Dịch Đường Đường Dịch Kiêu mười người tiếp tục dựa theo trình tự tiến hành điều tra tiếp các phòng ốc.
Tuần tra xong năm nhà không có người biến dị, Dịch Kiêu trầm tư, chủ động sửa đổi nhiệm vụ: “Tình huống nơi này có vấn đề, chúng ta đi tìm Lục Trăn hội hợp trước, xem bên anh ấy có tình huống gì hay không.”
Vừa rồi đám người biến dị không biết từ đâu mà đến, chỉ tìm ở một phía này không nhất định có kết quả tốt nhất, không bằng trước đi xem xét tình huống như thế nào.
Mọi người cũng phát hiện dị thường, không ai dị nghị.
Lục Trăn chia người ra theo từng khu nhỏ trong thôn để tuần tra, Dịch Kiêu cùng mọi người đi ra từ một con đường nhỏ, nhìn tìm phương hướng thẳng qua một ngõ nhỏ khác.
Quả nhiên, đi được nửa đường liền nghe được đầu kia có thanh âm dị năng công kích.
“Đội trưởng bên kia hẳn là đã xảy ra chuyện, chúng ta nhanh lên đi qua đi!” Có đội viên ra tiếng.
Dịch Kiêu gật đầu, nắm chặt lấy tay Dịch Đường Đường, dẫn theo đội ngũ, Đậu Tương cảm quan nhạy bén, giờ phút này thân thể đen nhánh băng băng chạy đầu tiên, dẫn đầu hướng dẫn mọi người tìm kiếm đường đúng.
Mọi người đi theo Đậu Tương dẫn đường, lại thấy đang ở vị trí tiên phong dẫn đường, Đậu Tương bỗng nhiên rùng mình, lông ngắn đen trên người run rẩy một chút.
“Gâu gâu gâu gâu!” Nó hướng về một hướng trong ngõ nhỏ mà sủa như phát cuồng, tạm dừng nửa giây, sau đó không chút do dự vọt vào.
Dịch Đường Đường quýnh lên, nôn nóng kêu nó một tiếng: “Đậu Tương!”
Phía trước đầu hẻm lại chỉ truyền đến tiếng Đậu Tương gầm rú đáp lại.
“Anh đuổi theo nó!” Dịch Kiêu buông tay cô ra, giao cô cho mọi người xong, tại chỗ chỉ còn lại tàn ảnh của Dịch Kiêu.
Chờ đến khi Dịch Đường Đường hổn hển đuổi tới nơi, Đậu Tương vui sướиɠ bắt được người mà ngoe nguẩy đuôi nhào tới chỗ cô.
Dịch Đường Đường xem nó không việc gì, gánh nặng trong lòng được giải thoát.
“Gâu!” Đậu Tương đứng dậy, lắc lắc cho hết đất dính trên người, làm nũng mà kêu một tiếng.
Gấp gáp trong lòng Dịch Đường Đường tan biến, giờ phút này chỉ còn lại có bực tức.
Cô búng lên trán nó một cái, đe dọa: “Đậu Tương, lần sau em còn chạy loạn xạ như vậy, chị và ca ca không mang theo em ra ngoài nữa!”
Tính tình con nít xúc động nháo sự của Đậu Tương không phải là mới mẻ gì, lúc trước nếu không cùng tổ đội với người khác làm nhiệm vụ, bọn họ còn bao dung được lỗ mãng của nó. Nhưng hôm nay tình thế nguy ngập, chuyện ngoài ý muốn lan tràn, cô không thể cứ dung túng nó.
Thấy Dịch Đường Đường thật nghiêm túc, Đậu Tương chôn đầu, cọ cọ vào chân cô, củng củng đầu vào chân cô hướng về phía Dịch Kiêu, nội tâm nó thật ủy khuất.
Tâm trí Đậu Tương tuy rằng chỉ là con nít đơn thuần, nhưng chuyện nó nhớ cũng phân ra được thành tốt xấu.
Từ khi ở trong thôn xuất hiện rất nhiều động vật biến dị ngoài ý muốn, nó biết được làm chó cũng phải cẩn thận.
Dịch Đường Đường bị thân mình Đậu Tương củng về phía trước, đi được vài bước, thấy được Dịch Kiêu xách một cậu bé gầy yếu trở về.
Cậu bé nhìn khoảng mười mấy tuổi, tuy là mùa hè nhưng mặc một bộ quần áo tay dài màu tro đen không hợp thân thể cậu chút nào, ống quần cuộn cao lên, lộ ra đôi giày vải có một lỗ thật lớn.
Tựa hồ là đã nhận ra tầm mắt mọi người, cậu bé rụt rụt chân, cố giấu đi mấy ngón chân bị lòi ra khỏi giày, có chút nan kham mà vùi đầu đến càng sâu. Tóc cậu hơi dài, che khuất gần nửa khuôn mặt, hiện giờ vùi đầu đến ngực càng làm người không nhìn đến rõ mặt cậu.
