hoa, lộng lẫy với vô vạn ánh đèn mới là nơi nàng thuộc về.

*

Nguyệt quốc năm thứ 737, hoàng hậu hạ sinh một tiểu công chúa đặt tên là Tịch Đàn.

Từ khi Tịch Đàn sinh ra, tất cả mọi thứ một công chúa nên có, nàng đều có chỉ là chưa bao giờ được tình yêu của phụ hoàng. Đám cung nhân thường nói rằng nàng chính là người mang tai họa tới đất nước này, là bởi vì nàng sinh ra nên mới có chiến tranh. Lẽ nào phụ hoàng cũng nghĩ như vậy nên mới lạnh nhạt với nàng?

Nàng không biết, trong trí nhớ của Tịch Đàn, vào ngày sinh nhật, phụ hoàng không khi nào quên cho người mang quà đến tặng cho nàng, chỉ có điều người lại không bao giờ đích thân đến.

Nàng ngày ngày quanh quẩn bên cạnh mẫu thân hoặc không thì sẽ quấn lấy Lưu Dương ca ca cả ngày không rời. Thật ra trên đời này cũng có người chịu chơi với nàng. Có điều Tịch Đàn chỉ cảm thân bản thân đã lâu không được gặp phụ hoàng nên rất muốn gặp người.

Vào năm nàng bốn tuổi hai nước Nguyệt, Chu xảy ra chiến tranh triền miên, phụ hoàng lại liên tục xuất chinh, liên tiếp như vậy trong vòng bốn năm nàng không hề gặp người lần nào.

Phải cho tới khi nàng lên tám tuổi, hoàng thượng trở bệnh nặng. Lần này người cuối cùng cũng hạ chỉ đưa công chúa tới gặp. Nhưng tiếc rằng nàng vừa tới nơi phụ hoàng đã băng hà.

Sau đó trong lễ tang hoàng thượng, hàng vạn binh lính của Chu quốc lầm lập kéo vào.

Máu chảy, đầu rơi, người người ngã xuống, Tịch Đàn khi ấy đã chứng kiến tất cả. Nàng còn nhìn thấy mẫu thân bị bức chết ngay trước mắt, A Nại liên tục lấy tay bịt miệng nàng lại, ngay cả việc khóc một trận nàng cũng không thể.

Sau đó đất nước không còn, nàng đành theo A Nại mà chạy trốn sang Chu quốc. Nàng những tưởng cô ta sẽ một lòng trung thành với nàng. Nhưng rồi tới một ngày A Nại cũng bỏ nàng mà đi.

Tịch Đàn chỉ có một mình, nàng thân người nhỏ bé, ngồi một góc ở xó chợ.

Những con người đi qua không ai cho nổi nàng một hạt cơm nhỏ. Lúc ấy nàng thầm nghĩ, bọn họ sao lại vô tình tới như vậy?

Cơ thể nàng dần dần yếu đi, chiếc áo đang mặc trên người cứ càng lúc một rộng ra còn bản thân thì như sắp chết đi vì đói.

Trời đổ mưa rồi, nàng lạnh lắm! Nàng muốn về nhà! Về với mẫu thân, về với Lưu Dương ca ca. Nhưng giờ đây bọn họ đều đã đi đâu hết cả rồi.

"Nha đầu, ta cho ngươi nè" Một bóng hình nhỏ bé xuất hiện trước mắt nàng. Hắn một tay giữ chặt chiếc ô trong cơn mưa tầm tã, còn một tay dơ ra phía trước, trong lòng bàn tay ấy còn nắm chặt một chiếc bánh bao.

Nàng không nhớ mặt hắn nhưng nụ cười, giọng nói ấy như khắc sâu trong trái tim nàng.

Tịch Đàn vội vàng giật lấy cái bánh bao mà nhét vào mồm nhai nhồm ngoàng.

"Ngươi cứ từ từ mà ăn, ta còn nhiều bánh bao lắm. Đợi ta về nhà lấy thêm cho ngươi" Vừa nói hắn vừa chạy đi thật nhanh.

Bóng dáng nhỏ bé tan biến dần trong cơn mưa như một ánh trăng sáng lướt qua cuộc đời nàng để rồi không bao giờ trở lại.

