Chương 2

6.

Tất cả những sự kiên cường và nhẫn nại đều sụp đổ ngay khoảnh khắc tôi đóng cửa phòng lại.

Nước mắt tôi lũ lượt rơi xuống.

Trong lòng tôi đau xót những ngọt ngào cùng u sầu trong suốt ba năm kia, càng đau lòng hơn cho tình chị em hơn mười năm, những lần cười đùa nghịch ngợm, tất cả bây giờ đã thành chuyện cũ rồi.

Tôi đã từng có suy nghĩ đàn ông có thể sẽ không sống cũng mình hết quãng đời còn lại, nhưng chị em thì có thể.

Nhưng mà thực tế là hung hăng vả tôi một cái thật mạnh.

Rất nhiều chuyện ở trong quá khứ hiện lên trước mắt tôi: Tôi nhớ Vu Nhất Châu từng ghen tị Bạch Nhiễm Nhiễm có gia cảnh tốt, nói ai cưới được cô ta thì thật sự là có phúc; Còn nhớ tới Bạch Nhiễm Nhiễm nói kiếp trước tôi giải cứu hệ ngân hà nên kiếp này mới tìm được Vu Nhất Châu, một tên đàn ông có tướng mạo lại hết sức ra dáng bạn trai kiểu mẫu…

Bây giờ, tôi chỉ muốn cười ha ha.

Thì ra tất cả sự phản bội đều đã có sẵn dấu vết ở đó rồi.



Nửa đêm tôi khóc đến mệt.

Nhớ tới cái bánh sinh nhật bị tôi đá văng, sợ làm cẩn cầu thang nên tôi vội cầm theo cây chổi, mở cửa phòng ra ngoài.

Cầu thang đã có người dọn rồi, không còn dấu vết gì của bánh kem.

Không chỉ quét mà còn lau.

Tôi kinh ngạc nhưng kèm theo xấu hổ.

Bởi vì chuyện riêng của bản thân mà gây ra phiền phức cho người khác.

Sau khi quay người lại, tôi thấy trên cửa có dán một tờ giấy ghi chú.

“Đi ở vô tình, nhìn mây trên trời đám bay đám cuộn.”

Lại còn là thư pháp.

Nét bút mạnh mẽ, ý nghĩa tự nhiên.

Ký tên: Lục Tranh.

7.

Lục Tranh.

Tranh, tiếng chuông. Leng keng nhưng là âm thanh của kinh đô.

Tên rất hay!

8.

Ngày hôm sau, tôi thức dậy đầu vẫn còn đau như búa bổ, vật lộn ra khỏi giường, sau khi vốc nước lạnh lên mặt, tôi vội vã đánh răng thay quần áo, lao xuống lâu, chạy tới studio.

Trời mới tờ mờ sáng, trên đường đã có các hàng bán sữa đậu nành bánh quẩy, bánh rán, bánh bao hấp…

Đằng sau lớp hơi nước nóng hổi là từng gương mặt mơ hồ.

Tại hoành điếm, không có một quán nhỏ đơn thuần nào đó hay người làm ăn, mỗi người đều chỉ là người qua đường bình thường, mỗi người đều có giấc mơ trở thành ngôi sao lớn.

Người tới người lui, có người vừa quay xong phim lúc tối, có người đang chuẩn bị cho cảnh quay buổi sáng, vội vội vàng vàng.

Lúc tôi chạy tới studio —

Quay chụp đã đi vào quỹ đạo, các diễn viên đang trang điểm, đạo diễn đang diễn giải cảnh quay, ai nấy đều đang làm công việc của mình.

“Sao bây giờ mới đến? Đạo diễn Trương hỏi mấy lần rồi đó.” Có người nhỏ giọng nhắc nhở tôi.

Tôi nhỏ giọng đáp “Thật xin lỗi”, sau đó ôm ghi chép tại trường quay với kịch bản chạy nhanh như chớp đến bên cạnh đạo diễn. Làm công việc ghi chép tại trường quay nên lúc nào cũng phải đi theo đạo diễn, ghi chép lại những lời đạo diễn nói.

Có lẽ do mùi rượu chưa bay hết, đạo diễn liếc tôi một cái:.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

“Hôm qua cô uống rượu đó hả?”

“Vâng.”

Tôi cúi đầu, sau khi ông ấy quay đầu đây, lén đưa tay lên hà hơi rồi ngửi ngửi, nhưng ngửi không thấy mùi.

9.

Đoàn làm phim của chúng tôi không phải là chế tác lớn, cũng không phải là phim chiếu đài, là phim ngắn chiếu mạng.

Một tập từ 8 đến 13 phút, một bộ phim 20 tập.

Vì để tiết kiệm chi phí, toàn bộ đoàn làm phim từ nhân công cùng với dựng cảnh bên trong cùng lúc quay hai bộ phim. Đạo diễn, người chế tác là đầu tàu, những người khác là đinh ốc bên trên dây chuyền sản xuất.

Hơn phân nửa buổi sáng trôi qua, các diễn viên thay quần áo chuẩn bị quay một cảnh.

Tôi ngồi ở trên một cái bàn nhỏ bên cạnh, vừa xoa huyệt thái dương vừa lật kịch bản xem ghi chép ở trường quay. Trong một cột chi tiết, tôi nhìn thấy mục đạo cụ trang phục diễn viên, trong đầu ngay lập tức hiện ra hai chữ:

Xong rồi…

Trang phục diễn kịch của nữ chính.

Dựa theo kịch bản, cảnh trước cô ấy rời khỏi nhà, trang phục áo là thun, cột tóc đuôi ngựa, cảnh hiện tại đến công ty thì đổi thành áo sơ mi trắng, tóc búi cao.

Buổi sáng mấy cảnh đều đã quay hết rồi, tôi vội vàng đi tìm đạo diễn.

Đạo diễn tính tình vô cùng nóng nảy, nổi một trận lôi đình với nhân viên phụ trách trang phục đạo cụ.

Nhân viên phụ trách không hẹn mà cả trăm miệng đều đổ lỗi sai lên người tôi, nói ban đầu tôi nói không rõ ràng, nên khiến cho mấy người đó nhớ lầm; nói buổi sáng nếu tôi đến sớm một chút để kiểm tra lại một lần thì sẽ không xảy ra chuyện; nói rằng bọn họ sẽ không bắt nạt em gái nhỏ…

Sự phát hiện của tôi lúc này biến thành ngụy biện.

Lần đầu tiên tôi cảm nhận được cái gì là nhiều miệng nói thì cũng thành sự thật, cái gì gọi là có miệng như không thể trả lời, đạo diễn như một con rồng phun lửa, tôi yên lặng nhận hết thảy hoả lực.

Hôm trước lúc họp hội ý về phục trang, tôi xác định đã có bàn giao về trang phục của hôm nay.

Sau lầm lớn nhất của tôi là đáng lẽ ra hôm qua không nên uống nhiều rượu như vậy, dẫn đến sáng này đầu óc quay cuồng, quay nhiều cảnh phim như vậy rồi mà quả thực không phát hiện ra trang phục hoá trang đều bị sai…

Nước mắt tôi bắt đầu dâng lên trong hốc mắt.

Tôi cảm thấy rất tủi thân, nhưng mà còn cảm thấy hối hận nhiều hơn.

Vì một tên đàn ông cặn bã, vì một nhỏ trà xanh, như vậy có đáng không?

Càng không đáng chính là tôi thì đang bị mắng ở đây, còn ai biết bọn họ đang ở nơi nào ung dung vui vẻ.

10.

Cả đoàn làm phim ai nấy đều không ngừng lại quay chụp một lần nữa.

Tôi không có thời gian u sầu, sau khi hung hăng xoá hai con mắt bắt đầu quay trở lại trạng thái làm việc.

Đạo diễn ngồi ở phía trước giám thị, ánh mắt của ông nhìn chằm chằm vào màn hình, bỗng nhiên nói ra hai câu —

“Tủi thân hả?”

“Cô đi hỏi xem coi, cái nghề này ai mà không tủi thân?”

Lời đó là nói với tôi.

Cái mũi của tôi lại cảm thấy chua xót, nhỏ giọng đáp lại: “Vâng, cảm ơn đạo diễn Trương.”

Lúc này một bọc khăn giấy được đưa đến trước mặt tôi.

Tôi xoay người lại nhìn, đúng là zombie bá đạo tổng tài.

Lục Tranh.

11.

Đạo diễn Trương có quen biết với Lục Tranh.

Đạo diễn Trương hất cái cằm chỉ về phía nữ hai đang quay phim, hỏi anh ấy có phải đến thăm ban không?

