Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Trai Tôi Là Người Đại Ác

Chương 32: Người tiên đoán phẫn nộ!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch Đường Đường không huấn luyện, càng vô tâm tình lưu tại căn cứ nhàm chán mà chờ mốc meo, qua giờ nghỉ trưa cô trực tiếp quay về ký túc xá ngủ.

Ngủ cho đã giấc, khi Dịch Đường Đường trợn mắt thức dậy, kim đồng hồ đã điểm đến bốn giờ chiều.

Đậu Tương không thích ngủ như Dịch Đường Đường, nó chờ mãi đến đói bụng, rốt cuộc chờ được Dịch Đường Đường tỉnh lại.

"Gâu gâu!" Đường Đường, chúng ta đi ra ngoài chơi đi?

Đậu Tương chạy đến mép giường, vươn đầu lưỡi liếʍ một vòng trên tay Dịch Đường Đường, thúc giục cô rời giường.

Dịch Đường Đường cọ xát hơn nửa ngày, lúc Đậu Tương không còn kiên nhẫn muốn kéo cô đi ra phía trước, Dịch Đường Đường mới chậm rì rì mà thu thập xong, cùng với Đậu Tương đi đến sân huấn luyện của tiểu đội Thanh Vũ.

Bảo vệ vẫn là dị năng giả buổi sáng, thấy Dịch Đường Đường xuất hiện còn mỉm cười mà chào hỏi: "Buổi chiều đội ngũ huấn luyện dị năng, cô đi lên lầu hai, đa số mọi người đều ở đó."

Dịch Đường Đường lễ phép cảm ơn, sau đó mang theo Đậu Tương đi lên lầu hai.

Lầu hai không có đường băng như sân thể dục bên dưới nhưng cũng là một nơi trống trải.

Dịch Đường Đường vừa mới lên lầu hai đã nhìn thấy đám dị năng giả ngồi vòng quanh, ở giữa có hai người đang dùng dị năng mà chiến đấu với nhau.

Mà Dịch Kiêu là một trong hai người.

Triệu Nghiêu mắt sắc, là người đầu tiên phát hiện Dịch Đường Đường và Đậu Tương, anh vội vàng tiếp đón Dịch Đường Đường ngồi bên cạnh mình.

"Đường Đường tới quá tốt, Dịch ca đang một mình đấu với toàn đội." Triệu Nghiêu cố ý phóng nhẹ thanh âm, trong giọng nói hàm ý khoe ra, "Hơn nữa là chỉ dùng dị năng tốc độ!"

"Con mắt gϊếŧ chóc" của Dịch Kiêu được năm người mờ mịt mà giữ bí mật.

Dịch Đường Đường nghe vậy, cười thật tươi, hứng thú hỏi ra: "Thật sự sao, vậy ca ca thắng được bao nhiêu người?"

Triệu Nghiêu sắc mặt khổ sở: "Đường Đường vì sao không hỏi xem Dịch ca có thua hay không?"

Dịch Đường Đường nâng cằm lên, kiêu ngạo nắm tay: "Tôi tin tưởng thực lực của ca ca!"

Triệu Nghiêu nhìn giữa sân đối thủ không chống đỡ được: "......"

Thôi được rồi, cô ấy xác thật có thể vô điều kiện mà tin tưởng Dịch Kiêu.

"Chúng ta bên này đều là thủ hạ bại tướng của Dịch ca." Triệu Nghiêu nói, mắt nhìn hai người đang đánh nhau bên trong vòng "chắn cách ly", yên lặng thừa nhận, "Anh ta cũng sắp gia nhập đội..."

Dịch Đường Đường tự hào nhướng mày, tầm mắt đảo qua mấy người còn chưa "về đội" còn ngồi rải rác, lại nhìn về loạt người đã "về đội", tâm hư vinh dâng thật cao!

Quả nhiên ca ca là mạnh nhất!

"Sao tôi không thấy Lục Trăn?" Dịch Đường Đường quét một vòng toàn trường, lại không thấy được tên hồ ly giảo hoạt kia.

"A, có người kêu đội trưởng đi, trước khi đi đã kéo riêng Dịch ca ra đánh với chúng tôi." Triệu Nghiêu nói.