“Cậu là ai? Sao lại ở chỗ này?” Dịch Kiêu tay vẫn như cũ nắm lấy cổ áo cậu bé, thanh âm bức bách.
Cậu bé không nói gì, chỉ run rẩy nghe Dịch Kiêu hỏi.
Dẫn Dịch Đường Đường chạy tới, Đậu Tương lại đến bên người Dịch Kiêu, nhìn đến cậu bé bị Dịch Kiêu nắm trong tay, nó há miệng, định tới cắn đùi cậu bé.
Cậu bé đang cúi đầu, tầm mắt tiếp xúc tới cái miệng há to của Đậu Tương, thật chấn kinh mà run rẩy càng mạnh, thân thể vốn đã sợ hãi càng rúc lại thật sâu.
“Đậu Tương mau trở lại.” Dịch Đường Đường đối với hành vi Đậu Tương thấy đối phương nhược thể mà muốn cắn người tỏ vẻ thật vô ngữ.
Dịch Kiêu lại không cự tuyệt ý Đậu Tương muốn cắn người: “Dị năng cậu ta là “lá chắn thịt”, Đậu Tương nếu mày muốn cắn đến gãy răng thì cứ việc cắn!”
Lời anh vừa thốt ra, còn mang theo ý vị hài hước.
Đậu Tương vừa nghe Dịch Kiêu nói, cái miệng rộng rụt trở về, nhân cơ hội ngoạm một chút cái quần rách bươm của cậu bé, quay đầu chạy về bên người Dịch Đường Đường.
Dịch Đường Đường đối với dị năng “Lá chắn thịt” này cũng thực ngoài ý muốn, cô thấy Dịch Kiêu còn bắt lấy cậu bé, chậm rãi ngồi xổm xuống, lặp lại vấn đề Dịch Kiêu hỏi: “Cho nên, em là người nào?”
Dịch Đường Đường thanh âm nhu hòa, giọng nói tràn ngập âm điệu thiếu nữ mềm nhẹ, cậu bé nuốt một ngụm nước miếng, ngẩng đầu nhìn nhanh Dịch Đường Đường một cái, lại khẩn trương rút đầu lại.
“Em, em tưởng cứu, cứu các người.”
Cậu bé ấp a ấp úng nói ra mấy chữ này, âm lượng chỉ lớn hơn tiếng muỗi kêu một chút, nhưng Dịch Đường Đường và Dịch Kiêu vẫn nghe rõ.
***
Mười người dưới sự chỉ dẫn của cậu bé nhanh chóng tìm được Lục Trăn, khi đó đội ngũ của anh đã bị chết hai người.
“A a a!”
Mắt thấy đồng đội thứ ba bị dây leo cuốn lên, nhánh cây đầy gai chui vào trong cơ thể đồng đội, Lục Trăn hít một hơi sâu thuấn di đến bên người đồng đội, quét một đao, lưỡi đao sắc bén chém xuống cành thô của cây biến dị.
Máu đỏ thẫm từ chỗ cây bị chém đứt phun ra, cây biến dị hơi run rẩy, Lục Trăn kêu to một tiếng: “Thụy Phong!”
Sau đó, anh toàn lực quăng ra ngoài người đồng đội không còn sức lực gì.
Lý Thụy Phong tiếp được người đồng đội, vọt tới trước mặt người biến dị muốn tung ra một đòn công kích, không dè vừa quay đầu lại nhìn về phía Lục Trăn, không kịp để ý đã bị người biến dị khác cắn vào cánh tay.
Anh cắn chặt răng, đôi tay tạm thời không thể sử dụng dị năng, Lý Thụy Phong thuận thế té ngã trên mặt đất, quay một vòng, vốn muốn tiếp theo dùng lực còn lại ngăn chặn người biến dị, không ngờ người biến dị như mãnh hổ cắn nuốt máu người lại đột nhiên buông lỏng xuống.
Ngã xuống một bên.
Lý Thụy Phong trong lòng mừng rỡ, quả nhiên vừa ngẩng đầu lên, thấy được đám người Dịch Kiêu đang chạy tới.
“Dịch ca, anh mau giúp đội trưởng!” Lý Thụy Phong hét lên một tiếng với Dịch Kiêu, buông đồng đội trong tay ra, nhìn về phía sau.
Bọn họ ngoài ý muốn tiến vào phạm vi công kích của đám cây biến dị này, một người đồng đội bị cây biến dị cuốn đi hút máu chết ngay.
Lục Trăn nhìn thấy phạm vi công kích của chúng quá lớn, anh để đồng đội ở phía ngoài, tiến hành công kích từ xa, mà chính mình lợi dụng thân thủ có thể thuấn di mà vào trong chém gϊếŧ.
Vốn dĩ kế hoạch không có sai sót, ai ngờ đang chiến đấu giữa chừng đột nhiên nhảy vào người biến dị, trong nháy mắt quấy rầy bọn họ.
Trong quá trình đánh nhau, có đồng đội lạc nhầm vào trong phạm vi công kích của cây biến dị, chỉ trong vài giây lại bị chết thảm…
Dịch Kiêu giải quyết xong người biến dị, không cần Lý Thụy Phong nhắc nhở, anh cởi xuống chủy thủ sắc bén bên người, nhảy vào bên trong đám cây biến dị.
Dịch Đường Đường cho dù biết năng lực của Dịch Kiêu, khi thấy anh nhảy vào vòng nguy hiểm, vẫn căng thẳng trong lòng.
Nhưng cô không nghĩ tới, cậu bé vốn dĩ đứng ở bên người cô cũng theo bước chân Dịch Kiêu nhảy vọt vào trong.
Dịch Kiêu Lục Trăn chém gϊếŧ cành cây biến dị, phá hủy lực công kích của nó, mà cậu bé không biết từ trong góc nào đó lấy ra một cái rìu.
“Thịch thịch thịch —” rìu giống như chém vào xương cốt cứng ngắc, máu tối màu vẩy ra đầy mặt cậu bé, cây biến dị cảm thấy đau đớn mà điên cuồng công kích cậu, nhưng không có khả năng làm gì được đối phương.
Cậu bé không nháy mắt chút nào, giống như đang trúng ma chưởng, mặt không có cảm xúc gì mà giơ cao rìu, dùng sức chém vào thân cây, từng chút từng chút một.
“Tiểu Chí, trở về!”
Một giọng nam đột ngột vang lên sau lưng mọi người.
Người đứng vây bên ngoài nghe được giọng nói thì ngừng công kích đám cây biến dị, đem mục tiêu chuyển đến người đàn ông đơn độc đứng ở trước cửa.
Người đàn ông khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, thân hình cao gầy mảnh khảnh, vẻ mặt bệnh trạng âm trầm.
Lúc này người đàn ông ánh mắt âm trầm cậu bé cầm rìu, lại nói một lần nữa: “Tiểu Chí, trở về!”
Cậu bé hốt hoảng ngẩng đầu, cánh tay cầm rìu run rẩy thật mạnh, cậu ngơ ngẩn nhìn người đàn ông, tầm mắt đầy vẻ hoảng sợ, bước chân lại không động chút nào.
Nhánh cây như cũ điên cuồng quất đánh trên người cậu bé, tuy rằng không có cảm giác đau đớn, nhưng lực va chạm lại làm cậu bé lảo đảo.
Ngay khi cành thô lại một lần nữa muốn đánh vào trước mặt, cậu bé theo bản năng nhắm mắt lại, va chạm đoán trước lại không xảy ra.
Cậu thong thả mở mắt ra, lại thấy cành cây trượt xuống trước mắt mình, rơi xuống mặt đất.
Trong lòng cậu bé như bị chạm vào, cậu quay đầu lại, thấy được người đàn ông có con mắt đỏ máu kia.
Dịch Kiêu nghiêng đầu đối diện với ánh mắt đầy phức tạp của cậu bé, anh lắc lắc ngón tay đầy huyết tương dính nhớp nháp, lại nhìn Lục Trăn nói: “Dư lại giao lại cho anh, tôi đi xử lý người đàn ông bên ngoài.”
Lục Trăn nhìn còn dư lại khoảng mười cành cây, nhẹ “a” một tiếng, để bọn họ rời đi.
Dịch Kiêu chém rớt dây leo vọt tới trước mặt mình, quay đầu nhìn cậu bé còn ngơ ngác đứng dưới tàng cây, khóe mắt yêu dị hơi cong cong lên, anh đạm mạc nói: “Đi thôi.”
Con mắt cậu bé đột nhiên sáng lên, cậu cất bước hướng tới chỗ Dịch Kiêu, đi theo bước chân anh.
Dịch Kiêu trở về bên người Dịch Đường Đường, bởi vì trên người dính máu, anh cũng không cầm lấy tay cô, Dịch Đường Đường lại cường ngạnh mà nhét tay nhỏ vào trong lòng bàn tay Dịch Kiêu.
Dịch Kiêu chần chờ, sau đó nắm chặt lấy tay nhỏ.
Đứng ở bên kia Dịch Kiêu, cậu bé chú ý tới động tác của hai người, con ngươi lóe lóe, ngược lại lại cúi đầu xuống.
Phát giác cậu bé không trở lại bên người mình, người đàn ông tựa hồ như từ bỏ. Anh ta chuyển tầm mắt tới bên người Dịch Kiêu, thanh âm lạnh lẽo như rắn độc bò lên trên người: “Tôi biết tôi đánh không lại các người, nhưng vậy thì sao? Các người vĩnh viễn cũng đừng nghĩ chạy thoát!”
Cậu bé biết ý tưởng của anh ta, đột nhiên thét chói tai: “Không cần ca!”
Dịch Kiêu vốn muốn nghiền áp đối phương đến chết bị tiếng hét của cậu bé làm đình trệ lại, đến khi anh phục hồi tinh thần, thấy được cảnh tượng trước mắt đã biến hóa.
Dây leo thô to đang điên cuồng công kích tới, trước sau cả bọn là cây biến dị cao gấp đôi con người!