"Hôm nay sắc mặt em không tốt, có chuyện gì sao ?" Anh từ trong bếp đưa đầu nhìn ra hắn vừa hỏi.
Húc Thừa Huân đặt chìa khoá xe lên bàn trong phòng khách, mệt mỏi ngồi xuống soà nhắm mắt lại như đang ngủ, cái gì cũng không trả lời.
Húc Thường Thanh lo lắng buông đũa xuống, tắt lửa nồi thịt kho tàu đang hầm dở. Vội ra ngoài ngồi xuống cạnh hắn, đưa tay lên sờ sờ trán thử nhiệt độ "Em mệt sao ! Không khoẻ ở chỗ nào ?"
Đột nhiên, hắn mở mắt nhìn anh, bàn tay rắn chắc hữu lực nắm lấy đôi tay đang chạm vào trán mình.
Cái nhìn của Húc Thừa Huân như xuyên thấu anh, khiến cho tim anh run rẩy đập loạn nhịp.
"Đừng... Đừng nhìn anh như vậy ... anh anh anh ... ừm ! Rất ngại !"
Hắn khổ sở nở nụ cười, giờ phút nào rồi anh còn dùng giọng điệu này nói với hắn. Thử hỏi thời hạn chết tiệt đó qua đi rồi, hắn phải làm sao đây.
Sở dĩ hôm nay không có tinh thần như vậy đều do mẹ hắn bảo rằng ngày mai muốn đem con dâu tương lai của bà ấy đến xem xem nhà hắn thế nào. Còn có, bà ấy không muốn thấy bất cứ một kẻ dư thừa nào.
Hắn không biết phải nói với anh ra sao chuyện này. Hắn không ngại để cho họ gặp nhau, cũng không quan tâm mẹ nói gì, nhưng hắn biết rõ tính cách của Húc Thường Thanh, nếu gặp mẹ anh ta chắc chắn sẽ vô cùng khó xử, ngược lại mẹ cũng nhờ đó mà khi dễ anh.
Húc Thừa Huân suy nghĩ một lúc lâu, hắn đưa tay ra phía sau đầu chạm nhẹ lên tóc anh, khoé môi hé mở, chậm lại tiến tới gần ngậm lấy bờ môi anh.
Húc Thường Thanh tuy ngượng ngùng nhưng cũng không có né tránh. Anh hôm nay thậm chí còn chủ động đưa tay vòng qua cổ hắn rồi ôm chặt lấy.
Bị hành động này đả động tâm tư, hắn chẳng còn nghĩ tới mấy chuyện phiền toái nữa, việc cần làm lúc này là yêu thương anh, như vậy là đủ rồi.
Không muốn làm ở sofa, Húc Thừa Huân bồng anh quay về phòng ngủ, thời khắc mà hắn đặt anh lên giường, Húc Thường Thanh thở dốc, hai má ửng đỏ nhìn hắn "Thừa Huân ! Chúng ta... chúng ta còn chưa ăn tối !"
Hắn mỉm cười ôn nhu cúi người xuống ôm anh vào lòng, thủ thỉ bên tai "So với ăn tối, ăn anh quan trọng hơn !"
Một câu nói ra khiến cho tim anh đập càng thêm loạn nhịp, lời lẽ bất lương như vậy...
Anh đưa tay đánh nhẹ vài cái vào ngực Húc Thừa Huân, ngốc nghếch nói "Nhưng mà anh đói !"
Hắc tuyến trên mặt hắn liền xuất hiện, rõ ràng là đang tình thú như vậy "Không được ! Hiện tại đã muộn rồi, ai bảo anh châm ngòi, lửa này anh phải tự mình dập tắt !" Hắn ác ý bắt anh chạm vào cái nơi đã sớm đứng thẳng đòi giải phóng kia.
Lâu lắm rồi Húc Thừa Huân mới có biểu hiện như vậy, tựa hồ như thời gian đã quay lại những năm trước đây, bọn họ cũng như vậy... rồi sau đó ...
Nghĩ tới đây, anh khẽ rùng mình, nếu chuyện như vậy còn xảy ra một lần nữa, anh phải làm sao đây ?
Húc Thừa Huân trầm mặc, cử chỉ cực kỳ ôn nhu, hắn chậm rãi chậm rãi dùng những nụ hôn của mình để xoa dịu vết thương trong lòng anh.
Một đêm dài rốt cục trôi qua trong vô thức, bình minh đã dần lên, vậy mà hắn vẫn chưa nói với anh chuyện của mẹ.
Cho tới khi ngoài cửa truyền tới tiếng chuông, cả hai mới từ từ tỉnh giấc. Anh không biết là ai lại đến sớm như vậy nhưng hắn chắc chắn rõ ràng người bên ngoài là ai.
Tuy sắc mặt không thay đổi nhưng trong lòng đã sớm rối thành một đoàn, ngăn lại không cho anh đi mở cửa, Húc Thường Thanh trước khi rời khỏi phòng còn nói "Anh cứ ngủ tiếp đi, không cần xuống dưới !"
Có chuyện gì sao ?
"Ừm ! Anh biết rồi !"
Ngô Thuý Yên đúng thực đã tới, bên cạnh còn dắt theo cô gái mang tên Angelina xinh đẹp đầy tự tin.
"Chào mẹ !" Hắn chán nản không muốn nhìn tới cô gái kia.
Bà liếc nhìn hắn "Không chào vợ tương lai của con à !"
Húc Thừa Huân bất đắc dĩ gượng cười "Ừm! Chào em !"
"Đã lâu không gặp !" Angelina vui vẻ tiến tới, kiểng chân đặt lên má hắn một nụ hôn.
Mày kiếm khẽ chau lại, hắn hờ hững nói "Mời vào !" Rồi tự mình vào trước.
Húc mẫu ngại ngùng dắt con dâu của bà vào trong, còn nói với cô "Tính cách của nó là như thế, rất xấu. Nhưng cháu đừng để tâm, thực ra nó là ngoài lạnh trong nóng a !"
Cô gật gật đầu, dù sao cũng đã từng học cùng mấy năm đại học, có thể ít nhiều nắm được loại tính khí này của Húc Thừa Huân.
Húc Thường Thanh không nghe lời, nghe thấy tiếng động ầm ĩ bên dưới phòng khách liền muốn ra ngoài xem xem.
Vừa ra khỏi phòng nhìn xuống liền bắt gặp được hình ảnh của một cô gái xinh đẹp có nét giống người châu âu, đôi môi căng mọng đỏ tươi, sóng mũi cao hoàn mĩ, nhìn thế nào cũng thật có khí chất. Còn người bên cạnh ... là mẹ !!!
Anh giật mình quay trở lại vào phòng nhưng đã không kịp nữa, Angelina đã phát hiện ra sự tồn tại của một người khác nữa trong căn nhà này.
Đợi khi Húc Thừa Huân từ bếp đem ra hai ly nước trái cây cho họ, cô mới cầm lấy tay áo hắn kéo kéo "Bác gái nói anh ở một mình, nhưng ban nãy em có nhìn thấy một người khác ở bên trên..."
Câu nói này khiến cho cả hắn và Ngô Thuỵ Yên cùng lúc trấn động. Bà nhìn hắn "Vậy sao ?"
"Ừm ! Là một người bạn !"
"Có thể giới thiệu cho em được không ? Chúng ta sớm muộn cũng làm người một nhà, bạn của anh cũng là bạn của em mà !"
Không muốn để cho cô náo loạn, hắn đơn giản lắc đầu, viện đại một cái cớ "Cậu ấy không thích người lạ !"
Húc mẫu hừ nhẹ, sắc mặt đại biến, thanh âm cũng có điểm cao hơn "Là như vậy sao ! Mẹ cũng muốn nhìn xem xem bộ dáng cậu ta thế nào lại kiêu ngạo như vậy !"
Húc Thừa Huân lãnh đạm cụp mắt nhìn vào đồng hồ đeo tay "Cũng trễ rồi, mẹ nên về đi, con còn phải đi làm !"
"Không phải mẹ đã báo trước rồi sao ? Vả lại công ty cũng là của cha con, nghỉ một hôm chơi với mẹ đi !"
Hai người đấu khẩu nói qua nói lại không để ý Angelina ban nãy nói muốn đi vệ sinh nhưng đã lẻn lên phòng tìm gặp ' người bạn ' kia.