Dịch Đường Đường nghe vậy, lại lần nữa trầm mặc, trong đầu ghi thêm một bút nợ cho Lục Trăn!

Mấy người ở đối diện thưa thớt lại lục tục lên sân khấu, bị Dịch Kiêu nhất nhất đánh bại, trận đấu một chọi cả đàn lúc này mới hạ màn.

Dị năng "chắn cách ly" được hạ xuống, Dịch Kiêu hoạt động liên tục cả buổi chiều giơ tay vẫy rồi hướng về phía Dịch Đường Đường.

Quần áo trên người anh chỉ là một áo thun trắng ngắn tay rộng thùng thình và cái quần thể thao màu tối, vì liên tục đánh nhau mà mồ hôi trên trán ướt nhẹp, tóc mái ướt nghịch ngợm mà nằm vắt ra hai bên. Sắc mặt bình tĩnh như thường lệ, con ngươi đen như vực sâu, khuôn mặt lạnh lùng lại tản ra vô hạn mị lực làm người muốn luân hãm thật sâu.

Dịch Đường Đường không chớp mắt mà nhìn anh đi đến gần, tim đập như trống bỏi, cảm xúc trong tim bành trướng đến muốn nổ tung.

Khi cách nhau còn khoảng hai ba mét, Dịch Đường Đường đột nhiên đứng lên, đi về phía Dịch Kiêu, vùi đầu vào trong lòng ngực anh, ôm chặt lấy eo Dịch Kiêu.

"Ca, anh biểu hiện thật quá soái!"

Không khí vốn dĩ khá yên tĩnh, sau lời nói của Dịch Đường Đường lại trong nháy mắt biến thành cuồng oanh một trận hoan hô.

***

Lục Trăn đi lên lầu, đối mặt là không khí nhiệt liệt sôi nổi như đón chào đội trưởng mới.

"Nhân tâm thật là thay đổi nha, xem ra địa vị của tôi sắp khó giữ được!" Lục Trăn đi đến, hài hước nói.

Đặng Lâm Siêu mồm mép thật mau, nói: "Đội trưởng cũng không thể tự coi nhẹ mình, Dịch ca lợi hại là lợi hại, vị trí đội trưởng này chính là sẽ không thay đổi, các người nói đúng không?"

Đáp lại anh tự nhiên là đồng thanh ủng hộ.

Dịch Kiêu nghe vậy, ôn hòa mà nhìn Đặng Lâm Siêu.

Anh tính tình đạm mạc, không muốn xen vào việc người khác, càng không muốn ôm chuyện vào người, Đặng Lâm Siêu nói hiển nhiên là giải vây cho anh.

Lục Trăn vốn chỉ nói đùa nên không tiếp tục theo đuổi, anh gật gật đầu với Dịch Đường Đường Dịch Kiêu, nói với đồng đội: "Được rồi, các người tiếp tục huấn luyện đi, Thụy Phong, nơi này giao cho cậu!"

Lý Thụy Phong làm phó đội, tự nhiên mà đáp ứng: "Được!"

Chuyện ra tay cứu trị Dịch Đường Đường, Lục Trăn buổi sáng đã đề ra, công khai với đội ngũ. Có người vốn dĩ bất mãn khi biết Dịch Kiêu là ca ca của cô, hơn nữa trong vòng một ngày chứng kiến được bản lĩnh của Dịch Kiêu, những lời bất mãn đều bị nuốt trở vào.

Dịch Kiêu vũ lực giá trị hoàn toàn có thể so sánh cùng đội trưởng Lục Trăn, thêm một cái bình hoa không đáng ngại, tựa hồ cũng không có lý do ghét bỏ.

Sắp xếp xong, Lục Trăn mang Dịch Đường Đường và Dịch Kiêu vào phòng nghỉ trống không.

Phòng nghỉ thiết bị đơn sơ, ngoại trừ mấy cái ghế nhựa giá rẻ là một đống bình nước.

Dịch Đường Đường cố tình quét mắt qua đám bình nước trong veo, lại không thấy được chai nào vị dâu tây giống như buổi sáng Lục Trăn đưa cho cô.

"Hôm nay cảm giác thế nào? Thân thể có thoải mái không?" Lục Trăn thuận tay lấy mấy bình nước đưa cho Dịch Đường Đường và Dịch Kiêu.

"Cảm ơn." Dịch Kiêu tiếp nhận, nói lời cảm ơn.

Lục Trăn không để ý mà mở miệng, "Không cần cảm tạ, thân thể cô thế nào?" Anh lại chuyển đề tài về trên người Dịch Đường Đường.

Dịch Đường Đường nắm bình nước mát mát, cô không mở nắp ra, chân lại động động: "Khá tốt, trừ bỏ thể lực cảm giác không được mạnh mẽ, không cảm giác được chỗ khác không thoải mái."

Trạng thái hiện tại của cô như là của một người thường hơi yếu một chút.

Lục Trăn thong thả gật gật đầu, giải thích suy nghĩ trong đầu: "Vậy cũng không sai biệt lắm với tôi suy đoán, đối với thân thể an dưỡng tốt nhất là phương pháp này. Tuy rằng giai đoạn đầu hiệu quả sẽ chậm, chờ đến khi thân thể cô chậm rãi thích ứng, dị năng bắt đầu thấu nhập, tốc độ khôi phục sẽ bắt đầu tăng nhanh hơn."

"Thật sự nha? Vậy cảm ơn anh!" Dịch Đường Đường chân thành cảm tạ Lục Trăn.

Cô khẽ mỉm cười, khóe miệng hơi mở mở, lộ ra hàm răng trắng chỉnh chỉnh tề tề, đôi mắt khi nhìn Lục Trăn lại sáng lên, đó là hưng phấn quang mang.

Tim Lục Trăn hơi bóp lại một chút, không biết vì sao trong lúc nhất thời không thể dời đi tầm mắt.

Rõ ràng đã cứu trị qua rất nhiều người, ánh mắt cảm tạ lại thân thiện như vậy Lục Trăn đã gặp qua không ít, nhưng đây là lần đầu tiên anh nảy sinh ý muốn lưu lại biểu tình ở thời khắc này của Dịch Đường Đường.

"Bắt đầu trị liệu đi." Đột nhiên âm thanh lạnh lùng cất lên, đánh vỡ bầu không khí giữa hai người.

Ánh mắt Lục Trăn chợt lóe, thần sắc đã khôi phục lại, anh mở ra lòng bàn tay đối diện với Dịch Đường Đường, nói: "Duỗi tay."

Dịch Đường Đường nhanh chóng để bàn tay lên lòng bàn tay của Lục Trăn, ngồi thẳng vững vàng, sau đó nhắm hai mắt lại.

Dịch Kiêu ngồi ở bên cạnh, ánh mắt dừng lại ở chỗ hai lòng bàn tay tương hợp nhau, trong mắt dường như bão táp âm u đang dâng lên.

Ngón tay đặt bên người chậm rãi cuộn lại thành quyền, đôi mắt gắt gao nhắm lại, sau một hồi Dịch Kiêu vô thanh vô tức thở ra ủ dột trong lòng ngực, khi mở mắt trở lại đã khôi phục vẻ thanh lãnh.

Dịch Kiêu thừa nhận, anh ghen ghét.

***

Trị liệu xong, Dịch Đường Đường một thân nhẹ nhàng.

Thời gian cũng gần 6 giờ, đã tới lúc Lục Trăn đi khám bệnh ở tòa nhà làm việc.

Dịch Đường Đường phất tay cáo biệt với Lục Trăn, thân mật cầm tay Dịch Kiêu rồi cùng năm người Đặng Lâm Siêu đi nhà ăn ăn tối.

Lục Trăn ngồi ở sô pha trong phòng nghỉ, uống hết chai nước trong tay lúc này mới đứng lên, ném bình rỗng vào trong thùng rác.

"Người sẽ hủy diệt căn cứ sao?" Anh lẩm bẩm với bức tường đối diện, lẩm bẩm tự nói, trong đầu hiện lên khuôn mặt tươi cười của Dịch Đường Đường, Lục Trăn đột nhiên cười khe khẽ.

Tiên đoán mờ mịt không căn cứ mà thôi, muốn cho anh cam chịu ức chế này?

Quả thực buồn cười.

......

Một nơi khác ở căn cứ, trong một biệt thự trang hoàng xa hoa là một mảnh hỗn độn.

"Rầm!" Chén sứ quăng đầy đất, thủy tinh vỡ toang văng khắp nơi trong phòng.

Người hầu quét dọn biệt thự sợ hãi đứng ở góc tường, mắt thấy một kiện lại một kiện đồ vật bị Lương Y Vãn đập vỡ, cô tuy rằng đau lòng chúng nó giả cả sang quý nhưng đôi mắt với tiểu thư từ bên ngoài trở về đã tức giận không kềm nổi, người hầu vẫn vô cùng hoảng sợ.

"Anh, anh cư nhiên dám, cư nhiên dám khinh thị năng lực của tôi!" Lương Y Vãn tức đến thanh âm đều run rẩy, nghĩ đến Lục Trăn khinh thường, xem nhẹ lời tiên đoán của mình, cô ta thở hổn hển, tay giơ cao bình hoa hung hăng lại quăng xuống đất.

Mảnh sứ vỡ vụn cắt ra một vệt máu trên cẳng chân, cô ta lại giống như hoàn toàn không cảm giác được đau đớn, hai mắt đỏ lên như bị ma nhập, điên cuồng đập phá toàn bộ đồ vật trong phòng khách.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, trong phòng đã hỗn độn bất kham, Lương Y Vãn mới mệt mỏi mà ngồi xuống cái sô pha còn hoàn hảo duy nhất trong phòng.

Trong đầu giống như phim điện ảnh hiện lên cảnh tượng gặp mặt Lục Trăn.

"Hủy diệt căn cứ sao?" Lục Trăn ngồi trên sô pha, ngữ khí khinh thường mà ngẩng đầu nhìn cô.

Cô không muốn đi ngồi xuống cái sô pha giá rẻ kia, nhưng rõ ràng cô đứng cao hơn không ít so với anh, bị Lục Trăn nhìn như vậy, Lương Y Vãn lại từ đáy lòng cảm thấy thật e ngại.

"Đúng vậy, nghe nói anh giúp cô ta chữa bệnh, người như cô ta không thể ở lâu, nếu có cơ hội, anh tốt nhất sớm giải quyết cô ta đi, để tránh hậu hoạn sau này." Ngữ điệu Lương Y Vãn thật nhanh, âm điệu càng thận trọng.

Lục Trăn nghe cô nói xong, sắc mặt vốn dĩ ôn hòa vô hại lại lạnh đi.

Lương Y Vãn bất chợt rùng mình, còn tưởng tiếp tục khuyên nhủ, không nghĩ Lục Trăn đột ngột ngắt lời cô.

"Lương tiểu thư, tôi làm chuyện gì không cần người khác xoi mói, tôi cũng không thích để người khác chỉ cho tôi phải làm việc như thế nào, mặt khác ——"

Ngữ điệu anh đè thấp xuống, "Tôi đối với tiên đoán của cô không có gì hứng thú!"

......

Lời Lục Trăn không khác gì tát hai bàn tay lên mặt cô.

Nghĩ đến đây Lương Y Vãn đột nhiên mở mắt ra, ngực kịch liệt phập phồng, đôi mắt đỏ ánh lên toàn là oán hận.

Sau khi oán hận hiện lên, trong đầu cô không tự giác mà hiện lên hình ảnh hôm nay tiên đoán —— đồng tử sợ hãi kinh sợ chợt co chặt, cô khống chế không được mà toàn thân rét run lên.

Sau một lúc cô hốt hoảng đứng lên, không còn chút lý trí nào mà đi đi lại lại trong phòng khách, không biết nên làm gì, đầu óc một đoàn như chỉ rối, chỉ còn lại chấp niệm không rõ ràng.

"Không được, không được, tôi nhất định phải tìm biện pháp, không thể, không thể để cô ta tiếp tục tồn tại......"
« Chương TrướcChương Tiếp »