Vì Dịch Kiêu còn phải trở về tiểu đội Thanh Vũ để làm huấn luyện, sáng sớm hôm sau, Dịch Đường Đường lưu luyến tạm biệt Trác Nghiên, cùng Dịch Kiêu trở về căn cứ Hoành Tinh.
Tới căn cứ, hai người đi thẳng đến sân huấn luyện.
Còn chưa đi đến nơi đã nhìn thấy đứng ở cửa một bóng người quen thuộc.
Lâm Thanh Hành đang bước tới bước lui trước cửa, mặt dày nói không ít lời hay với người gác cửa, cố tình đối phương chỉ một câu —— “Không cho vào!”
“Ai, Đường Đường, Dịch Kiêu, hai người tới thật tốt quá, giúp tôi đi vào với!” Giác quan thứ sáu làm Lâm Thanh Hành nhìn thấy rõ hai người Dịch Đường Đường, anh mau chóng chạy tới, lấy miệng lưỡi người chào hàng mà nói thật hồ hởi.
Mấy ngày không gặp, Lâm Thanh Hành vẫn là bộ dáng cũ, khuôn mặt thanh tú đầy cảm xúc muôn màu muôn vẻ.
Anh như thấy được cứu tinh mà nháy nháy mắt với Dịch Đường Đường, đầy mặt lấy lòng.
Dịch Đường Đường thấy bộ dáng của Lâm Thanh Hành thì nhịn không được cười ra miệng một tiếng, nhưng hiện tại cô không cảm thấy mình có thể hoàn toàn thoải mái mà đối mặt với Lâm Thanh Hành.
Biết được tiên đoán của Lương Y Vãn, mọi đầu mâu đều chỉ về hướng cha anh, Lâm Chính Huy.
Lâm Thanh Hành nhìn thấy Dịch Đường Đường vốn cảm thấy sẽ dễ dàng, lại không ngờ đối phương không lưu tình chút nào mà cự tuyệt: “Việc này tôi không làm chủ được.”
Phản ứng bỏ rơi này làm Lâm Thanh Hành hoàn toàn bất ngờ.
Anh giương mắt lên nhìn, nghẹn nửa ngày, rốt cuộc nghẹn ra bi thương: “Đường Đường, cô đừng quên chúng ta là có tình hữu nghị cách mạng! Chúng ta không thể khuất phục với da^ʍ uy của Lục Trăn nha!”
Lâm Thanh Hành nghĩ tới nghĩ lui, không cho anh tiến vào sân huấn luyện chỉ có thể là tên hỗn đản Lục Trăn kia!
Dịch Đường Đường thiệt tình không nghĩ nhúng tay việc này.
Cô ý vị thâm trường vỗ vỗ vai Lâm Thanh Hành: “Thôi đi, đại ca, lần này tôi không giúp được anh, anh về đi.”
Lâm Thanh Hành bộ dạng không tâm cơ, bị người cha cường thế nuôi dưỡng đến phế, thật không kích dậy nổi lòng cừu hận của Dịch Đường Đường, cho nên giai đoạn này vẫn không cần liên hệ với nhau cho thỏa đáng. Cô nghĩ Lục Trăn cũng cùng có ý tưởng như vậy.
Mặt Lâm Thanh Hành như muốn khóc, thật không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy: “Chẳng lẽ là bởi vì tôi không cùng các người đi làm nhiệm vụ sao? Tôi bị cha tôi kéo đi huấn luyện, tôi cũng không muốn mà!”
Anh bi thương mà vò vò tóc, ngũ quan thanh tú nhăn lại thành một đoàn.
Dịch Đường Đường lắc đầu, vẫn quyết định không nói ra chuyện tiên đoán, cô kéo tay Dịch Kiêu đi về phía cửa.
Lâm Thanh Hành uể oải đứng tại chỗ, đau thương thở dài, lúc đang bất lực bàng hoàng nhất lại đột nhiên nghe được giọng nam lạnh lẽo.
“Lâm Thanh Hành, cậu biết chuyện tiểu đội Lam Nạm bị tập kích sao?” Dịch Kiêu còn ngừng tại chỗ, cúi đầu nhìn Lâm Thanh Hành vẫn còn đang ưu thương, thấp giọng hỏi.
Lâm Thanh Hành bị thanh âm lạnh lẽo của Dịch Kiêu làm giật mình.
