Kha Vinh Giản liếc nhìn Mạc Quân Bạch đang mở cửa sổ cho thông thoáng, có chút lo lắng nói với Mạc Quân Bạch trong phòng: "Thật sự không cần anh ở lại cùng em sao?"
"Hiện giờ anh ấy không thể làm gì đâu, cho dù có chuyện gì, anh còn sợ em đánh không lại anh ấy sao?" Mạc Quân Bạch chống nạnh, "Anh không tin em à."
"Anh sợ em lại mềm lòng mà chịu thiệt thòi. Thôi được rồi, anh đợi ở ngoài cửa, có chuyện gì nhớ gọi anh nhé." Kha Vinh Giản cười nói, không để đối phương nũng nịu nữa, ngoan ngoãn rời khỏi phòng.
Lúc Mạc Quân Bạch đóng cửa, còn không quên liếc nhìn Trình Gia Ức với ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo.
Trình Gia Ức giả vờ như không để ý, chậm rãi bò dậy, chậm rãi nhặt những mảnh vỡ thủy tinh trên tay.
Mạc Quân Bạch ghét bỏ nói: "Anh, anh đã xấu xí như vậy rồi, còn làm cho cả người đầy mùi máu tanh, thật sự kinh tởm chết đi được."
Cậu ta như thể chính mình mới là người bị thương, lướt qua Trình Gia Ức để mở cửa sổ cho thông thoáng.
Trình Gia Ức từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn cậu ta lấy một cái.
Mạc Quân Bạch nhấn mạnh: "Anh, em không tin anh không còn quan tâm gì nữa."
Cậu ta đi về phía Trình Gia Ức, lấy điện thoại di động ra bấm số.
Giây phút điện thoại được kết nối, Mạc Quân Bạch hỏi với vẻ đầy mong đợi: "Tổng giám đốc Đỗ, anh đến chưa?"
Tổng giám đốc Đỗ?
Là Đỗ Vân Thiên sao?
Trái tim chai sạn, tưởng chừng như không còn chút gợn sóng nào của Trình Gia Ức cuối cùng cũng dấy lên một tia dao động. Cậu ngẩng đầu nhìn Mạc Quân Bạch.
Không biết Mạc Quân Bạch lại định giở trò gì nữa đây.
Nhưng chính vì cậu có phản ứng, tâm trạng của Mạc Quân Bạch rõ ràng tốt lên trông thấy.
"Cậu Mạc có việc gì sao?" Người nghe máy là thư ký của Đỗ Vân Thiên.
Mạc Quân Bạch không hề bất ngờ, cậu ta lấy từ trong túi ra một cuốn sổ nhỏ bằng bàn tay.
Trình Gia Ức nhìn thấy, con mắt trái duy nhất còn lại của cậu trợn trừng, tưởng chừng như muốn nứt cả hốc mắt.
Đó là cuốn sổ tay của cậu!
Bên trong ghi lại những bức thư từ thời cậu và Đỗ Vân Thiên làm bạn qua thư!
Cũng là chút kỷ niệm cuối cùng của cậu!
Cả người Trình Gia Ức run lên, cậu cố gắng vùng vẫy, muốn giành lấy cuốn sổ.
Nhưng Mạc Quân Bạch dễ dàng né tránh, rồi lại đạp mạnh vào lưng cậu một cú.
Trình Gia Ức lại ngã xuống đất, còn bị Mạc Quân Bạch giẫm chặt lên lưng.
Cậu muốn hét lên, nhưng dây thanh quản của cậu đã bị thiêu hủy từ lâu, không thể phát ra một chút âm thanh nào.
Dưới chân Mạc Quân Bạch, cậu giống như một con cá mắc cạn, vùng vẫy vô ích.
Mạc Quân Bạch cười ngọt ngào hơn khi nói chuyện điện thoại: "Tôi vừa tìm được một cuốn sổ tay."
Cậu ta tùy ý lật mở cuốn sổ, để lộ những bức tranh minh họa được dán bên trong, rồi dùng điện thoại chụp lại: "Hình như tôi và tổng giám đốc Đỗ đã từng làm bạn qua thư, không biết tổng giám đốc Đỗ còn nhớ không."
Màn hình điện thoại rung lên, trên màn hình xuất hiện một người đàn ông đẹp trai vô cùng.
Đó chính là Đỗ Vân Thiên, người sáng lập tập đoàn Đỗ thị, cũng là chủ nhân của tòa biệt thự này.
Hắn sở hữu vô số hào quang.
Bao gồm cả Ảnh đế, Nhan thần, Thiên tài đầu tư, vân vân và vân vân.
Là người tình trong mộng của vô số người.
Là nam thần tối thượng, xứng đáng với mọi lời ca ngợi.
