Chương 1: Ly hôn - Cha và con gái

"Dương Lâm Phúc mày có ý gì? Muốn đánh nhau không?"

"Ý trên mặt chữ mày ngu đến nỗi không hiểu tiếng người luôn à? Đánh thì đánh ai sợ ai chứ?"

"Hừ, hôm nay có nhân chứng sống là em gái tao ở đây tao sẽ đập nát cái bản mặt đẹp trai của mày. Em gái mau lên cho hắn thấy anh trai em là người như thế nào?"

Khi được gọi đến tên tôi không biết phải làm sao, hai tên này một người là anh trai tôi và một người là người mới mấy hôm trước vừa trở thành hàng xóm của chúng tôi. Các bạn không nghe nhầm đâu.

Người bên phải với mái tóc màu nâu đỏ là anh trai tôi, hắn còn hùng hùng hổ hổ sắn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau đúng là ấu trĩ. Còn người đang đứng bên trái tôi đấy là KẺ THÙ không đội trời chung với hắn và cũng chính là hàng xóm của chúng tôi.

Đột nhiên cả hai người cùng đập tay lên bàn sau đó quay sang nhìn tôi chằm chằm, tôi phải làm sao bây giờ đây?

Câu chuyện phải bắt đầu từ đây, tôi tên là Vũ Anh Thư năm nay 15 tuổi sinh nhật tôi là vào ngày mười tháng sáu cũng chính là ngày tôi bước chân ra khỏi phòng thi với tâm trạng vui sướиɠ hơn bao giờ hết. Kết thúc những chuỗi ngày ôn thi mệt nhọc và thức trắng đêm cuối cùng tôi cũng được tự do.

Ba và mẹ đợi tôi ngoài cổng trường gia đình chúng tôi cùng nhau đi ăn tối chúc mừng tôi thi cử thành công. Gia đình chúng tôi rất hạnh phúc cho đến ngày thông báo kết quả thi của tôi.

Vấn đề ở đây không phải kết quả của tôi xấu, kết quả vượt ngoài sức mong đợi, tôi đã thi đỗ nguyện vọng một được vào ngôi trường mà tôi mong ước. Nhận được kết quả bố mẹ tôi vô cùng vui mừng, cả nhà chúng tôi ôm chầm lấy nhau reo hò.

Tôi đã vui sướиɠ mà nói rằng: "Bố mẹ từ giờ cả nhà chúng ta có thể chuyển đến sống ở chỗ khác rồi, chuyển đến sống ở chỗ nào mà có hàng xóm thân thiện một chút, cũng gần trường con nữa."

Chúng tôi đã quyết định nếu như tôi thi đỗ trường danh tiếng thì gia đình chúng tôi sẽ chuyển đến sống ở một nơi khác tốt hơn, thuận tiện cho việc học của tôi, bố mẹ tôi cũng được sống thoải mái hạnh phúc không phải bận tâm nhiều về những người xung quanh nữa.

Bố mẹ tôi dường như hơi lúng túng, họ nhìn nhau rồi lại nhìn tôi ánh mắt như có điều khó nói. Tôi liền hỏi: "Bố mẹ sao vậy ạ?"



Bố tôi liền mở lời trước: "Con gái, có chuyện này bố mẹ cần nói với con, chuyện này có hơi phức tạp." Mẹ tôi sau đó liền tiếp lời: "Chuyện này bố mẹ định nói với con từ sớm rồi nhưng mà bố mẹ sợ ảnh hưởng đến việc thi cử của con."

Tôi thầm nghĩ chắc có lẽ việc kiếm nhà ở gần trường tôi có chút khó khăn đối với điều kiện kinh tế của gia đình tôi hiện tại. Cảm thấy bố mẹ vì tôi mà làm bao nhiêu việc như vậy tôi cũng thấy thương bố mẹ và tự trách mình quá đòi hỏi.

"Không sao đâu ạ, nếu chúng ta không kiếm được chỗ nào tốt thì còn sẽ chịu khó đi sớm một chút để bắt xe buýt đi học cũng được. Để có gì con đi làm vé tháng."