Anh cười, nhìn vào màn hình giám thị nói là đến để học tập.

Anh đợi ở đoàn làm phim của chúng tôi nửa giờ, nói với đạo diễn Trương mười câu, đưa cho tôi một bọc khăn giấy, xoa nhẹ đầu của tôi, nhưng không nói với tôi một câu nào.

Suy nghĩ của tôi lại nằm ở trên người anh, con mắt nhìn chằm chằm vào nữ số hai rõ ràng đã phẫu thuật thẩm mỹ mặt, ngẫm nghĩ xem hai bọn họ có hay không có gian tình với nhau.

Xứng sao? Không xứng sao?

Ai xứng với ai, ai không xứng với ai?

Sau khi Lục Tranh đi, tôi làm bộ lơ đãng: “Đạo diễn Trương, anh ta là ai vậy ạ?”

“Lục Tranh.” Đạo diễn Trương hơi ngừng lại, trong giọng nói có chút nuối tiếc, “Diễn rất tốt, đáng tiếc…”

Tôi không biết ông ấy nói đáng tiếc là có ý gì, đến mật thật làm zombie hay sao?

Trong lòng tôi vẫn còn muốn hỏi thêm nhưng đã kiềm chế lại.

Giữa trưa ngày hôm đó, toàn đoàn làm phim vì việc phải quay lại một lần nên thời gian giao cơm trưa cũng bị trễ hơn bình thường một tiếng.

Tôi bưng cơm hộp, một mình ngồi xổm ở chỗ góc tường.

Cơm với đồ ăn đã lạnh ngắt rồi.

Tôi không nỡ đi mua một lần nữa nên chỉ khua khua cơm, trong lòng lạnh như đống đồ ăn này vậy.

Vu Nhất Châu xem trọng Bạch Nhiễm Nhiễm, tôi rất rõ việc này xuất phát từ trình độ và gia cảnh của Bạch Nhiễm Nhiễm: Nhà họ Bạch chuyên làm về vật liệu xây dựng, Bạch Nhiễm Nhiễm là con gái duy nhất, tốt nghiệp đại học, cho dù không tìm được công việc ưng ý cũng có thể về thừa kế chuyện làm ăn của gia đình.

Không giống tôi…

Cho dù xảy ra chuyện gì cũng có thể nhịn được, như trong Hỉ Bảo của Diệc Thư cũng đã từng nói: “Tôi không có người bố giàu có, tất cả những gì tôi muốn đạt được đều phải dựa vào chính mình!”

“Ầy, cho nè!”

Một cái chân giò kho nóng hổi được đặt bên trong hộp cơm của tôi, cộng thêm một ly trà sữa nóng được đặt dưới đất bên cạnh tôi.

Tôi ngẩng đầu lên.

Lục Tranh tựa lưng vào tường, chiếc eo như mèo dựng thẳng lên, lúc này anh đang mặc đồ vest, quần áo khá là chính tề, đôi chân dài hết sức rõ rệt.

“Đừng nói là cô không ăn thịt mỡ nha.”

Anh cười, hất cằm về cái phía cái chân giò heo.

Tôi hung hăng cắn một miếng chân giò nóng hổi.

Collagen tràn ngập, đi một đường từ khoang miệng đến dạ dày.

“Làm sao chỗ nào cũng có anh vậy?” Tôi hỏi.

“Hoành Điếm cũng chỉ có lớn ngần ấy.” Anh cười, ánh mắt hướng về chỗ có đông người của đoàn làm phim chúng tôi, “Trước đó cô không nhìn thấy là bởi vì trong mắt cô không có tôi.”

Tôi thuận theo ánh mắt của anh mà nhìn, vô cùng chắc chắn rằng trong đoàn làm phim của chúng tôi có điều mà anh ấy bận tâm.

“Bạn gái của anh à?”

“Không phải.”

Anh phủ nhận rất nhanh, nhưng vẻ mặt cô đơn kia của anh lại rõ ràng đang nói “Phải”.

Tôi cũng không có hỏi tới nữa, biết điều kiềm chế lại máu nhiều chuyện của mình, đều là người chung hoàn cảnh cả mắc mớ gì lại đυ.ng đến vết sẹo của người ta chứ?

Lại nói —

Cái nghề diễn viên này, rất nhiều chuyện…

Không thể nói.