Ở xe trước, Chu Hiểu da đầu tê dại mà chuyển tầm mắt ra khỏi kính chiếu hậu. Nhưng cho dù cô không nhìn, trong đầu vẫn hiện lên hồi tưởng cảnh tượng một mảnh đen nghìn nghịt người biến dị kia, số lượng có ít nhất cũng phải cả hơn trăm người.
Chu Hiểu khắc chế phập phồng trong ngực, người cứng đờ ra, quay đầu đi nhìn Dịch Kiêu ngồi ở ghế điều khiển.
Chỉ thấy Dịch Kiêu hơi híp mắt lại, bộ dáng hung ác nham hiểm nhìn về phía trước.
Anh giống như từ trong chỗ sâu tuyệt địa vớt ra lưỡi dao sắc bén, lưỡi dao tôi qua nước độc ánh lên ánh sáng lạnh lẽo, làm người không rét mà run. Tiếp theo, cô thấy con ngươi màu đen bên phải chậm rãi biến đỏ.
Đầu tiên là trung tâm con ngươi xuất hiện chút huyết sắc, huyết sắc dần dần mở rộng, bao trùm toàn bộ con ngươi, cho đến khi toàn bộ tròng mắt lan tràn thành màu đỏ quỷ dị.
Sinh lý run rẩy áp chế lý trí, Chu Hiểu che miệng, căng người như muốn ngừng thở, lúc này mới ngăn được tiếng thét chói tai cơ hồ muốn tràn ra khỏi cổ họng.
Dịch Kiêu nghiêng đầu, mặt vô biểu tình liếc cô một cái, làm lơ vẻ sợ hãi của Chu Hiểu, môi mỏng khẽ mở: "Các người lưu lại trên xe, tôi đi xuống nhìn."
Đối với người khác sợ hãi mình, anh cơ hồ đã tập thành thói quen.
Dịch Kiêu nói xong, kiềm chế du͙© vọиɠ muốn nhìn ra phía sau, mở cửa bước ra.
"Ca!"
Dịch Đường Đường bỗng nhiên ra tiếng kêu anh lại.
Thấy động tác anh ngừng một nửa, Dịch Đường Đường mím môi, âm sắc rõ ràng thử hỏi: "Muốn em giúp anh không?"
"Không cần." Dịch Kiêu cơ hồ khi cô vừa lên tiếng đã chặn ngang.
Ý thức được ngữ khí của mình quá nghiêm khắc, Dịch Kiêu nhắm mắt lại, khi mở ra lại hiện lên vẻ ảo não. Anh như cũ vẫn chỉ nhìn về phía trước, thanh âm hòa hoãn lại kiên định: "Đường Đường không cần làm gì cả, em ở lại trong xe, chờ anh trở về là được, anh sẽ giải quyết hết thảy."
Dịch Đường Đường không hé răng, bàn tay nắm chặt lại, nội tâm giãy giụa lại dày vò.
***
"Bạch bạch bạch!"
Khoảng cách với đám người Dịch Đường Đường hơn mưới mét, người đàn ông dẫn đầu thấy Dịch Kiêu xuống xe, thấy con mắt đỏ như máu của anh thì vỗ tay rất hứng thú.
Người đàn ông khoảng 30 tuổi, khóe miệng cười cười, nhưng nụ cười lại không mang cho người cảm giác thiện ý chút nào. Bên người anh ta có khoảng 30 dị năng giả, mặc áo choàng đen chấm đất, giống như áo của người dẫn đầu, chỉ khác là mũ choàng rộng mở.
Bộ dáng bọn họ dưới ánh nắng âm trầm càng giống như sứ giả từ địa ngục đến đòi mạng.
"Quả nhiên là "con mắt gϊếŧ chóc", nghe nói dị năng cậu rất mạnh, gϊếŧ không ít người. Tôi Chư Vũ từ trước đến giờ rất thưởng thức người giỏi, như thế nào? Có muốn hợp tác với tôi không?" Người đàn ông tự xưng Chư Vũ nhếch mày, khóe miệng cười mở rộng, cười thật xáng lạng, ra vẻ hiển nhiên là nhất định phải được.
Dịch Kiêu mặt vô biểu tình mà đối diện với hắn.
Chư Vũ thấy Dịch Kiêu không đáp, không thèm để ý mà mím môi, tầm mắt nâng lên nhìn về phía sau anh: "Đương nhiên, cậu cũng có thể mang theo đồng đội cùng nhau quy phục tôi, chỉ là," Chư Vũ cố ý dừng lại, tròng mắt rụt rụt, "Đội ngũ của tôi chỉ nhận người mạnh mẽ!"
Không khí đột nhiên như đình trệ.
"Nếu tôi không đồng ý?" Dịch Kiêu mở miệng.
"Không đồng ý, tôi sẽ khiến cho các người cùng nhau xuống địa ngục!" Chư Vũ khóe miệng lộ ra nụ cười dữ tợn.
Giọng nói vừa dứt, đám người ở phía sau Dịch Kiêu vẫn luôn không nhúc nhích đột nhiên gào rống lên. Khí quản phát ra tiếng khò khè gầm gừ, trong nháy mắt huyết mạch bị giam cầm được phóng thích, bọn họ hoàn toàn được giải phóng, giương nanh múa vuốt nhào tới ô tô.
Máu, bọn chúng khát vọng máu tươi.
Phanh ——
Giống như xếp gỗ bị nghiền áp, tiếng gầm gừ, kêu gào đột nhiên im bặt.
Xuất kích đợt đầu tiên chỉ trong chớp mắt bị hủy diệt.
Dịch Kiêu chuyển tầm mắt từ đám người biến dị đi, nét lạnh lùng trong mắt càng thêm rõ ràng. Anh nhìn đến gương mặt biến dạng vặn vẹo của Chư Vũ, mở miệng: "Để chúng tôi đi, tôi có thể xem như sự tình vừa rồi chưa từng phát sinh."
Chư Vũ âm ngoan cắn răng, đôi mắt như mang đầy nọc độc nhìn Dịch Kiêu.
Hắn ra lệnh cho thủ hạ thả ra người biến dị có chừng một trăm người, trong nháy mắt lại bị tiêu diệt. Hắn biết Dịch Kiêu thật cường đại, nhưng không ngờ sẽ mạnh đến như thế này.
Nhưng mà, hắn vẫn là không cam lòng.
"Cậu muốn toàn thân mà lui, vậy phải nhìn đồng bạn của cậu có bản lĩnh như cậu hay không!"
Đồng tử Chư Vũ co chặt lại, cười dữ tợn, năm ngón tay như ưng trảo cong lên, từ trong lòng bàn tay đột nhiên sinh ra một đạo dị năng.
Hỏa cầu thật lớn trong nửa giây nhanh chóng ngưng tụ, sắc hồng trong ngọn lửa lóe lóe ánh lam, là dị năng hỏa và sấm sét cực mạnh.
Hỏa cầu đã hoàn thành, Chư Vũ khıêυ khí©h nhìn về phía Dịch Kiêu, đột nhiên động thủ quăng về phía chiếc xe sau lưng Dịch Kiêu.
Tấm thẻ "lôi hỏa" của hắn đã tăng lên đến cấp bảy, là thật cường đại ở thế giới này, Dịch Kiêu có được "con mắt gϊếŧ chóc" có thể trong nháy mắt hạ gục người của hắn, nhưng lại không thể mai một dị năng của hắn.
Chư Vũ âm hiểm cười, chờ đợi tiếng nổ sung sướиɠ kia phát ra.
Hắn có thể lưu trữ Dịch Kiêu không gϊếŧ cậu ta, nhưng không cho phép cậu ta càn rỡ như vậy!
Làm hắn bất ngờ, có chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Hỏa cầu bỏng cháy càng ngày càng tới gần chiếc xe, cơ hồ một giây nữa nó sẽ vỡ ra, ngọn lửa sẽ bao trùm cuốn vào cả chiếc xe và người bên trong.
Thời gian như yên lặng.
Hỏa cầu thật lớn ngừng giữa không trung, lôi điện màu xanh lập lòe tóe ra trong lửa, trong nháy mắt, cơ hồ ai nấy cũng ngừng hô hấp lại, sinh ra ảo giác như thời gian yên lặng.
***
Trong xe, trán Đinh Dao nhỏ từng giọt mồ hôi thật lớn.
Cô khống chế được dị năng "đình trệ" của mình, vội vàng nói với Chu Hiểu phía trước: "Hiểu Hiểu, cô mau lái xe sang một bên, tôi đem dừng dị năng lại."
Tấm thẻ của Đinh Dao là "đình trệ" và "phòng ngự", tuy rằng cả hai không phải dị năng công kích, trong thực chiến dùng để phụ trợ lại không tồi. Đặc biệt là dị năng "đình trệ", nó có thể trong phạm vi nhỏ mà đem không gian trở thành yên lặng, không chỉ khiến cho địch nhân tiến vào trạng thái đình trệ ngắn ngủi, còn có thể tạm thời đem chung quanh dị năng đông lại.
Sau khi dung nạp tấm thẻ cấp sáu kia, dị năng "đình trệ" của cô đã thành công từ cấp ba lên cấp bốn, cô có thể rõ ràng cảm nhận được khả năng sử dụng dị năng của mình càng thêm thành thạo.
Chu Hiểu bị trên đỉnh đầu treo một cái hỏa cầu khổng lồ làm sợ hãi toát ra một thân mồ hôi lạnh, nghe được Đinh Dao kinh hô mới giật mình phản ứng lại, nhanh chóng bò đến chỗ điều khiển, bắt đầu lái xe.
Mấy người Đặng Lâm Siêu ở phía sau thấy xe các cô phát động cũng đảo tay lái, chuyển xe đến một bên.
Hai chiếc xe đã đến vị trí an toàn, chỉ nghe được một tiếng vang lớn, chỗ vừa rồi họ đậu xe đã bị tạc ra một cái hố sâu.
Biến cố đột nhiên làm sắc mặt Chư Vũ càng thêm khó coi.
Dịch Kiêu sử dụng "con mắt gϊếŧ chóc" trong nháy mắt gϊếŧ cả đại sóng người biến dị đã đủ làm giảm khí thế của hắn, hiện giờ dị năng lôi hỏa của hắn cũng bị dị năng không biết tên ngăn chặn.
Tiểu đội của Dịch Kiêu thực lực chỉ sợ so với tưởng tượng của hắn còn mạnh hơn rất nhiều.
Nụ cười trên mặt Chư Vũ rốt cuộc không còn duy trì được nữa, cả khuôn mặt suy sụp xuống ngoan độc nhìn về phía Dịch Kiêu.
Dịch Kiêu nhìn hắn chằm chằm, chờ một đáp án.
"Được, tôi tha các người đi." Chư Vũ trắc trắc mở miệng, trong mắt cất giấu hận thù cùng không cam lòng.
"Con mắt gϊếŧ chóc" của Dịch Kiêu, hơn nữa dị năng yên lặng của người trong đội ngũ cậu ta, căn bản không dễ dàng đối phó. Hắn Chư Vũ có dã tâm, nhưng cũng thức thời, cùng với dùng hy sinh đổi lấy trắng tay, không bằng nhẫn lại nhất thời.
Dịch Kiêu sẽ lựa chọn rời đi mà không thâm tóm toàn bộ Bạc Mộc, chỉ sợ cậu ta cũng có điều cố kỵ. Chư Vũ bất động thanh sắc nhìn về phía chiếc xe việt dã kia, kính mờ làm hắn không nhìn thấy rõ tình huống bên trong, nhưng hắn biết, trong đó nhất định có một người đủ để "con mắt gϊếŧ chóc" Dịch Kiêu quan tâm đến.
Chư Vũ nghĩ như vậy, hung ác trong mắt chợt lóe lên.