Chương 19

"...Yêu một người phải bao nhiêu sâu đậm mới có thể chống lại cả thế giới này ?..."

"Lại mơ thấy ác mộng sao ?" Trạch Uý ngồi ở cạnh giường, cẩn thận xoa xoa lưng Húc Thường Thanh. Anh gượng gạo nở nụ cười không nói lời nào.

Y khổ sở thở dài một tiếng "Chuyện cũng đã qua lâu rồi, đừng nghĩ tới nó nữa !"

Húc Thường Thanh bất lực hai tay nắm chặt lấy nhau đến nỗi nơi đốt tay biến thành trắng bệt "Tôi thực sự không hề muốn nhớ tới chuyện đó !!! Nhưng mà ..."

Trạch Uý yêu thương ôm anh vào lòng, thầm thì bên tai anh "Đừng lo, có tôi ở đây rồi !"

Y cảm nhận được anh ở trong lòng mình đang cảm thấy rất hoang mang, vội chuyển sang đề tài khác "Hôm nay cậu tìm việc thế nào rồi ? Có thuận lợi không ?"

Không uổng công làm bạn thân bấy lâu nay khiến y biết rằng, chiêu đánh trống lãng này đối với Húc Thường Thanh là hiệu quả nhất. Anh dường như đã thả lỏng hơn một chút "Hôm nay rất tốt ! Có một công ty chịu nhận hồ sơ của tôi, mặc dù công ty có hơi nhỏ nhưng mà thành tích cực kỳ tốt !"

Là nơi nào lợi hại như vậy, đáng tiếc là một công ty nhỏ "Tại sao cậu không tới chỗ tôi làm ? Tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu mà !"

Húc Thường Thanh bật cười ra tiếng, đi 'cửa sau'(*hậu moon) là chơi xấu nha !"

Mấy năm qua anh cũng không còn là tên béo nhút nhát của năm xưa nữa, Húc Thường Thanh bây giờ đã là con người hoàn toàn khác.

Anh dám yêu dám hận, chỉ là không dám đối mặt với chuyện xưa kia, cứ trốn tránh như vậy mấy năm này.

Cũng may Húc gia không có truy cứu, chỉ đuổi anh đi rồi cả gia đình họ hình như cũng chuyển đi nơi khác. Nghe nói là sang nước ngoài định cư, cũng có tin tức nói cha Húc gặp vận may thăng quan tiến chức, cả gia đình họ chuyển tới Thượng Hải để tiện cho ông quản lý công ty.

Húc Thường Thanh đã từng về qua nhà ông bà ngoại, họ cái gì cũng không biết, thấy anh về bà ngoại còn mừng rỡ chạy ra đón, còn ông ngoại giả vờ nghiêm túc ho khan mấy tiếng nhưng vẫn là có chút kích động.

Đột nhiên lại nghĩ tới nữa rồi, từ cửa sổ xe bus nhìn ra ngoài, mưa rồi...

Những giọt nước đập vào mặt kính rồi lăn dài xuống, áp mặt vào cảm nhận được cái lạnh giá giống như cơn mưa mùa hè năm đó vậy...

Có người chở anh đi học rồi ra về cùng anh đi tới đỉnh đồi xa tít gần nhà ông ngoại chỉ để ngắm mấy ngôi sao mà thành phố không có.

Mưa không ngừng rơi...

"...Còn tưởng rằng sẽ vĩnh viễn

Rõ ràng mọi thứ đều rất hoàn hảo.

Tôi bán mạng đuổi về phía trước

Chỉ sợ dung nhan đã thay đổi, tình yêu vẫn vậy...

Không quản nỗid dau kéo dài bao lâu

Không quản người cách xa tôi bao nhiêu.

Lời hứa người đã từng nói

Vẫn không kịp thực hiện

Một mình đứng yên tại điểm ban đầu

Ly biệt này quá đau đớn, chúng ta có thể cự tuyệt không ?

Muốn quay lại ngày ấy... ít nhất hãy để tôi nhìn người một lần nữa...

Đừng hoài nghi giới hạn của tình yêu

Tôi sẽ lau khô nước mắt người, đem kết cục viết lại một lần nữa

Ở trước mặt vận mệnh

Tôi sẽ không cúi đầu nói tạm biệt đâu !