Nếu nói Lâm Thanh Hành đối Lục Trăn lại tức lại hận, vậy đối Dịch Kiêu chính là như có như không sợ hãi.
Muốn nói sợ hãi, thì đó là quá sức, còn chưa đến mức đó. Nhưng chỉ cần Dịch Kiêu đơn độc nói chuyện với anh, Lâm Thanh Hành đều có cảm giác từ trong xương chảy ra một luồng lạnh buốt, lạnh đến làm trái tim anh run rẩy.
Dịch Đường Đường nghe ngữ khí của Dịch Kiêu, đây là chuẩn bị ngả bài với Lâm Thanh Hành?
Lâm Thanh Hành chạm đến ánh mắt lãnh đạm của Dịch Kiêu, cứng đờ gật gật đầu: “Chuyện này ở căn cứ không phải truyền khắp nơi sao?” Cho nên anh mới hỏi, có phải hay không vì anh không cùng bọn họ chia sẻ khổ cực, cho nên mới không cho anh vào trong sân luyện tập nha?
Trong lòng chửi thầm nhưng Lâm Thanh Hành không dám nói ra, anh nuốt nuốt nước miếng, có cảm giác trong đêm đen lại bị con sói hung ác nhìn thẳng tới, sợ hãi run lên một chút.
Dịch Kiêu quan sát phản ứng của Lâm Thanh Hành, giữa mày nhăn lại.
Lâm Thanh Hành lòng dạ nông cạn, tuy không ngu ngốc, nhưng tính tình thẳng đến mức không che dấu được gì, Dịch Kiêu nhớ tới một chuyện, tiếp theo hỏi ra một câu: “Có quan hệ đến thân phận Dịch Đường Đường, cậu có nói cho người khác hay không?”
Thân thể Lâm Thanh Hành chợt cứng đờ.
“Tôi, tôi có nói với cha tôi, nhưng tôi không có ác ý.” Lâm Thanh Hành bị khí thế của Dịch Kiêu ép tới không thở nổi, dồn dập hút vài ngụm không khí, run sợ mà nghiêng đầu, muốn từ trên người Dịch Đường Đường tìm ra chút điểm thân thiện.
Đáng tiếc, biểu tình của Dịch Đường Đường cũng không đẹp.
Lâm Thanh Hành không có cách nào, chỉ có tiếp tục tự hỏi chuyện Dịch Kiêu vừa nhắc tới, trong đầu chợt lóe ra ý tưởng, anh đột nhiên nghĩ tới một khả năng khó lường.
“Các người sẽ không bởi vì chuyện này nên cho rằng phái người mai phục là cha tôi đó chứ?” Anh cực kỳ khoa trương mở miệng, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu, tự mình phủ nhận quan điểm này, “Ông ấy là thủ lĩnh căn cứ, không có khả năng làm ra chuyện này, các người nhất định là muốn kiếm chuyện.”
Nói ra như thế nào đều có hương vị giấu đầu lòi đuôi.
Không chỉ có Dịch Kiêu nghe xong chớp chớp mắt, ngay cả Dịch Đường Đường cũng cảm thấy không thích hợp, sắc mặt càng thêm quái dị.
Vẫn là Dịch Kiêu trầm ổn, bình tĩnh mà tiếp lời Lâm Thanh Hành: “Đến tột cùng có phải do ông ấy làm hay không, tôi nghĩ cậu không nên xác nhận chuyện đó từ tôi.”
Lâm Thanh Hành giống như bị nhét vào miệng một cái trứng gà, cổ họng nghẹn chặt, cố tình lại nuốt không trôi.
Anh im lặng một hồi lâu, cho đến khi buồn bực trong lòng giảm đi một chút mới nắm chặt tay lại, lặp lại một lần: “Chuyện này tuyệt đối không có khả năng là cha tôi làm, tôi bây giờ trở về hỏi ông ấy!”
Lâm Thanh Hành quyết định xong, giống một trận gió cuốn nhanh đi.
Dịch Đường Đường nhìn theo bóng dáng Lâm Thanh Hành vội vàng như đi đầu thai, nhếch nhếch khóe miệng, lúc này mới đem nghi vấn trong lòng hỏi ra: “Ca, sao em cảm thấy phản ứng của Lâm Thanh Hành có điểm quái quái?”
