Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Trai Tôi Là Người Đại Ác

Chương 5: Đường đi Khải Dương

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Gâu gâu!"

Đậu Tương hùng dũng oai vệ nhảy dựng lên, vọt tới trước đống lửa, hướng tới mười người đang đi tới sủa như điên.

Thân mình to lớn đen bóng đột nhiên nhảy lên thật có điểm dọa người, người đàn ông đối diện bị nó hù mà sửng sốt hai giây, sau đó phản ứng lại, đánh ra một hỏa cầu thật lớn về phía Đậu Tương.

Đậu Tương né người, nhanh nhẹn thoát khỏi công kích của hỏa cầu.

Hỏa cầu bắn ra chạm vào mặt đất, "phanh" một tiếng vỡ tạc ra, tóe ra những đốm lửa nhỏ bắn tung ra chung quanh.

Đậu Tương tuy không bị hỏa cầu làm bị thương nhưng không phải không biết lượng sức mà tiếp tục đối kháng với bọn họ, kéo đuôi to lanh lẹ lùi về bên người Dịch Kiêu.

Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, nó quyết định trở về trốn thì tốt hơn.

"A ha, xem ra hôm nay vận khí không tồi, không chỉ có thịt heo có thể ăn, còn tặng kèm một em gái xinh đẹp nha!" Người đàn ông dẫn đầu vừa sử dụng dị năng "hỏa" quét mắt đến thi thể con lợn rừng một bên, sau đó đôi mắt mị mị nhìn về phía Dịch Đường Đường.

Dịch Đường Đường bị ánh mắt của hắn ta nhìn đến thật không thoải mái, cô nhíu mày trốn ra phía sau Dịch Kiêu.

Người đàn ông thấy vậy, ngược lại càng thêm hứng thú: "Ai, đừng trốn nha, buổi tối hôm nay các anh làm em thật thoải mái, thế nào?"

"Đúng đúng, anh em chúng ta mấy người tuyệt đối có thể làm em dục tiên dục tử..."

Người bên cạnh cũng phụ họa theo, cười ha ha lên. Bọn họ cũng không phải không thấy Dịch Kiêu ở một bên, nhưng mấy người này thật tin tượng dị năng của mình, căn bản không để anh vào mắt.

"Cút!"

Giọng nói khàn khàn đâm thủng tiếng cười của đám người.

Không khí chung quanh Dịch Kiêu trong nháy mắt giống như thấp đi vài độ.

Ánh lửa trên mặt Dịch Kiêu như điên cuồng nhảy nhót, đôi môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng tắp. Anh chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện, ánh lửa hừng hực chiếu lên con ngươi đen nhánh.

Như một con sói hoang đang vận sức chờ đợi, dùng tiếng gầm nhẹ làm cảnh cáo cuối cùng.

Người đối diện lại không biết sợ.

"Ai, thằng nhóc này còn rất lạnh lùng, nhưng vậy cũng thật đủ vị!" Người đàn ông dẫn đầu sau khi bất ngờ kinh hách đã phản ứng lại, lớn tiếng châm biếm, xoay người hướng tới đám anh em đứng phía sau, "Lão đây thật thích đủ vị, đêm nay chúng ta có thể —— phanh!"

Giọng nói đột nhiên im bặt, thân thể cứng rắn thẳng tắp mà ngã xuống. Rơi đến trên mặt đất, thân thể kích ra một trận tro bụi.

"Cmn... Lão đại?"

Người bên cạnh bị dọa đến không nhẹ, không thấy người kia phản ứng gì, run rẩy ngồi xuống xoay người đàn ông lại hướng mình.

Chỉ thấy lộ ra một khuôn mặt trắng xanh tĩnh mịch.

"Các người còn có ai muốn chết!" Dịch Kiêu đột nhiên mở miệng, tiếng nói âm trầm lạnh lẽo làm người lạnh cả sống lưng.

Mấy người hoảng sợ mà ngẩng đầu, nhìn thấy người thanh niên đối diện với con mắt phải đỏ rực.

"A, a, a!" Tiếng thét chói tai giống như từ dưới địa ngục vang lên. Bọn họ giống như gia cầm bị bóp cổ đợi bị làm thịt, mắt thấy dao mổ sắp sửa chém xuống đầu mà hoảng sợ đến cực độ.

Chỉ trong vòng hai giây, đám người vừa rồi còn diễu võ dương oai đã thay đổi, một đám phủ phục trên mặt đất, toàn thân run rẩy.

"Cút, tôi không nghĩ lại nói đến lần thứ ba." Dịch Kiêu híp híp mắt, đôi môi khẽ động, con mắt đã chậm rãi khôi phục trở lại màu đen nhánh.

Bọn họ té ngã, lộn nhào, đứng lên, không dám nói thêm một lời nào, trốn thật mau vào trong bóng tối.

Cho đến khi đám người biến mất khỏi tầm nhìn, Dịch Kiêu mới thu hồi tia lạnh lẽo trong mắt.

