Chương 8: Dù cho tiều tụy vẫn hoài quan tâm

Khương Tư Tư không hiểu Quan Ngữ Hi đang nói cái gì, mà cũng không có ý định dây dưa lằng nhằng với cô ta, cứ thế đi thẳng về phòng.

Giảng viên cố vấn gửi những câu hỏi có thể gặp trong vòng phỏng vấn vào nhóm, Khương Tư Tư chỉnh sửa, ghi chú cẩn thận vào sổ, rồi bắt đầu viết bản thảo giới thiệu bản thân.

Phòng ký túc xá im ắng vô cùng, Lâm Tiểu Viên ngồi đối lưng lại với Khương Tư Tư, ngòi bút lăn trên trang giấy vang lên những tiếng sột soạt, thi thoảng sẽ có vài tiếng còi xe chen ngang, chọc thủng bầu không khí yên tĩnh này.

Đột nhiên Lương Uyển hùng hổ quay về, vừa bật tung cửa phòng ký túc xá đã lao ngay ra ban công, đu người lên đó.

Khương Tư Tư cắn đầu bút quay lại nhìn cô hỏi: “Uyển Uyển, cậu làm gì đấy?”

Lương Uyển nghển cổ, nhìn ra ngoài một lúc lâu rồi mới lên tiếng đáp: “Vừa nãy về tớ thấy Quan Ngữ Hi và Hình Ý Bắc nhà cậu đứng ở dưới, không biết là đang nói cái gì, nhưng tớ có cảm giác là có chuyện để hóng.”

Khương Tư Tư không cẩn thận cắn mạnh, đầu bút trong miệng trượt ra, đập mạnh vào răng, đau điếng.

Cô đứng lên đi ra ban công, đứng bên cạnh Lương Uyển nhìn xuống dưới tầng.

Ánh tịch dương trải dài, Hình Ý Bắc dựa người vào cột điện bên đường, anh hơi cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm mặt đất.

Quan Ngữ Hi đứng trước mặt anh, đôi môi đóng mở liên tục, tâm trạng có vẻ không vui.

Mười phút trôi qua, Quan Ngữ Hi vẫn chưa nói xong, mấy người rảnh rỗi trong tòa nhà cũng ló đầu ra nhìn.

“Rốt cuộc là đang nói gì vậy, chắc không phải tỏ tình đâu nhỉ?” Lương Uyển hỏi.

“Không thể nào.” Khương Tư Tư trả lời vô cùng chắc chắn.

“Tại sao?”

“Tại vì….” Khương Tư Tư quay đầu, phát hiện người hỏi câu này là Lâm Tiểu Viên chứ không phải là Lương Uyển, “Ơ? Tiểu Viên, cậu ra đây từ lúc nào vậy?”

Lâm Tiểu Viên không trả lời câu hỏi của Khương Tư Tư mà kiễng chân nhìn lướt qua hai người ở dưới tầng.

“Sao cậu lại chắc chắn không phải tỏ tình?”

Khương Tư Tư nhoài người, một tay xoa cằm, một tay nắm chặt lan can, “Vì nếu có cô gái nào đến tỏ tình với cậu ấy, cậu ấy sẽ không đứng nghe lâu như vậy mà đã quay đầu đi từ sớm rồi.”

Càng về sau, giọng của Khương Tư Tư càng nhỏ dần, như thể không còn sức để nói nữa.

Nhưng Quan Ngữ Hi đâu giống với những cô gái của thời cấp hai cấp ba, cô ta xinh đẹp lại trưởng thành, cô ta với Hình Ý Bắc chính là trai tài gái sắc, Hình Ý Bắc chưa chắc sẽ từ chối.

Khương Tư Tư nín thở, quan sát động tĩnh bên dưới.

Quan Ngữ Hi nói xong, ngẩng đầu nhìn Hình Ý Bắc, Hình Ý Bắc lại chỉ nhìn thoáng qua đồng hồ đeo trên cổ tay, chẳng nói gì đã quay người định đi.