Đối tượng họ hoài nghi là Lâm Chính Huy, không chỉ bởi vì ông ta là người thủ lĩnh, quyền lợi lớn nhất căn cứ, còn bởi vì ông ta chủ động thực hiện tiên đoán từ Lương Y Vãn.
Nhưng Dịch Kiêu hoàn toàn chưa nói tới chuyện tiên đoán mà chỉ từ chuyện thân phận của Dịch Đường Đường, Lâm Thanh Hành đã chuyển ngay ý tưởng tới trên người Lâm Chính Huy?
Loại phản ứng như thế này, trừ phi có ẩn tình khác…
“Đường Đường nhớ rõ khi dị năng “dị đồng” bị bại lộ, anh đã từng gặp Lâm Chính Huy không?” Dịch Kiêu nhỏ giọng.
Dịch Đường Đường chợt trợn to mắt, nhìn Dịch Kiêu, gật gật đầu.
Lần đó Dịch Kiêu giải thích với Lâm Chính Huy năng lực “dị đồng” là trong nháy mắt hạ gục địch thủ, Lâm Chính Huy đã xoay chuyển lời đồn đãi sang hướng khác, lúc ấy Dịch Đường Đường cảm thấy may mắn nên chưa nghĩ nhiều hơn.
Hiện tại Dịch Kiêu nhắc tới ——
Dịch Kiêu cúi đầu thấy suy đoán trong mắt cô, sắc mặt trầm trọng, gật gật đầu, dùng thanh âm chỉ hai người nghe được, nói thong thả: “Giá trị tội ác của ông ta là màu đỏ.”
Xanh, trắng, hồng, đỏ… càng về sau, tội ác càng sâu.
***
Lâm Thanh Hành đá văng hòn đá nhỏ trên đường, trong đầu bực bội nhớ lại lời nói của Dịch Kiêu.
Càng nghĩ đến, càng dần dần không xác định được lời thề son sắt anh đã nói ra.
“Tôi muốn gặp cha tôi!” Anh chịu đựng khí nghẹn muốn bùng nổ trong lòng ngực, nói với người trợ lý ở trước cửa phòng, khí thế bạo nộ.
Người nữ trợ lý ngày thường thấy Lâm Thanh Hành đều là đùa vui cười nói, đột nhiên bị ngữ khí hung ác làm sợ hãi, phải dùng vài giây giảm xóc mới phản ứng lại, nhìn lịch trình: “Lâm thiếu gia, thủ lĩnh hiện giờ còn đang bàn chuyện với đại nhân Mộc Dương, nếu anh có việc, xin chờ hai mươi phút…”
Lâm Thanh Hành đột nhiên ngắt lời: “Trình Mộc Dương có ở đây thì càng tốt, tôi có chuyện phải hỏi bọn họ!”
Trình Mộc Dương quản lý dị năng giả trong căn cứ, nếu thật là do cha anh Lâm Chính Huy làm, Trình Mộc Dương nhất định khó thoát không có liên quan.
Lâm Thanh Hành giống như một con thú nhỏ tức giận hung ác xông lên lầu, trái tim như có lửa cháy hừng hực, dùng sức tông mạnh cửa phòng.
“Loảng xoảng” một tiếng vang lớn, hai người bên trong đang trao đổi đột nhiên im bặt, Lâm Thanh Hành lại vừa lúc nghe được Trình Mộc Dương trong miệng bốn chữ —— “tiểu đội Lam Nạm”.
Trong đầu anh giống như có ánh lửa bắn ra bốn phía, trong nháy mắt nổ tung như pháo hoa, lý trí anh hoàn toàn bị luân hãm.
“Ba, có phải ba cho người công kích tiểu đội Lam Nạm? Là ba cho người gϊếŧ mấy người Đường Đường?” Lâm Thanh Hành tức giận, lỗ mãng vọt tới giữa hai người kia, đôi mắt đỏ lên, chất vấn lớn tiếng.
Giọng anh quanh quẩn ở hàng hiên, người qua lại gần đó đều tạm dừng lại.
Sắc mặt Lâm Chính Huy biến đổi, sau đó ông ta đập bàn một cái thật mạnh: “Lâm Thanh Hành, ai cho phép con tiến vào?”
Văn kiện trên bàn chấn động hơi bay bay, chén trà “toang” một tiếng va chạm trên mặt bàn, nước trà văng ra vẩy lên trên văn kiện, mấy trang giấy lập tức ướt nhẹp.
Lâm Thanh Hành đối với ánh mắt bạo nộ của cha thì hơi chùng lại, nhưng cố ngạnh cổ quật cường đối diện với ông: “Con chỉ muốn ba cho con một đáp án!”
“Đáp án?” Khuôn mặt đầy vẻ chính trực của Lâm Chính Huy lộ ra một nụ cười lạnh, khí thế tuyệt đối nghiền áp vẻ non nớt của Lâm Thanh Hành, “Có con trai nào ngữ khí như vậy tới hỏi cha mình muốn đáp án hay không? Lâm Thanh Hành, nếu con còn nhớ ba là ba của con, lập tức đi ra ngoài tự thanh tỉnh trở lại, chớ quên thân phận của mình!”
Lúc hai người nói chuyện với nhau, Trình Mộc Dương thối lui đến một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, bộ dáng cung kính.
Lâm Thanh Hành sau khi nghe Lâm Chính Huy nói lời này, lý trí dần dần trở lại. Nhưng mục đích chuyến này vẫn chưa đạt được, anh hiện tại không muốn rời đi.
“Ba còn chưa trả lời con, đám người Lam Kỳ chết đi có phải là do ba làm hay không?” Giọng nói anh đã không còn cường ngạnh như trước.
Lâm Chính Huy thấy anh thu liễm bớt, sắc mặt cũng hòa hoãn xuống.
“Không phải, ba và chú Trình cũng đang bàn luận chuyện này.” Ông ta nói thật bình tĩnh, tầm mắt chuyển dời đi, vươn tay ra cầm lấy mấy tờ văn kiện bị ướt trên bàn.
“Tiểu đội Lam Nạm và tiểu đội Thanh Vũ đều là đội ngũ quan trọng nhất của căn cứ, Lâm Thanh Hành nếu con có đầu óc, cũng sẽ nghĩ tới chuyện như thế làm sao sẽ là do ba làm?” Lâm Chính Huy giương mắt lên nói, đáy mắt tràn đầy trách cứ.
“Còn cô gái con nói đến kia, ba gặp cô ấy bất quá cũng chỉ một lần, không đáng vì cô ấy mà đi hủy diệt căn cứ. Ba không nói thêm chuyện thừa, con về suy nghĩ kỹ lại đi.”
Lâm Thanh Hành nghe xong, đứng sửng sốt vài giây.
Lâm Chính Huy đặt lại mấy tờ văn kiện vừa vẩy nước đi lên mặt bàn, mấy chữ viết trên cùng đã bị nhòe đi, tạo thành một bãi mực màu đen.
“Con… đi về trước.” Lâm Thanh Hành trì độn mà nhìn mặt bàn hỗn độn, đầu óc mơ mơ màng màng, trong lúc nhất thời cũng không rõ ràng đến tột cùng cái gì mới là chân thật.
“Từ từ.”
Còn chưa đi tới cửa, anh lại lần nữa bị gọi lại.
Lâm Chính Huy nhìn anh, trong thanh âm mang theo mỏi mệt: “Thanh Hành, con không còn nhỏ nữa. Ba đã nói, nếu con dư thời gian và tinh lực, không bằng dùng nó vào việc huấn luyện dị năng, không cần nghĩ đông nghĩ tây lung tung.”
Lâm Thanh Hành cắn chặt răng, cảm thấy thật hổ thẹn.
Anh không đáp lại, chỉ đần độn đi ra khỏi cửa.
Lâm Chính Huy nhìn theo bóng dáng Lâm Thanh Hành cho đến khi anh biến mất, nhắm hai mắt, thở dài một tiếng.
Lâm Thanh Hành là ông tự mình nuôi dưỡng, phẩm hạnh tính cách ông rõ ràng nhất, chuyện hôm nay tại sao lại phát sinh như vậy, ông có thể đoán ra được dễ dàng.
Trầm tư một lát, Lâm Chính Huy lại mở mắt, bàn tay động lên, một cơn gió mạnh phát ra đóng chặt cửa phòng lại.
Ngón tay ông ta giật giật, một lần nữa mở tập văn kiện bị ướt ra, bắt đầu nhìn thông tin giới thiệu kỹ càng các đội ngũ dị năng của tứ đại căn cứ, Lâm Chính Huy lộ ra một nụ cười kín bưng.