Về sau, Tịch Đàn bị đưa đến một nơi xa hoa, lộng lẫy, nơi có nhiều mỹ nhân đẹp, người nào người nấy tóc cài hoa, tay cầm quạt, múa lượn thật uyển chuyển. Còn có mấy nam nhân vừa xem ca múa vừa vỗ tay. Trong mắt nàng nơi này thú vị, náo nhiệt chẳng khác gì cố cung của phụ hoàng.

Nàng bị đưa đến lầu xanh mà chính nàng cũng không biết. Người đứng đầu lầu xanh gọi là Tú Bà. Người đàn bà ấy họ Doãn tên Trúc, một gái làng chơi hết thời. Ả ta có khuôn mặt dữ tợn, giọng nói thì chu choa nhưng khi đứng trước lũ nam nhân thì giọng điệu lại mềm dẻo tới đáng sợ.

Lúc Tịch Đàn đến đây mới có tám tuổi.

Hằng ngày nếu nàng muốn ăn cơm thì phải làm việc, một nữ nhi vác trên vai gánh nước nặng trĩu đi tận tám trăm dặm, nhiều lúc nó như muốn đè nát cơ thể yếu ớt của nàng, chỉ cần làm đổ một ít nước là sẽ bị đánh.

Tịch Đàn nằm sấp trên mặt đất. Doãn Trúc rút ra một cái roi dài năm thước quật mạnh vào cơ thể nàng. Thấy nàng không kêu bà ta lại đánh tiếp, đánh cho tới khi cơ thể bầm tím hết mới thôi. Khuôn mặt Doãn Trúc lúc đó là vẻ mặt mà nàng sợ nhất, bà ta không ngừng đánh đập, hành hạ. Những vết bầm tím chẳng hề mất đi mà nó còn nhiều lên mỗi ngày.

Tịch Đàn muốn khóc mà không dám khóc. Chỉ khi ban đêm mọi người đi ngủ hết nàng mới chui vào một góc ngồi khóc. Nàng khóc cho cha mẹ nàng, cho đất nước, cho người dân của nàng và cuối cùng là khóc cho số phận của mình.

Tới khi nàng lớn hơn một chút mới hiểu lầu xanh là cái gì. Nàng đứng trên đài cao, đeo mạn che mặt, chỉ để hở hai con mắt, múa vài vòng cho đám nam nhân phía dưới xem, ánh mắt bọn chúng như những con hổ đói muốn nuốt chửng con mồi. Ngày nào cũng phải đối diện với vẻ mặt đê tiện và rác rưởi đó chỉ khiến nàng cảm thấy phát chán.

Nàng từng nghĩ giá mình có thể như những con chim bay lượn trên bầu trời, bay tới mọi nơi mà mình muốn...

Nhưng có lẽ nàng không phải là người giỏi chịu đựng đến hết đời.

Hôm ấy, nàng đã gϊếŧ Doãn Trúc.

Về sau, quan chi phủ bắt đầu điều tra vụ án. Tịch Đàn nhân cơ hội đám đông đang xúm lại mà bỏ trốn ra ngoài. Doãn Trúc bị gϊếŧ, Tịch Đàn lại mất tích, nàng dĩ nhiên trở thành nghi phạm số một. lệnh truy nã đã lan ra khắp kinh thành.

Thật ra để có thể sống được, nàng đâu thể không ăn gì nhưng nàng lại không có gì để ăn hết.

Khi cái đói đã thao túng cơ thể nàng chỉ có thể bất đắc dĩ nhặt đồ ăn rơi vãi bên vệ đường lên cho vào miệng.

Nhưng có một lần, không còn đồ ăn rơi vãi, lại trông thấy bên vệ đường bán bánh bao, liền nhân lúc chủ quan sơ suất mà ăn trộm một cái rồi chạy tới một góc không ai nhìn thấy cố nuốt vội trước khi bị phát hiện.

Lúc đó Tịch Đàn vừa đói vừa lạnh.

Cho tới ngày hôm đó, tuyết phủ trắng xóa mặt đất, dưới chân đồi Tịch Đàn trông thấy một cái xác.

Thiếu nữ xinh đẹp không chút động đậy cũng không có nấy một hơi thở.