"Đậu Tương, kéo cái thi thể kia đi." Dịch Kiêu hướng Đậu Tương nói một tiếng.

Nếu là ngày thường, kêu Đậu Tương kéo thi thể người chết, nói nhất định sẽ lăn lộn chơi xấu nửa ngày không muốn đi, nhưng hôm nay thật không dám lỗ mãng.

Thấy Đậu Tương ghét bỏ mà dùng miệng ngậm cổ áo người nọ kéo đi, Dịch Kiêu thu hồi tầm mắt.

"Ca." Dịch Đường Đường ngồi trở lại bên người anh, gọi một tiếng.

Dịch Kiêu thu hồi toàn bộ khí lạnh trong mắt xuống rồi mới nhìn lên, ngoài dự đoán, trong mắt cô không có hoảng sợ, chỉ là có điểm lo lắng.

Dịch Kiêu xoa nhẹ mái tóc dài, chậm chạp hỏi: "Đường Đường không sợ bọn họ hay sao mà lại lo lắng cho anh?"

Dịch Đường Đường giật giật môi, "Em sao lại sợ họ, họ đâu có lợi hại như anh. Ngược lại, anh mới không cần tức giận với đám cặn bã này."

Dịch Kiêu bị hai chữ "cặn bã" của cô mà buồn cười, lại đột nhiên nghiêm túc trở lại: "Anh không thích những người đó nói em như vậy."

Anh nhìn cô, ngữ khí vừa bình tĩnh lại nghiêm túc: "Còn nữa, nếu có chuyện như vậy phát sinh, Đường Đường nhất định phải biết bảo vệ chính mình, tuy rằng "dị đồng" là mạnh, nhưng anh không phải là vô địch ở mạt thế này."

Thẻ "dị đồng" có thể nháy mắt hạ gục kẻ địch, nhưng lại có hạn chế. Nháy mắt hạ gục chỉ có thể áp dụng nếu đối phương đến cấp ba, cấp bậc cao hơn sẽ mất đi hiệu lực.

Mà thẻ hiệu quả càng mạnh, thẻ càng hi hữu, việc thăng cấp càng thêm khó khăn.

Dịch Kiêu hiện giờ "dị đồng" chỉ đạt được tới cấp ba, vẫn không thể đột phá lên cấp bốn, tuy rằng nói dị năng giả tới cấp sáu thật hiếm, nhưng không phải không có.

"Biết rồi, ca, em lại không phải tiểu bạch thỏ, ca ca không cần thiết phải bảo hộ em đến như vậy." Dịch Đường Đường nghe lời gật đầu, bắt lấy cánh tay, thân thiết dựa đầu vào vai anh, nói thật chính đáng: "Anh đừng quên trên tay em có mấy trăm tấm thẻ, người bình thường muốn đối phó em cũng không dễ dàng!"

Cô vừa nói vừa ưỡn ưỡn bộ ngực nho nhỏ ra trước, ánh lửa chiếu rọi lên khuôn mặt rạng rỡ.

Dịch Kiêu biết rõ cô biết đúng mực, không tiếp tục nói đề tài này nữa.

"Gâu!" Kéo xong thi thể, Đậu Tương chạy về thấy được không khí hòa hoãn, tranh công kêu lên một tiếng. Đôi mắt đậu đen đã nhìn chằm chằm cái chân heo nướng vàng, miệng hơi hé hé ra, chảy đầy nước dãi.

Dịch Kiêu ghét bỏ liếc một cái, duỗi tay lấy một phần thịt đưa cho nó.

"Oa ~" Đậu Tương kích động mà cắn thịt, không chê nóng mà chạy đi tìm một chỗ sạch sẽ, kích động cuồng gặm cục thịt.

Bên này Dịch Kiêu lấy ra một con dao nhỏ sắc bén, xắt thịt thành từng miếng nhỏ, đặt lên cái dĩa, rải ít muối và tiêu lên mặt thịt rồi đưa cho Dịch Đường Đường.

Thịt heo biến dị so với heo bình thường hơi dai một chút nhưng không khó nhai, sau khi nướng lên lại có được một ít hương vị.

Cô ăn hết dĩa thịt, bụng no căng, bắt đầu mệt nhọc.

Thấy mặt cô đầy mệt mỏi, Dịch Kiêu đem cô vào bên trong cửa hàng.

Hàng hóa ở cửa hàng đã sớm bị người dọn sạch, nơi nơi chỉ còn một tầng tro bụi thật dày, Dịch Kiêu quét tước khắp nơi cho thật sạch sẽ.

Dịch Đường Đường rúc vào trong chăn, cô còn chưa ngủ, nghiêng đầu nói chuyện phiếm với Dịch Kiêu: "Ca ca, chúng ta tiếp theo đi đâu, đến thành phố kế tiếp thì dừng lại hay sao?"