Và cũng là rung động sâu kín nhất, quý giá nhất được Trình Gia Ức cất giấu trong tim.
Tại sao chứ?
Đỗ Vân Thiên vì bệnh tật phải điều dưỡng ở nước ngoài, công ty đã giao cho Kha Vinh Giản, đối với Mạc Quân Bạch mà nói chẳng còn lợi ích gì để tranh giành, tại sao Mạc Quân Bạch vẫn còn làm như vậy?
Trình Gia Ức không hiểu, cậu đã mất tất cả rồi, tại sao Mạc Quân Bạch còn muốn cướp đi cả những hồi ức bí mật nhất này của cậu?
"Tôi sẽ đến ngay." Đỗ Vân Thiên nhẹ nhàng nói rồi cúp máy.
Trình Gia Ức nhìn thẳng vào ánh mắt cao ngạo của Mạc Quân Bạch.
Cậu đột nhiên hiểu ra, có lẽ chẳng vì lý do gì cả.
Tên em trai ác ma này chỉ thích cướp đi hoặc phá hủy những thứ của cậu, lại càng thích nhìn cậu làm trò hề.
Nghĩ đến đây, Trình Gia Ức đột nhiên không vùng vẫy nữa, cậu nằm sấp trên đống mảnh vỡ thủy tinh, cười méo mó.
Mạc Quân Bạch rõ ràng không hài lòng với phản ứng này của cậu.
Cậu ta tiếp tục khıêυ khí©h: "Anh đang vui mừng vì em sắp có "buổi gặp mặt bạn qua thư" với tổng giám đốc Đỗ sao?"
Trình Gia Ức không để ý đến cậu ta, chỉ tiếp tục cười méo mó.
Khiến Mạc Quân Bạch tức giận, lại đá cậu hai cái: "Đồ quái dị, anh cười cái gì!"
Vừa dứt lời, Trình Gia Ức đột nhiên húc mạnh vào đầu gối cậu ta.
Có lẽ không ngờ Trình Gia Ức còn dám phản kháng, cú húc này khiến Mạc Quân Bạch ngã nhào xuống đất.
Trình Gia Ức lập tức chộp lấy một mảnh thủy tinh đâm vào cổ Mạc Quân Bạch.
Đáng tiếc bị Mạc Quân Bạch nắm lấy tay, nghiêng đầu tránh được cú đâm này.
Mảnh thủy tinh không đâm vào cổ Mạc Quân Bạch, chỉ làm xước mặt cậu ta.
Rồi cậu lại bị Mạc Quân Bạch đá mạnh vào bụng.
Trình Gia Ức ngã xuống đất, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, há miệng nôn ra một ngụm máu.
Còn Mạc Quân Bạch cũng vì bị thương ở mặt mà hét lên: "A --!!!"
Trình Gia Ức cố gắng bò dậy, nhân lúc Mạc Quân Bạch đang hoảng hốt, cậu giật lấy cuốn sổ tay trong tay cậu ta.
"Quân Quân!" Kha Vinh Giản xông vào phòng.
Nhìn thấy bộ dạng của Mạc Quân Bạch, hai mắt hắn ta như muốn phun lửa: "Trình! Gia! Ức!"
Không thể để cuốn sổ rơi vào tay cậu ta!
Trình Gia Ức hiểu, bản thân làm Mạc Quân Bạch bị thương như vậy, Mạc Quân Bạch muốn duy trì hình tượng người tốt chắc chắn sẽ không để cậu chết, nhưng nhất định sẽ khiến cậu sống không bằng chết.
Cậu tuyệt đối sẽ không để cậu ta được như ý!
Trình Gia Ức ôm chặt cuốn sổ tay, lại nở một nụ cười méo mó.
Trước khi Kha Vinh Giản lao đến, cậu bình tĩnh từ cửa sổ nhảy xuống.
Trình Gia Ức nhớ lại những lời lẽ cay nghiệt mà mình đã phải gánh chịu trong đời.
Thực tập sinh vô đạo đức, người quái dị, kẻ nghiện ngập, kẻ đạo nhạc.
Sau hôm nay, e rằng lại thêm một tội danh cố ý gây thương tích.
Nhưng mà cũng chẳng sao cả.
Cả đời cậu đều sống vì người khác, nhưng ít nhất lần này, cậu có thể tự quyết định cái chết của mình.
Trình Gia Ức ôm chặt lấy chút kỷ niệm cuối cùng của mình, nhắm mắt lại.
Người anh trai vạn người ghét của Mạc Quân Bạch vạn người mê, đã nhảy xuống từ cửa sổ tầng ba, đầu đập xuống đất, tạo nên một màn pháo hoa đỏ trắng lẫn lộn.
Hoàn toàn chết đi.