Khuôn mặt cô ta lại vô tình giống nàng y đúc nhưng ngoại trừ khuôn mặt ra chẳng có điểm nào giống. Hồng y đẹp như vậy thế nhưng giờ đây lại bị thứ bùn đất bám dính.

Nàng ta là Diệp Lan, đích nữ của Diệp Tả tướng quân, là đại tiểu thư của Diệp Gia. Từ nhỏ tính tình đã dịu dàng, hiền lương thục đức nên rất được phụ mẫu hết mực cưng chiều, đám nam nhân trong ngoài thành ai cũng muốn lấy nàng làm vợ.

Nhưng ông trời đúng là không cho ai tất cả, Diệp Lan năm lên mười hai tuổi, mẫu thân đột nhiên qua đời, sau đó cha nàng lấy thêm một người vợ. Nàng ta cũng coi như tốt số nên được di mẫu vô cùng yêu thương cũng không hề có chuyện phân biệt con đẻ với con chồng.

Đêm hội hôm ấy, nàng đã vô tình trông thấy Diệp Lan vừa ngắm nhìn những ngọn pháo bông bắn lên vừa vui vẻ, hạnh phúc, bên cạnh nàng ta lúc nào cũng có người hầu vây quanh. Tịch Đàn trí nhớ không hề kém, dù trước mắt nàng chỉ biết lo nghĩ sao mà chạy trốn cho xong nhưng hình ảnh vị tiểu thư này nàng chưa từng quên.

Tịch Đàn chẳng biết từ khi nào lại có ý nghĩ đến chuyện đóng giả làm cô gái ta.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cơn gió thoảng qua làm bay bay mái tóc nàng.

Nàng khẽ sờ lên da mặt Diệp Lan, phần xá© ŧᏂịŧ đang dần đông cứng lại, so với ban nãy bây giờ nàng đã cảm thấy có chút tê lạnh hơn rất nhiều.

Tịch Đàn khẽ nhỏ giọng: "Cô có khuôn mặt giống ta, bây giờ duyên phận đưa ta gặp cô, có phải muốn cho ta cơ hội sống cho mình một lần hay không?"

Bao lâu nay chạy trốn, nàng thực sự cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nói là được tự do nhưng thực ra còn cảm thấy gò bó hơn lúc trước ở Thanh Lâu, đời này của nàng cũng không muốn chạy trốn nữa.

Sau đó Tịch Đàn đã đóng giả Diệp Lan mà bước vào Diệp Phủ.

Diệp phủ rộng lớn, Diệp đại tướng quân oai phòng, lững lẫy, đánh trăm trận trăm thắng. Trong kinh thành Nam An hễ ai nhắc đến Diệp gia cũng phải nể vài phần.

Diệp Lan có một nha hoàn tên là Minh Nhàn, tính tình nàng ta không những thẳng thắn lại có chút ngây thơ, dễ mến.

Trước đây cha nàng ta vì ăn trộm đồ trong Diệp phủ mà bị bắt lên quan phủ. Diệp Lan đã cầu xin cha cho Minh Nhàn về hầu hạ mình. Nhưng một người ăn trộm đồ của mình, mình lại đi cưu mang con gái hắn, chuyện này đúng là nực cười, Diệp tướng quân dĩ nhiên là không đồng ý. Diệp Lan khi ấy mới mười tuổi một mình quỳ trước sân mà cầu xin cho nàng.

Diệp Tả cuối cùng cũng xiêu lòng đành để Minh Nhàn hầu hạ Diệp Lan. Khi ấy nàng mới bảy tuổi còn bây giờ đã mười sau tuổi rồi.

Diệp Lan là người như thế nào ai ai cũng đều biết.

Tịch Đàn lúc tới đây có một hành động không khớp so với chính chủ khiến ai cũng kinh ngạc nhìn nàng với cặp mắt kỳ quái.

Sau khi nghe Minh Nhàn kể xong chuyện về Diệp Lan còn lẩm bẩm trong miệng: "Diệp Lan tốt đẹp tới như vậy sao?"

Minh Nhàn hình như cũng nghe thấy những lời nàng nói. Dù trong lòng cảm thấy có chút nghi hoặc nhưng cũng chỉ cười ngây ngô mà than rằng: "Tiểu thư chắc đập đầu xuống đất nên đầu óc có vấn đề rồi!"