Dịch Kiêu nửa dựa vào tường, cả người thả lỏng xuống, đáy mắt lộ ra tia mỏi mệt: "Chúng ta tiếp tục đi hướng bắc, đi qua thành phố Khải Dương, sau đó đến Bạc Mộc thì dừng lại."

Thành phố Khải Dương và Bạc Mộc đều là thành phố cấp hai, tuy nhiên, thành phố Khải Dương trước mạt thế là thành phố hoa nổi tiếng trong nước, trong thành phố đường xá phòng ốc nơi nơi đều là hoa. Liên tưởng đến thực vật biến dị, đại đa số người đều sẽ không lựa chọn đi ngang qua thành phố này.

Thực vật biến dị không giống con người hay động vật biến dị trong vòng 3 ngày sẽ tử vong, chúng vẫn luôn có thể tồn tại, biếи ŧɦái mà tồn tại.

Sống càng lâu càng lợi hại.

Ai lại nguyện ý không có chuyện gì mà muốn đi tới chỗ đen đủi này?

***

Ngày hôm sau Dịch Đường Đường vẫn như cũ bị Dịch Kiêu đánh thức lúc 9 giờ sáng, cô mê mê mang mang căng mắt ra, tầm mắt nhìn tới một chồng thẻ bên gối đầu, lập tức lên tinh thần.

Thẻ bài chính là món ăn tinh thần hữu hiệu nhất cho cô!

Còn chưa chui ra khỏi chăn, Dịch Đường Đường trở mình vén chăn, duỗi tay lấy một tấm thẻ lên.

Nhìn xong, lại rất thất vọng.

"Thẻ của bọn họ sao lại low như vậy, không có tới một tấm thẻ hi hữu."

"Bọn họ" trong miệng của cô đương nhiên là người tới khıêυ khí©h hôm qua.

Tựa như cô đã nói với Dịch Kiêu, cô cũng không phải tiểu bạch thỏ dễ dàng bị hoảng sợ. Gϊếŧ người cướp của theo ý của cô không nhất định là hung ác, gϊếŧ người ác, cướp lấy thẻ của người ác chính là vì tương lai tốt đẹp của thế giới này!

Dịch Kiêu bưng cơm sáng đến, thấy cô đô đô miệng bất mãn, anh chọc chọc lên trán cô: "Đường Đường cho rằng thẻ bài hi hữu là cải trắng hay sao?" Tùy tiện lấy một cái là có?

Đường Đường nhìn nồi cháo nóng hôi hổi, vừa nói vừa ngồi dậy: "Thẻ bài mới không ngon như cải trắng đâu! À... nếu không tối nay chúng ta ăn cải trắng đi?"

Dịch Kiêu ánh mắt kinh ngạc, bất đắc dĩ nói: "Được."

Dịch Kiêu nấu cháo thịt nạc, một chén cháo nóng vào bụng, cả người đều ấm áp. Dịch Đường Đường ăn xong cơm sáng, leo lên phía sau xe ngủ trở lại, mà Dịch Kiêu mở ô tô tiếp tục lao nhanh trên đường.

Hai ngày kế tiếp không phát sinh chuyện gì. Buổi tối bọn họ vẫn như cũ tìm thôn trang nhỏ cư trú, cũng có gặp vào dị năng giả, nhưng nhìn thấy Dịch Kiêu thái độ miễn-tới-gần, tất cả đều kính nhi viễn chi.

Điều duy nhất làm Dịch Đường Đường có chút tiếc nuối là, mấy ngày nay túi đựng thẻ của cô lại không được lấp đầy.

......

Rời đi thành phố Đàm Âm ngày thứ năm, xe đã tới gần thành phố Khải Dương.

Thành phố Khải Dương cách Bạc Mộc chỉ mấy km, mặt trời còn chiếu sáng trên đỉnh đầu, sắc trời còn khá sớm.

Dịch Kiêu nghiêng đầu nhìn về người ngủ say ở ghế sau, anh cong cong môi, thấy cô không có vẻ sắp tỉnh chút nào, Dịch Kiêu lại dẫm lên chân ga, chuẩn bị chạy qua thành phố Khải Dương.

Ô tô vừa mới tăng tốc chuyển qua một đoạn đường cong, trong tầm mắt anh đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông đang cầm cờ dùng sức phất phất.

Dịch Kiêu nhíu nhíu mày, đối với việc cứu giúp người qua đường, anh không có hứng thú chút nào.

Mạt thế, nguy cơ tứ phía. Dịch Kiêu cho rằng cái nên thiếu nhất chính là lòng hảo tâm.

"Ai ai ai, đừng đi đừng đi nha, chúng tôi không phải người xấu!"

Mắt thấy vất vả lắm mới có xe đi ngang qua lại không có ý giảm tốc độ chút nào, Triệu Nghiêu và Đặng Lâm Siêu vừa vẫy cờ vừa xông lên, kêu thật lớn, ý đồ muốn ngăn chiếc xe lại.

"Sát ——"

Ô tô vừa mới chạy qua lại đột nhiên ngừng lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »