Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Trai Tôi Là Một Tên Ngốc

Chương 58

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Làm sao ba biết số điện thoại của con ?" Húc Thừa Huân ngơ ngác nghe điện thoại, trên con phố đông đúc không ai là không nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái.

Húc Á Nhạc thở dài, mệt mỏi tựa vào ghế ở phòng làm việc. Ông không muốn tiếp tục thế này nữa, nếu đứa con này quyết không lùi bước thì người làm cha mẹ đành xuống nước vậy.

"Con quay lại công ty, ba có một số việc cần cùng con giải quyết !"

"Ba ..."

"Sau đó toàn bộ chuyện riêng của con đều theo ý con ! Bọn ta chấp thuận !"

Nhất thời không tin được vào tai mình, nhưng hắn không dám đề nghị ông lặp lại lời nói một lần nữa, vội vàng trả lời "Được ! Từ chỗ con quay về công ty mất mấy giờ, ba chờ con !" Vừa định tắt máy hắn lại sực nhớ, bồi thêm một câu "Đừng quên lời ba nói !"

"Được !"

Ông thật sự hết cách, nam nhân với nam nhân có cái gì mà mê luyến đến vậy ?! Đứa con này còn không phải bị Ngô Thuỵ Yên chiều đến hư hỏng thì còn ai nữa, vô pháp vô thiên như vậy, nếu bà không ngày đêm khóc lóc bắt ông phải tìm cách bảo đứa con ngỗ nghịch này quay lại, ông còn không từ quách hắn cho rồi.

Vội chạy về nhà, Húc Thường Thanh đã cùng mẹ rời khỏi, thấy chỉ còn mẹ mình đang ngồi ở sofa ấm ức khóc, hắn khổ sở đi tới cúi người cầm lấy tay bà "Xin lỗi mẹ ! Là lỗi của con, nhưng con không thể không có anh ấy !"

-----------------------------

Cùng nhau quay lại công ty, lấy thân phận đổng sự trưởng phu nhân, Ngô Thuỵ Yên ngồi ở phòng hội nghị chờ đợi.

Chừng nửa giờ sau toàn bộ nhân viên cấp cao gần như đã đến đur, Húc Á Nhạc xuất hiện.

Nhìn thấy sự có mặt của Húc Thừa Huân bọn họ cũng có điểm bất ngờ nhưng cũng chỉ dám im lặng nhìn mà không nói lời nào.

"Chúng ta bắt đầu thôi ! Bộ trưởng bộ kế hoạch, cậu trước trình bày một chút !" Húc Á Nhạc truyền xuống cho cấp dưới.

Bộ trưởng kế hoạch Lưu Chính Đức đứng dậy đi tới màn hình lớn phía trên, tay nâng gọng kính bạch kim, dõng dạc trình bày "Kính thưa đổng sự trưởng và các vị đang ngồi ở đây ! Hiện nay công ty của chúng ta đang rơi vào khủng hoảng do công ty đối đầu với chúng ta là một tập đoàn lớn mạnh xuyên quốc gia, thực lực phi thường cường đại. Lần này ra mắt bọn họ đồng thời chính thức khiêu chiến với chúng ta ! Sở dĩ có thể uy hϊếp chúng ta như vậy đều có lý do, bởi họ nắm trong tay đội ngũ nhân viên ưu tú ! Chất lượng sản phẩm cũng ưu tú hơn vì có công nghệ tây âu can thiệp, còn có bộ phận quảng bá làm việc cực hiệu quả !"

Húc Thừa Huân chau mày, thời gian qua hắn vắng mặt chưa lâu, vậy mà chuyện đã tới mức này, công ty địch cũng thật ngang ngược còn dám đối công ty bọn họ tuyên chiến. Trách không được cổ phiếu công ty giảm đến báo động.

Suy nghĩ một lúc, hắn đưa tay muốn phát biểu ý kiến. Cả phòng họp đều dừng lại, mọi ánh mắt hướng lên người hắn.

Húc Thừa Huân nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình "Tôi nghĩ công ty chúng ta cần những con người trẻ tuổi và tài năng hơn, sáng tạo và những điều mới mẻ không bao giờ là đủ. Về phần công nghệ, rõ ràng chúng ta còn có một hệ thống công ty ở Mĩ và Anh Quốc, chúng ta sẽ kết hợp với những công ty ấy, tạo thành một khối liên minh lớn mạnh."

Mọi người im lặng suy nghĩ, một lát sau có ngừoi đưa tay lên phát biểu "Chuyện hợp nhất công ty, chẳng phải lại càng chia nhỏ thêm cổ phần, còn có việc sát nhập thành một hệ thống công ty từ Á sang Âu là rất khó !"

Hắn mỉm cười tự tin "Đúng vậy, nhưng cho dù hiện tại chưa xác nhập, 30% cổ phần vẫn nằm trong tay của tập đoàn GEM và tập đoàn INDUS không phải sao!"

Toàn bộ thảo luận với nhau, to nhỏ một hồi, kết quả đơn vị đại biểu đưa ra kết luận "Vậy lần này trông cậy vào..." người đang nói đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Húc Á Nhạc đang chủ trì buổi họp, ông gật đầu, người đó mới tiếp tục "Trông cậy vào Húc tổng !"

Húc Á Nhạc nửa cười nửa không nhìn về phía con trai "Nếu lần này con để ta đạt được cái mà ta muốn ta cũng sẽ cho con cái mà con muốn !"

Chuyện của gia đình họ đương nhiên ai cũng không dám xen vào, sau đó buổi họp tiếp tục, phổ biến một số vấn đề hot trong nước và ngoài nước hiện nay trong lĩnh vực kiến trúc nội thất của bọn họ.

Cuối buổi họp, ai nấy mừng thầm thở phào nhẹ nhõm ra khỏi phòng họp, mọi việc đều được giao cho Húc Thừa Huân, mặc dù không rõ hai cha con này có thoả thuận gì nhưng đám nhân viên bọn họ cũng coi như bắt được cái ô chắn gió.

Húc Thừa Huân cũng cùng lúc cáo từ, hắn nói muốn quay về sắp xếp một số chuyện rồi rời đi trước.

Ngô Thuỵ Yên bất an nhìn chồng mình, khẽ lay lay tay ông, nói nhỏ "Anh để cho con trai chúng ta xử lý việc khó khăn như vậy có ổn không ?"

"Anh đã có biện pháp của mình, chỉ là lần này muốn thử sức nó, tốt nhất là nó không làm được, như vậy nó mới có thể tâm phục khẩu phục mà buông tay thằng nhóc kia !"

----------------------------

Vừa về đến nhà cũ, hắn vội lấy điện thoại gọi cho Húc Thường Thanh, anh rất lâu mới nghe máy làm hắn suýt chút nữa nghĩ anh đang giận dỗi mà chạy tới trước cửa nhà anh.

"Anh... Anh đã về nhà chưa ?"

"Ngốc, tối như vậy rồi sao anh còn có thể mặc bộ đồ ngủ đêm qua lang thang ngoài đường chứ !" Hắn chọc ghẹo anh một chút sau đó vui vẻ cười cười.

Húc Thường Thanh nhẹ nhõm thở phào, anh đúng là ngốc mới đi hỏi câu này, không muốn bị hắn chọc ghẹo nữa, anh đổi sang chủ đề khác "Anh gọi em là có việc gì sao ?"

"Em đang làm gì ?"

"Em vừa ăn tối xong, anh đã ăn gì chưa ?"

"Vẫn chưa, nhưng anh muốn gặp em, anh muốn nói với em một chuyện !" Thanh âm ôn nhu trầm thấp quen thuộc, hắn lúc này thực sự muốn ôm lấy anh.

Anh căng thẳng nắm chặt điện thoại trong tay, lòng bàn tay dường như còn đổ mồ hôi "Mẹ em... bà ấy đang rất giận, không cho phép em gặp anh. Mà chuyện... anh muốn nói ấy, là chuyện của chúng ta sao ?!"

"Ừm !"

"Là chuyện gì ?"

"Một chuyện rất quan trọng !"

"Vậy anh cứ nói đi !"

"Anh yêu em !"

Nghe được câu này tim anh mạnh mẽ đập nhanh, mặt cũng nóng ran lên có lẽ là nó đã đỏ bừng như muốn xuất huyết rồi. Cùng cùng lúc đó, cửa phòng vang lên tiếng mấy tiếc "Cốc cốc cốc !" Cùng với tiếng của Trần Ảnh "Tiểu Thanh, con đã ngủ chưa ? Mẹ vào có được không ?"

Anh bối rối đến luống cuống tay chân, kết quả vội nói với hắn một câu "Mẹ tới rồi, em cúp máy đây !" Rồi tắt đi điện thoại cho vào túi.

Cánh cửa cùng lúc đó mở ra, bà bước vào đi tới cạnh anh đang đứng ở cửa sổ "Con đang ngắm trăng sao ! Mẹ gọi mà con không trả lời !"

"À , có lẽ là do con thất thần một chút !" Anh vì nói dối nên không có can đảm ngẩng đầu, đành hổ thẹn nhìn xuống bệ cửa sổ lớn.

Trần Ảnh như nhìn ra tâm sự của anh, bà lấy cái ghế tựa ở bên cạnh tới, ngồi xuống bên anh ôn tồn nói "Thật sự thì... chuyện của con và Tiểu Huân không có sai, mẹ cũng không phải cấm cản tuổi trẻ các con. Chỉ là mẹ muốn con suy nghĩ kỹ, nhà bọn họ không chấp nhận con, cho dù Tiểu Huân có làm mình làm mẩy thế nào bọn họ bất quá chỉ có bằng mặt không bằng lòng, như vậy các con cũng có thể vui vẻ sống cùng nhau sao ?"

Anh buồn bã nhìn bà, đôi mắt dựa vào ánh sáng mờ nhạt của mặt trăng mà sáng lên tia nước long lanh. Rốt cục vẫn là không trả lời.

Điện thoại trong túi áo rung lên mấy nhịp báo hiệu tin nhắn đến, anh không dám mở ra xem, bàn tay nhút nhát chỉ có thể chạm vào điện thoại qua một lớp áo. Anh biết người gửi tin nhắn cho mình, ngoài Húc Thừa Huân, gần một năm này không ai gọi điện hay nhắn tin cho anh, một năm này... cả thế giới của anh dường như chỉ còn lại một mình hắn.

(Hôm nay D quá siêng luôn ehh :(( mà bữa báo tin khống đó huhu ;;-;; chưa sắp hoàn đâu :( )
« Chương TrướcChương Tiếp »