Quan Ngữ Hi sững người, lại đuổi theo nói thêm gì đó, Hình Ý Bắc gật gật đầu rồi cùng cô ta đi mất.

Mãi đến khi hai người khuất bóng, Khương Tư Tư mới thôi nhìn theo.

Cô ngồi vào bàn, tiếp tục viết bản thảo giới thiệu bản thân, nhưng mới viết được vài câu đã dừng lại, dứt khoát thả bút đứng dậy chuẩn bị đi tắm.

Đúng lúc này, cô quản lý ký túc xá đột nhiên đẩy cửa bước vào, trên tay cầm theo một quyển sổ, đôi mắt cẩn thận quét qua từng ngóc ngách căn phòng, thậm chí còn đi đến trước mấy tủ quần áo, mở từng cái ra kiểm tra.

Ba cô gái ngồi trên ghế có tức giận đến mấy cũng không dám thể hiện ra.

Cô quản lý ký túc xá không tìm thấy đồ điện bị cấm trong phòng thì vô cùng hài lòng, đánh một dấu tick vào quyển sổ trên tay, sau đó nói: “Tôi nhắc nhở mấy chị một lần nữa, tuyệt đối không được sử dụng bất cứ đồ điện nào trong danh sách cấm. Năm ngoái ký túc xá của trường đã từng xảy ra cháy nổ một lần rồi, nhà trường rất chú trọng về vấn đề này, một khi phát hiện ra phòng nào làm chập đường dây cao thế sẽ ghi vào biên bản xử lý. Mấy chị đừng nghĩ là tôi chỉ đang hù dọa mấy chị ——” Cô quản lý ký túc xá quay đầu sang nói với Lương Uyển, “Trưa nay chị xuống báo với tôi về cái phòng ký túc xá ở tầng trên gây mất trật tự đấy, kết quả tôi vừa bước vào lại phát hiện ra phòng đấy có thiết bị điện trong danh sách cấm, nhà trường ngay lập tức ghi biên bản, dán thông báo cảnh cáo phê bình, mấy chị cứ lấy đó mà làm gương.”

Ba cô gái vội vàng gật đầu lia lịa.

Cô quản lý vừa đi, Lương Uyển đã đá dép chuẩn bị trèo lên giường, vừa mới trèo lên được một nửa, cô bỗng nhiên dừng lại: “Tớ còn đang không hiểu sao trưa nay vừa nói với cô quản lý một câu mà tầng trên đã nín thinh ngay vậy, hóa ra là cô ấy phát hiện ra sử dụng thiết bị cấm, đúng là đáng đời…. Mà khoan, có khi nào bọn họ cho rằng tớ cố ý không?”

Lương Uyển quay đầu hỏi: “Tớ có cần phải đi giải thích với họ không nhỉ?”

Còn chưa kịp đợi Khương Tư Tư và Lâm Tiểu Viên trả lời, Lương Uyển đã nhào hẳn lên giường, nằm bắt chéo chân, “Có mà giải thích cái rắm.”

Khương Tư Tư nhớ lại tình cảnh chiều nay gặp Quan Ngữ Hi ở cầu thang, cô bỗng nhiên bừng tỉnh.

Hóa ra Quan Ngữ Hi cho rằng cô chính là người mách lẻo với cô quản lý ký túc xá để họ bị xử phạt!

Khương Tư Tư mở cửa đi ra ngoài.

Phòng ký túc xá tầng trên không có ai, đèn cũng đã tắt, Khương Tư Tư nghĩ ngợi một hồi rồi soạn một tin nhắn cho Quan Ngữ Hi.

[Khương Tư Tư]: Đàn chị, có chuyện này tôi nghĩ là tôi cần giải thích với chị, việc cô quản lý lên kiểm tra phòng là hoàn toàn trùng hợp, tôi không biết trong phòng chị có sử dụng thiết bị cấm, cũng không phải là người đi mách tội.

Soạn xong tin nhắn, Khương Tư Tư nhấn nút gửi đi, lại nhận về một dấu chấm than đỏ chót*.

