Cho dù được Dịch Kiêu giảng giải, Dịch Đường Đường vẫn không dễ dàng buông xuống áy náy với Lâm Thanh Hành.
“Ca, anh nói sau hôm nay Lâm Thanh Hành có phải sẽ biến thành một bộ dáng khác hay không?” Dịch Đường Đường ngồi trên giường, nhìn về phía Dịch Kiêu đối diện.
Mái tóc dài từ khi cô nằm rồi ngồi dậy bị lộn xộn giống như cái bờm sư tử, nhưng lại là một con sư tử con đáng yêu.
Vằn đỏ trong mắt Dịch Kiêu chậm rãi biến mất, nhìn thấy bộ dáng Dịch Đường Đường thì cúi người xuống, buồn cười đưa tay giúp cô sửa sửa mái tóc: “Đường Đường nói là, trải qua chuyện hôm nay, Lâm Thanh Hành có thể trưởng thành hơn?”
Anh không phát ra dị năng, Đậu Tương đang súc trên giường phát hiện không khí không còn lạnh lẽo, lập tức nhảy lên, phe phẩy cái đuôi, ngốc nghếch vọt tới bên cạnh Dịch Đường Đường.
Dịch Đường Đường nhanh nhẹn đè xuống đầu to, không tâm tình giáo huấn Đậu Tương mà cố ý ra vẻ oán trách: “Anh biết em không phải ý này!”
Dịch Kiêu cười nhẹ không nói.
Chờ đến khi nhìn thấy đôi mắt sáng ngời trừng đến thật tròn, anh mới thu lại nụ cười, chậm rãi giảng giải: “Cậu ta sẽ đổi, nhưng đến mức độ nào cũng không phải chúng ta có thể quyết định hay suy đoán.”
Giọng Dịch Kiêu vững vàng, đầu ngón tay trượt trên ngọn tóc, mềm nhẹ chải vuốt nó lại cho thẳng: “Đường Đường không cần lo lắng cho cậu ta, Lâm Thanh Hành trước đây tuy nói là tính tình đơn thuần, nhưng cậu ta không ngốc. Rất nhiều chuyện không phải cậu ta không hiểu, mà là tự nguyện muốn bị che dấu.”
Lâm Thanh Hành tính cách chân thành, cho dù thế giới trở thành mạt thế hủy diệt, nội tâm anh như cũ vẫn chân thiện mỹ chiếm đa số.
Lâm Thanh Hành dễ dàng tin tưởng người, chuyên nghĩ về người khác theo hướng tốt, nhưng không có nghĩa anh không thấy rõ thực chất bị che dấu bên dưới.
“Vậy anh ấy có thể tiếp tục bị Lâm Chính Huy giấu giếm hay không?” Dịch Đường Đường mím môi, không xác định.
Dịch Kiêu buông cánh tay đã sửa sang xong mái tóc dài, cảnh cáo liếc Đậu Tương đang nỗ lực nhắm nhẳn phía sau.
Miệng rộng Đậu Tương dừng lại, xám xịt chạy lại đuôi giường, ngoan ngoãn nằm lên đệm mềm.
“Lâm Thanh Hành có phán đoán thị phi thiện ác của riêng mình, anh tin tưởng cậu ấy sẽ làm ra lựa chọn mà mình cho là đúng.” Anh lắc lắc đầu nhìn Dịch Đường Đường, không nói lên lời khẳng định.
Tầm mắt Dịch Đường Đường nhìn xuống đất, nặng nề gật đầu.
Thời tiết đã bắt đầu vào thu, ban ngày dần dần ngắn lại, độ ấm cũng giảm xuống.
Dịch Đường Đường ngồi an tĩnh, nghiêng đầu nhìn đèn đường mờ nhạt ngoài cửa sổ, ánh sáng đèn đường chiếu rọi đội ngũ đang quay về, các đội viên nhàn tản tạo thành từng nhóm nhỏ nói chuyện với nhau. Thỉnh thoảng có vệ binh tuần tra xuất hiện, nghiêm mật kiểm tra biến động chung quanh.
Trong nháy mắt, Dịch Đường Đường đột nhiên cảm thấy trong lòng mâu thuẫn.
“Ca, em sắp sửa không nhớ tới cuộc sống trước mạt thế là như thế nào…” Dịch Đường Đường thở dài.
Hiện tại là mạt thế năm thứ năm, trải qua bốn năm biến cố, thế giới đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Từ trước tuy rằng xã hội cũng tồn tại rất nhiều vấn đề, chế độ, đạo đức thiếu hụt, quyền lợi trang giành, nhưng mạt thế đến lại như xé rách toàn bộ ngụy trang này.
Bại hoại xuất hiện càng bại lộ nhiều hơn, sâu hơn, tất cả đều trở nên càng đáng sợ hơn.
Cho dù tới hiện tại, cuộc đời mới từng bước từng bước được lập nên, ý đồ sắp xếp nhân loại theo quy củ, nhưng bản tính đã từng bại lộ ra… lại một lần nữa muốn ngụy trang che đậy cũng khó có thể giấu đi hắc ám bên trong.
Dịch Đường Đường đột nhiên cảm thấy mê mang.
Cô tìm không ra được nguyên do mà mạt thế mang đến, thế kỷ thay đổi, chẳng lẽ chính là làm cho con người bại lộ bản tính bại hoại, kéo con người vào đáy vực càng sâu sao? Vậy họ tồn tại có còn cần thiết sao?
Dịch Kiêu đứng dậy ngồi vào bên người cô, ánh mắt chạm vào con ngươi hỗn loạn mờ mịt, trái tim vô cớ mà như bị bóp nghẹt.