Tôi cười định nói tiếp cho bố mẹ yên tâm thì mẹ tôi chợt nói: "Bố mẹ ly hôn rồi." tôi đứng sững lại miệng cũng cứng đơ không nói được lời nào. Đây thực sự là một cú sốc lớn đối với tôi, rõ ràng gia đình tôi đang rất hạnh phúc không có vấn đề gì ảnh hưởng đến cuộc sống, tại sao họ lại ly hôn?

Bố mẹ im lặng nhìn tôi như đợi câu trả lời từ tôi, mới vừa nãy thôi chúng tôi còn ôm ấp nhau như một gia đình hạnh phúc, mới vừa nãy thôi bố còn vui mừng ôm lấy mẹ. Vậy mà giờ đây họ đứng cạnh nhau như hai người xa lạ đứng dưới một tấm mái che chỉ trực chờ cơn mưa qua đi thì ai đi đường nấy.

Tôi im lặng một hồi rồi hỏi lại: "Bố mẹ, ly hôn từ lúc nào?" bố tôi liền nói: "Ngày mười tháng sáu, lúc đó ly hôn xong bố mẹ liền cùng nhau đi đón con, định là con thi xong sẽ nói cho con biết nhưng cuối cùng lại vẫn để đến tận bây giờ."

Tôi bấu chặt lấy thành ghế sofa ghim móng tay của mình lên đó chặt đến mức như muốn bật ra khỏi ngón tay. Ngày mười tháng sáu, ngày sinh nhật của tôi, bố mẹ thậm chí còn không nhớ đó là sinh nhật tôi, lại chọn đúng ngày đó để ly hôn.

Tôi chạy vụt vào phòng đóng sầm cửa lại, tôi dựa người vào cánh cửa ngã khuỵu xuống sàn, tôi vùi mặt vào đầu gối khóc nức nở.

Tối ngày hôm đó tôi nằm trên giường nhưng không ngủ được, lúc đó tôi cố tình không khóa cửa phòng để chờ bố mẹ vào an ủi tôi sau đó tôi sẽ cố gắng lấy hết dũng khí của mình đối mặt với chuyện này, tôi sẽ khuyên hai người họ ở lại bên nhau. Tôi là ai chứ là con gái của họ, họ đã do dự không nói cho tôi biết sớm chuyện này thậm chí khi ở bên nhau khi đã ly hôn họ vẫn rất vui vẻ kia mà.

Tôi chắc chắn họ vẫn còn tình cảm với nhau, tôi không thể để gia đình tôi tan vỡ như vậy. Quả nhiên đến hơn mười giờ cánh cửa phòng tôi liền mở ra. Tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến vào phòng tôi, là bố tôi, bố tiến đến gần tôi ngồi bên mép giường nhìn tôi.

Lẽ ra tôi nên ngồi dậy tỏ thái độ với bố sau đó liền dùng lí lẽ của bản thân để bố và mẹ quay về với nhau. Nhưng tôi lại nhắm mắt làm bộ như mình đã ngủ rồi, tôi không biết lúc đó mình bj làm sao có thể tôi sợ phải đối mặt với chuyện này hơn mình nghĩ.

Bố tôi im lặng một hồi, có lẽ đang nhìn tôi lần cuối trước khi rời đi, vì sau đó tôi đã quyết định đi cùng với mẹ, bố tôi chắc cũng nghĩ như vậy cho nên mới tới để từ biệt tôi. Tôi cuộn mình trong chăn nhắm chặt mắt, bố nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, bàn tay ông vẫn ấm áp như vậy, tôi rất thích bàn tay ấy, nó tạo cho tôi một cảm giác an toàn.

Bố tôi thủ thỉ: "Thư à, con đã 15 tuổi rồi, con đã lớn và không còn là cô con gái bé nhỏ ngày xưa nữa, nhưng đối với bố con luôn là cô gái bé bỏng của bố. Thật ra thì chuyện này có lẽ đến ngày nào đó con sẽ biết nhưng bố vẫn muốn nói cho con nghe về lí do bố và mẹ con ly hôn."



Bố tôi đã dành đêm đó để kể lại cho tôi câu chuyện tình của mẹ, cách mà họ gặp nhau trên chuyến xe buýt cuối ngày, cách mà họ từ những người bạn thân thiết trở thành người yêu của nhau. Một câu chuyện tình đẹp và ngọt ngào nhưng mà cuối cùng lại tan vỡ.

Bố nói là do bố mẹ đã quá vội vàng trong tình yêu của cả hai, nếu như không còn tinh cảm nữa thì không nên tự làm khổ nhau, nên cho nhau một lối thoát và bố mẹ đã quyết định ly hôn. Họ ly hôn trong hòa bình ai đi đường nấy nhưng không trở thành những người xa lạ mà vẫn là những người bạn của nhau.

Bố tôi nói giờ đây hai người họ đều đã đi tìm hanh phúc mới cho mình và rằng họ vẫn yêu thương tôi như lúc trước bất cứ khi nào tôi càn vẫn có họ ở bên cho nên tôi đừng nên có cảm giác mình bị bỏ rơi.

Bàn tay tôi siết chặt lấy ga giường khi nghe những lời cuối của bố tôi, ông đã nhìn chiếc đàn piano đặt ở giữa căn phòng của tôi rồi nói: "Một lát nữa khi sang ngày mới bố phải đi rồi, bố sẽ đến thành phố Hồ Chí Minh, nếu con muốn đến thăm bố con có thể gọi cho bố, bố sẽ đặt vé máy bay cho con và cũng sẽ đón con ở sân bay."

"Đã lâu lắm rồi, bố không được nghe công chúa nhỏ của bố chơi dương cầm, có thể trước khi đi cho bố được nghe con đàn một lần không?"

Bố nói xong tôi liền cảm nhận được một làn hơi ấm truyền tới từ bên ngoài chạm vào chăn của tôi, bố đang hôn tạm biệt tôi. Tiếng bước chân chậm rãi rời đi, canh cửa được nhẹ nhàng khép lại.

Tôi ló đầu ra khỏi chăn nhẹ nhàng bước tới bên chiếc đàn màu trắng tinh khôi, chiếc đàn này là bố đã dùng số tiền tiết kiệm rất lâu để mua cho tôi, khi đó gia đình tôi vẫn khó khăn mua một chiếc xe thôi còn khó huống chi là một chiếc đàn mắc tiền như vậy.

Điều đó đủ để tôi thấy được ông yêu thương tôi nhiều cỡ nào, tôi mở nắp đậy ngón tay nhẹ nhàng lướt trên những phím đàn, âm thanh du dương phát ra từng nốt "Mi, Fa, Sol"

Tôi ngồi xuống ngón tay chuyển động linh hoạt trên phím đàn, từng âm thanh phát ra là những cảm xúc của tôi tuôn trào, đây là bản piano đầu tiên tôi đánh và cũng là bản piano mà bố đã dạy tôi có tên là "Ngôi nhà hạnh phúc". Bố muốn mỗi khi tôi chơi bản nhạc này đều sẽ luôn cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng mà giờ đây khi chơi bản nhạc này tôi như cảm thấy những mảnh ghép hạnh phúc của tôi đã thiếu đi mất một mảnh, mắt tôi nhòe đi dường như tôi nhìn thấy hình phản chiếu của bố và mẹ từ trên chiếc đàn, hai người họ đứng ở cửa nhìn tôi chơi đàn.

Tôi chơi đàn suốt đêm đến tận ngày hôm sau khi cánh cửa chính của căn nhà khép lại cũng là lúc bố rời bỏ mẹ và tôi để đi đến một nơi khác. Khi chiếc xe taxi rời đi tôi vẫn tiếp tục đàn cho đến khi mặt trời ló rạng, tôi dừng lại úp mặt vào lòng bàn tay khóc nức nở.

Cho đến phút cuôi cùng tôi vẫn không thể có dũng khí nói với bố rằng bố hãy ở lại bên chúng tôi.