*Ở wechat, nếu bồ bị đối phương chặn thì khi gửi tin nhắn cho họ, tin nhắn sẽ hiển thị một dấu chấm than màu đỏ nha.

Khương Tư Tư nhắm mắt hít một hơi thật sâu.

Sớm biết vậy đã làm giống Lương Uyển, có mà giải thích cái rắm!

Hủy kết bạn với Quan Ngữ Hi xong, Khương Tư Tư quay về phòng của mình, nằm trên giường đeo tai nghe nghe nhạc.

Nhưng trong đầu cô lúc này chỉ chạy đi chạy lại cảnh tượng mà cô quan sát được ngoài ban công.

Khương Tư Tư đã từng vô số lần nghĩ đến ngày Hình Ý Bắc có bạn gái, cô nhất định sẽ buồn lắm, cũng sẽ ghen tị với cô gái đó lắm. Nhưng vừa nghĩ đến cô gái đó chính là Quan Ngữ Hi, cảm xúc trong lòng cô lại trở nên thật khó tả.

Vì cô ghét Quan Ngữ Hi, vô cùng vô cùng ghét.

Tai nghe vừa vặn phát một bài hát, đoạn nhạc dạo vừa cất lên đã gợi lại bao cảm giác quen thuộc kỳ lạ, đây là bài hát mà những năm cấp ba cô thích nhất.

—— 《Yêu thầm》

“Thăm hỏi phải có chừng mực, quan tâm không thể quá mức.

Tò mò chẳng thể thăm dò, đố kỵ chỉ đành giữ kín.”

Thuật toán của app âm nhạc “Đoán điều bạn thích” này đỉnh thật sự.

Khương Tư Tư nhắm mắt yên tĩnh nằm nghe nhạc, bỗng nhiên tai nghe bị người nào đó rút ra.

Lương Uyển đu người lên giường của cô, đôi mắt to tròn chớp chớp, “Tớ đang nói chuyện với cậu đấy, quán karaoke gần đây đang giảm giá, cậu có muốn đi ăn khuya rồi hát hò một trận không?

Tâm trạng không vui, đúng thật cần phải hát hò để giải tỏa, Khương Tư Tư không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý luôn.

Trời vừa sẩm tối, ba cô gái của phòng ký túc xá đã đến quán karaoke đặt một phòng nhỏ, Khương Tư Tư ngồi vào chọn hai bài rồi đứng lên đi vào nhà vệ sinh.

Lúc cô đi ra, vừa mở cửa thì thấy phòng bao sát bên cũng mở cửa, Hình Ý Bắc bước ra ngoài.

Sắc đỏ trên gò má lan xuống tận cổ, cổ áo ướt một mảng, cả người xộc lên mùi rượu rất nồng.

Tửu lượng của người này vẫn tệ như vậy, sắp học hết năm hai đại học rồi mà vẫn chẳng tiến bộ thêm chút nào.

“Sao cậu lại ở đây?” Hình Ý Bắc vừa nói vừa đi đến gần Khương Tư Tư, “Có về luôn không?”

Khương Tư Tư khó hiểu nhìn anh, “Cậu làm sao đấy, tôi mới vừa đến mà.”

Hình Ý Bắc không kiên nhẫn thở dài, dựa người vào bức tường bên cạnh, “Tiệc liên hoan của lớp, không muốn vào đó nữa, chán.”

“Vậy cậu….” Khương Tư Tư vừa mở miệng lại nhìn thấy Quan Ngữ Hi từ phòng bao bước ra, cô vô thức ngậm chặt miệng lại, thậm chí còn muốn quay người rời đi.

Nhưng cuối cùng vẫn là không đành, ghen tỵ dâng lên từ tận đáy lòng.

Khoảnh khắc nhìn thấy Khương Tư Tư, biểu cảm của Quan Ngữ Hi có chút cứng đờ, nhưng cô ta giả vờ như không nhìn thấy mà nói với Hình Ý Bắc: “Cậu muốn đi đâu à?”

Hình Ý Bắc thong thả hất cằm về phía Khương Tư Tư, “Đi qua chỗ cô ấy chơi.”

Khương Tư Tư liếc anh và Quan Ngữ Hi một cái, cô lười phải ở đây lâu thêm, quay người đi thẳng.

Hình Ý Bắc cũng đi theo cô.

“Em qua đây chơi một lát đi.” Quan Ngữ Hi đột nhiên lớn tiếng gọi, “Tư Tư, chuyện trưa nay là chị không đúng, đã làm ồn đến em, chị xin lỗi em nhé, được không?”

Khương Tư Tư lập tức quay người nói: “À, chuyện phòng chị bị bắt không phải do tôi làm, là trùng hợp.”

Quan Ngữ Hi mỉm cười, thoáng nhìn qua Hình Ý Bắc, thấy anh chẳng có phản ứng gì liền nói, “Ừm, chuyện trưa nay Hình Ý Bắc đã nói với chị rồi, chị tin em.”

Khương Tư Tư ngẩng đầu nhìn anh, hóa ra cảnh tượng chiều nay cô nhìn thấy từ ban công phòng ký túc xá không phải tỏ tình mà là tố tội.

Thấy Khương Tư Tư không nói gì, Quan Ngữ Hi trực tiếp tiến lên kéo tay cô, mở cửa phòng bao.

Bên trong toàn là sinh viên của chuyên ngành Phát thanh, ngoại trừ Triệu Mạn tạm tính là có quen biết ra thì những người khác đối với cô đều là người lạ.

Quan Ngữ Hi nói sẽ dẫn một đàn em đến đây chơi, mọi người nhìn qua Khương Tư Tư một cái đã cảm thấy chẳng có gì thú vị, vậy nên Khương Tư Tư liền kéo Hình Ý Bắc vào một góc ngồi.

“Hôm nay cô ta nói gì với cậu vậy?” Khương Tư Tư nhỏ giọng hỏi.

Hình Ý Bắc lấy cây tăm xiên một miếng táo đưa đến bên miệng Khương Tư Tư, “Nói cậu đi tố cáo, hại cô ta bị ghi biên bản xử phạt.”

“Tôi biết ngay mà, điên hả, tôi đi tố cáo cô ta thì có gì vui không?” Khương Tư Tư tức giận mắng.

Hình Ý Bắc không nói gì, nhìn dáng vẻ tức đến phồng má của cô mà cười cong đôi mắt.

“Cậu có biết, lúc cậu tức giận trông rất giống chuột hamster không?”

Khương Tư Tư: “……”

“Có ăn không?” Hình Ý Bắc đưa miếng táo đẩy đến bên miệng Khương Tư Tư, miếng táo chạm vào môi cô, cảm giác thanh xuân ập đến làm cô ngẩn người, ma xui quỷ khiến thế nào lại há miệng, cắn lấy miếng táo.

Hình Ý Bắc ngả người dựa lên sofa, duỗi chân đặt lên bàn.

“Cậu uống rượu rồi à?”

Hình Ý Bắc nhắm mắt gật đầu, “Uống một ít.”

“Một ít là bao nhiêu?” Khương Tư Tư chậm rãi nuốt miếng táo xuống, còn chưa đợi Hình Ý Bắc trả lời đã nói tiếp, “Tửu lượng của cậu thấp lắm đấy, uống ít thôi.”

Vừa nói xong đã có một nam sinh kéo Hình Ý Bắc qua uống rượu nhưng anh từ chối. Đúng lúc này, Quan Ngữ Hi đi đến, ngồi xuống trước mặt anh, nói: “Cậu chơi với bọn họ đi, thua thì tôi uống giúp cậu.”

“Không cần.” Hình Ý Bắc lập tức lấy ly, rót đầy rượu vào.

Đàn ông trên bàn rượu, không muốn thừa nhận tửu lượng của mình kém là một chuyện, không muốn để phụ nữ uống thay mình lại là một chuyện khác.

Quan Ngữ Hi cụp mắt, trên mặt thoáng qua chút mất mát, cô ta lấy bộ bài tây ra, hỏi Khương Tư Tư: “Em có muốn chơi không?”

Khương Tư Tư nói không chơi, Quan Ngữ Hi liền quay người chia bài.

Trò bọn họ chơi, Khương Tư Tư nhìn không hiểu lắm, đại khái là nhận được một lá bài nhất định nào đó thì phải chọn uống rượu hoặc chơi trò chơi.

Cô chỉ là người ngoài, ngồi nhìn bạn bè cùng lớp bọn họ chơi đùa vui vẻ.

Khương Tư Tư đột nhiên nghĩ đến cảnh Hình Ý Bắc xuất hiện trong lớp “Chủ nghĩa Mao” sáng hôm nay.

Anh không phải là người có thể trượt môn, cho dù có trượt cũng không đến mức phải học lại, nếu vậy….

Khương Tư Tư lại nhìn thoáng qua Quan Ngữ Hi, những suy nghĩ trong lòng dần thành hình thành dạng.

Hóa ra, anh đến lớp “Chủ nghĩa Mao” là vì cô ta.

“Ấy! Nói thật lòng!” Anh chàng ở giữa đám người đó đột nhiên hô lên, kéo sự chú ý của Khương Tư Tư về lại.

Cô quay đầu nhìn mọi người đang nháo nhào vây quanh Hình Ý Bắc, nhìn lá bài trong tay anh.

Hình như anh rút phải một lá phải “nói lời thật lòng”.

Hai ngón tay Hình Ý Bắc kẹp lấy lá bài, nhìn thoáng qua một cái rồi đặt nó xuống, “Hỏi đi.”

Triệu Mạn lập tức giơ tay lên, “Để tôi hỏi! Cậu có người mình thích không?”

Học cùng lớp gần hai năm, danh tiếng của Hình Ý Bắc cũng đã lan sang tận trường hàng xóm, nhưng lại không thấy bóng dáng bạn gái của anh đâu, chuyện này đúng là khiến người ta hiếu kỳ vô cùng.

Vậy nên vừa dứt lời, cả căn phòng im phăng phắc không một tiếng động, mọi người đều yên tĩnh đợi chờ đáp án của Hình Ý Bắc.

Quan Ngữ Hi chớp chớp mắt, cô ta cũng đợi chờ đáp án của anh.

Mà Khương Tư Tư ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm nhiên như không nhưng ở nơi ngực trái, nhịp tim đã hỗn loạn liên hồi.

Hình Ý Bắc nhìn chằm chằm ly rượu, ánh mắt không chút dao động, tựa như đang thất thần, lại tựa như đang đắn đo suy xét.

Mãi sau, anh mới nói: “Chắc là có.”

“Gì mà “Chắc là có”?” Triệu Mạn lại hỏi, “Rốt cuộc là có hay không?”

Hình Ý Bắc trầm mặc thật lâu, ngữ điệu kiên định chắc chắn: “Có.”

Trong nháy mắt, đám người đó lại ồn ào cả lên, còn lòng Khương Tư Tư lại trầm hẳn xuống.

“Im lặng im lặng!!” Triệu Mạn đứng hẳn lên ghế, “Người đó, có ở đây không?”

Cô ta chỉ quanh phòng bao.

Ly rượu trong tay Hình Ý Bắc khẽ động, ngón tay thon dài miết lên miệng ly.

“Có.”

Bầu không khí trong phòng bao được đẩy lên cao trào, đến cả âm nhạc cũng vừa hay chạy đến một bài hát vô cùng cảm động.

Ai cũng nhất loạt mà nhìn về phía Quan Ngữ Hi, bọn họ cười đùa, bọn họ ầm ĩ, chỉ có lòng Khương Tư Tư như đang chìm dưới đáy biển sâu.

Khương Tư Tư đột nhiên đứng dậy, “Tôi đi vệ sinh.”

Nhưng không ai nghe được âm thanh yếu ớt của cô cả.