Những ngày không có người tôi không lưu luyến

Không có người hạnh phúc đều là ảo giác

Phải ước nguyện bao nhiêu năm, cuối cùng mới có thể đợi sao băng xuất hiện

Lời hứa người đã từng nói, vẫn vang vọng bên tai tôi

Tôi sẽ không để tình yêu bị thời gian huỷ diệt

Nếu như cho đi tất cả, có thể trả lại tình yêu cho tôi không ?

Muốn quay lại ngày hôm đó,

Ít nhất hãy để tôi yêu người một lần nữa..."

Có một bóng người rất quen đang ở phía xa cười với anh, Húc Thường Thanh vừa mừng vừa sợ, muốn đuổi theo chân lại không thể nào nhấc lên được.

Vai vô tình bị ai đó vỗ vào vài cái, anh giật mình mở mắt, hoá ra chỉ là mơ.

Nhân viên soát vé có hơi thô lỗ nói với anh "Cậu trai trẻ này đã ngủ rất lâu rồi ! Có định xuống hay không ?"

Anh ngại ngùng nói lời xin lỗi rồi xách cặp da đi xuống xe. Công ty nhỏ hôm trước đồng ý nhận anh vào làm đột nhiên thay đổi ý định, họ không cần người nữa. Lòng vòng khắp nơi tìm thêm vài chỗ, họ cũng đều như nhau không có nhu cầu tuyển nhân viên. Tâm trạng buồn rầu lên xe bus còn nghe được bài hát buồn thảm khiến anh ngủ quên lúc nào không hay.

Được rồi ! Anh không chối bỏ rằng lúc trên xe nghe được bài hát đó anh đã nghĩ tới một người. Vì đó là nhạc chờ của người kia rất nhiều năm về trước...

Không cẩn thận đυ.ng trúng người, chưa kịp xin lỗi người đó đã quay lại hung hăng nhìn anh, khựng lại một chút nhưng không nói gì rồi đi tiếp.

Có điểm kỳ quái bất quá chẳng đáng để tâm, anh tiếp tục đi về phía chung cư nơi mình sống.

Húc Thừa Huân vừa mới về nước, đang đi trên đường tình cờ đυ.ng trúng một người, người đó có ánh mắt thật giống với một người. Đáng tiếc lại không phải người hắn cần tìm.

Người hắn cần tìm là một tên béo nhút nhát, lúc nào hai má cũng ửng hồng, đôi mắt nhìn hắn luôn tràn đầy ỷ lại dựa dẫm. Nếu không phải năm đó bị cha mẹ phát hiện, có lẽ hắn sẽ chờ thời cơ thích hợp bắt cóc anh đi mất cũng nên.

"Đem xe tới cho tôi ! Phố X đường ZD..." đưa mắt nhìn vào đồng hồ trên tay, hắn có chút nóng nảy hừ nhẹ một tiếng "nội trong 4 phút nữa !"

Từ ngày Húc Thường Thanh bị đuổi đi, hắn không dám tin mình có lúc lại hận cha mẹ đến vậy, nhưng sau này nghĩ lại họ làm như vậy là muốn tốt cho hắn, đáng tiếc... hắn lại chẳng thể quên đi người kia.

Không một lời giải thích, Húc Thừa Huân để cho Húc Thường Thanh tự mình gánh chịu tất cả tội danh vì khi ấy hắn đã nghĩ để cho anh bị đuổi ra khỏi nhà. Rời khỏi rồi họ sẽ chẳng còn là anh em nữa, như vậy sau này sẽ dễ dàng hơn. Kỳ thực tới giờ hắn mới nhận ra mình có bao nhiêu ấu trĩ ngu xuẩn.

Tiếng còi xe vang lên, xe đã đem tới, Húc Thừa Huân vội nhận lấy rồi lái về chỗ ông bà ngoại.

Hắn có trong mấy năm vừa qua từng nghe thấy bà ngoại gọi cho mẹ, bà nói Húc Thường Thanh thường xuyên ghé tới. Mẹ Húc lại không dám nói cho mẹ già nghe chuyện kia sợ bà không tiếp nhận được, chỉ cẩn thận dặn dò đừng nên tiếp xúc quá nhiều với Húc Thường Thanh anh.

Hắn điên cuồng chạy trên con đường cao tốc, trong lòng thầm khẩn cầu có thể gặp được anh. Thời gian qua không gặp hắn nhớ anh đến phát điên. Nhưng khoảng cách địa lý quá xa, cha mẹ cũng không cho hắn đi tìm anh.