Dịch Đường Đường dựa theo lực đạo từ tay Dịch Kiêu ngã vào trước ngực anh, bên tai truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ.
“Đường Đường, chúng ta chỉ là một viên sỏi nhỏ trong đại dương mênh mông, thế giới này thay đổi như thế nào đều do Thiên Đạo quyết định, việc chúng ta có thể làm chỉ là nỗ lực tồn tại mà bản tâm không để bị chệch hướng.” Dịch Kiêu nhẹ nhàng vỗ vai Dịch Đường Đường, giọng nói thật ôn hòa lại mang theo cứng cỏi.
Dịch Kiêu không bác ái, thậm chí anh còn rất ích kỷ, trái tim anh rất nhỏ, nhỏ đến chỉ có thể chứa một mình Dịch Đường Đường.
Khi mọi sự không tổn hại tới hai người, anh chỉ lạnh nhạt nhìn làm như không thấy. Diệt trừ tội ác, vạch trần xấu xa, anh không muốn hao tâm tốn sức đi làm.
Nhưng mà, thế đạo này lại dường như đối nghịch với anh đủ điều…
Dịch Kiêu ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tầm nhìn ra một mảnh chân trời rộng mở vô biên, sao trời lộng lẫy lấp lánh, thật lóa mắt.
Dịch Kiêu lui tầm mắt, nhìn Dịch Đường Đường trong lòng ngực: “Anh muốn đi tìm Lương Y Vãn, dò hỏi chuyện tiên đoán như thế nào.”
Nghe được tên Lương Y Vãn, Dịch Đường Đường theo phản xạ muốn bốc hỏa.
Bụng đang đầy ưu sầu biến thành nóng bức như có lửa, cô nhe răng, từ trong lòng ngực Dịch Kiêu thoát ra bên cạnh, mặt đối mặt với anh, đầy căm phẫn: “Em cũng cảm thấy hẳn là phải đi tìm cô ta, mặc kệ cô ta có đoán như thế nào về chuyện của em, hành động cắm dao sau lưng như vậy thật là quá sức!”
Nhớ tới Lương Y Vãn, Dịch Đường Đường đầy bụng hỏa khí!
Nếu không phải Lương Y Vãn ở sau lưng làm rối loạn, nói không chừng thân thể cô đã được trị hết, đồng thời cũng sẽ không xuất hiện nhiều chuyện ly kỳ quái lạ như vậy.
Dịch Kiêu cảm thụ được cảm xúc kịch liệt của Dịch Đường Đường, môi không nhịn được cong lên một chút.
***
Căn phòng vắng lặng, Lương Y Vãn gian nan cuộn tròn trên giường, chờ cho cảm giác kinh hoàng cùng trái tim đầy co thắt từ từ mất đi.
Trong vòng hai tháng, vết thương trước ngực bị dị năng giả hệ phong đả thương đã khép lại, nhưng cảm giác tim đập rất nhanh vẫn còn đó.
Lương Y Vãn dùng sức che ngực, đến khi hơi thở bình thường trở lại mới suy yếu mở mắt ra.
Đôi mắt nhuốm đỏ ngơ ngác nhìn thẳng lên trần nhà, hoa văn chạm trên trần từ từ trở nên mơ hồ… Sau đó, cô ta lại nhắm chặt mắt lại, che lại vẻ không cam lòng.
“Gõ gõ.”
Cửa gỗ vang lên tiếng vang nhỏ, Lương Y Vãn không có bất kỳ dao động nào, vẫn nằm như cũ.
Người làm đẩy cửa tiến vào, rón ra rón rén đi đến mép giường.
Lương Y Vãn mở mắt ra, con ngươi khinh miệt nhìn thoáng qua người hầu đầy vẻ khϊếp sợ, thanh âm lãnh đạm: “Chuyện gì?”
Cơm chiều bưng tới Lương Y Vãn cũng không ăn, cô ta không cảm thấy đối phương sẽ bố thí lòng hảo tâm mà tiến vào khuyên mình dùng cơm.
Quả nhiên ——
“Tiểu thư, ngoài cửa có người muốn gặp.” Người hầu yếu ớt nói.
Mặc dù hiện tại Lương Y Vãn biến tướng bị trừng phạt, bổng lộc từ trước vẫn được cung cấp đúng hạn, người hầu tuy có chút chậm trễ nhưng chung quy không dám làm quá mức.
“Người nào?” Lương Y Vãn nhẹ mở miệng.
Cô ta bị Lâm Chính Huy đè hạ xuống như vậy, những người trước đây xun xoe vây quanh đều chạy trốn mất dạng, tới thời điểm này, cô ta thật sự nghĩ không ra còn ai tới đây.
Người hầu: “Là đại nhân Dịch Kiêu và tiểu thư Dịch Đường Đường.”
Hô hấp Lương Y Vãn cứng lại.
Mọi cảm xúc dâng lên trong mắt, từ từ đôi mắt nhuốm đỏ càng ngày càng đậm.
Người hầu vẻ mặt hoảng sợ rũ mắt xuống, thanh âm run rẩy, hỏi nhanh: “Tiểu thư muốn gặp bọn họ sao?”
“Gặp!” Lương Y Vãn cắn chặt răn, con ngươi co lại, thu liễm phẫn hận và không cam lòng ở đáy mắt.
Có cơ hội này, cô ta đương nhiên muốn nhìn tới người đã làm mình lưu lạc cho tới mức này… Thuận tiện, cô ta cũng muốn nhìn xem —— tiên đoán, có thay đổi hay không.