Chương 1
Khương Hoàn nằm ngửa trên giường thở gấp từng trận, ngực không ngừng phập phồng.
Đuôi mắt cô phiếm hồng, tay run rẩy ở thân dưới không có kết cấu, cơ thể rất sung sướиɠ nhưng không thể cao trào được.
“Hoàn Hoàn.”
Giọng nói của anh trai truyền vào, trầm thấp từ tính như đang đàn một khúc dương cầm ưu nhã êm tai.
Khương Hoàn không trả lời, cơ thể căng thẳng giống như đang rất hưng phấn, cô nhanh chóng cắm rút ngón tay, sắp tới rồi.
“Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn…”
Giọng nói của anh trai ngày càng gần, sắp vào rồi.
Anh trai sẽ nhìn thấy cô tự an ủi sao, sẽ nhìn thấy dáng vẻ dâʍ đãиɠ này sao?
Khương Hoàn càng nghĩ càng hưng phấn, bên tai là âm thanh sủng nịch của anh trai, cơ thể cô càng mẫn cảm hơn, l*и nhỏ cũng bắt đầu run rẩy, nghe thấy giọng nói của anh trai sẽ không nhịn được muốn bắn, muốn phun…
“Anh ơi…”
Khương Hoàn hô nhỏ một tiếng, nước mắt rơi xuống, ánh mắt mê ly.
Khương Thiệu đến gần, thấy mặt em gái ửng hồng, đồng tử nhạt màu giống như mới được gột rửa lộ ra sương mù ngước lên nhìn hắn.
Khương Thiệu còn tưởng rằng em gái mình phát sốt khom lưng chạm lên trán cô đo nhiệt độ.
Khương Hoàn mới vừa làm chuyện xấu, lại bị anh trai tiếp xúc gần như vậy, còn ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, đôi mắt cô lại si mê, gương mặt ửng hồng không bình thường.
Nếu anh trai vẫn luôn thuộc về cô thì tốt rồi.
Khương Thiệu vừa mới định đứng dậy thì đã bị em gái ôm lấy cổ, đôi tay non mềm triền lên, đáng thương nói:
“Anh, em nhớ anh.”
Khương Thiệu đi công tác mời về, đến tây trang cũng chưa cởi đã đi thẳng đến phòng em gái, hắn cũng rất nhớ cô.
Khương Hoàn ôm chặt Khương Thiệu, khuôn mặt nhỏ vùi vào cổ hắn, còn thân mật cộ cọ, khiến cúc áo sơ mi bung ra.
Cơ thể Khương Thiệu cứng đời, cảm xúc mềm mại khiến hắn không dám nhúc nhích, nhưng lại không muốn đẩy em gái ra, nhẹ nhàng dỗ dành nói:
“Ngoan, anh đi tắm.”
Khương Hoàn lại ôm Khương Thiệu chặt hơn, tay nhỏ lộn xộn trên người hắn. Khương Thiệu gần như không dám động, nhưng vẫn kéo giãn khoảng cách với cô.
Cuối cùng giống như sợ em gái phát hiện, Khương Thiệu bắt lấy tay cô bất đắc dĩ nói.
“Đừng nghịch.”
Khương Hoàn buông tay.
“Được rồi, anh đi tắm đi.”
Khương Thiệu hôn lên trán em gái rồi nói:
“Vậy anh đi tắm nhé.”
Khương Hoàn nhìn bóng dáng của anh trai, thân hình thon dài, khí chất cao quý như trúc, nhìn thế nào cũng thấy mê người.
Cô đột nhiên gọi to.
“Anh ơi.”
Khương Thiệu xoay người ôn nhu nhìn cô.
“Hoàn Hoàn, sao vậy?”