Lần này may mắn được trở về thành phố H tiếp nhận chức vụ ở tập đoàn chính của công ty, Húc Thừa Huân liền lợi dụng cơ hội vừa xuống máy bay lập tức chạy loạn.

Thời gian qua, hắn không còn là thiếu niên ngạo mạn nữa mà dần trở nên lãnh tĩnh, chỉ trừ việc có liên quan đến cái tên Húc Thường Thanh.

Tới nơi, không có ai, ông bà ngoại cũng vắng mặt, chiếc khoá bằng đồng cũ kỹ an phận giữ chặt lấy móc của cánh cửa không buông.

Có chút thất vọng, hắn quay đầu định bước đi, nghe thấy tiếng gió lớn thổi qua, nhớ tới buổi chiều năm xưa... khi mà anh đang ngồi trong sân giúp bà ngoại rửa bát còn hắn thì liều mạng leo lên cây táo để hái trái táo trên cao nhất rồi vô tình ngã xuống.

Từ đây có thể nhìn thấy được cây táo đã cao lớn hơn rất nhiều ở phía sân sau, nhưng tại sao chẳng thể nhìn thấy anh nữa ?

Nghĩ tới đây, tim hắn đột nhiên co thắt đau đớn, hắn thật sự sợ cái gọi là hoài niệm này...

"Là tiểu Thanh sao !"

"Ông bà ngoại ! Lần sau muốn đến chơi bảo cháu tới rước là được rồi ! Việc gì phải..." thấy ông bà tới, Húc Thường Thanh vừa tắm xong cũng vội cầm khăn tắm lau tóc chạy ra đỡ lấy mấy túi đồ.

Ông ngoại mỉm cười cầm lấy giỏ xách nhỏ "Bà ấy nói nhớ cháu nên mới bắt ta tới cùng bà ấy gấp như vậy !"

Húc Thường Thanh khổ sở cười "Được rồi được rồi ! Ông bà thế này cháu cảm thấy thật có lỗi ! Trước mời ông bà vào trong rồi hẵn nói !"

Bà ngoại cười đến không thấy mặt trời, cởi ra chiếc nón cói đã sớm bạc màu "Đứa nhỏ này! Không cần lo đâu, A Huệ ( tên ở nhà của mẹ Húc) là con ruột của chúng ta vậy mà nó thực vô tâm... không quan tâm chúng ta bằng một góc cháu !"

Cả nhà tụ họp thật đông đủ, Trạch Uý cũng vừa về tới "Ông bà lại tới chơi sao ! Hoan nghênh hoan nghênh !"

Cả hai nhìn ra cửa lớn thấy là y cũng lập tức nở nụ cười, họ coi như đây là cháu con trong nhà mình, nhất là khi Trạch Uý tốt bụng như vậy. Có lần ông ngoại bị ngã nứt xương chân, cũng là y chạy đôn chạy đáo cả đêm không ngủ.

Cho dù biết y có ý với Húc Thường Thanh cháu mình nhưng thế thì đã sao, thời đại nào rồi? Nếu có người vì mình mà hy sinh đủ mọi thứ vậy tại sao còn phải suy nghĩ nữa.

Đêm đó ăn tối xong đi tản bộ, ông nội cùng Trạch Uý ngồi lại nhà đánh cờ, còn bà ngoại cùng với anh đi tản bộ để tiêu hoá tốt hơn.

Bà cẩn thận quan sát biểu tình của anh, chờ lúc Húc Thường Thanh thả lỏng nhất mới lên tiếng"Cháu thấy đứa trẻ Trạch Uý ấy thế nào ?"

"Cũng tốt !"

"Có phải nó đối với cháu là loại tình cảm kia ?"

Anh giật mình ấp úng mất nửa ngày mới giải thích xong cho bà hiểu là không phải như thế.

Khi ấy trong mắt bà ngoại chỉ ánh lên một tia thất vọng nhỏ "Ừm ! Ta chỉ là thấy cậu ta là người tốt, nếu cháu có thể... bỏ đi, đèn đường hôm nay mờ quá, ta mắt kém nhìn lại không rõ, thật chán chết !"

Húc Thường Thanh bị nói đến cứng cả người, nghe thấy bà chuyển sang nói chuyện khác thì vô cùng mừng rỡ. Nhưng mà lòng anh vẫn đang nặng trịch, anh biết Trạch Uý là người tốt...

"...Tình đầu là điều ngốc nghếch khó quên nhất trong đời..."