Sau một hồi giằng co tên với họ thì tôi cũng phải đi vào để nghe Nguỵ Tà giảng đạo.
- Điều đầu tiên là anh muốn xin lỗi Thiên Ngân, vốn dĩ anh định đợi đến khi em đủ 18 tuổi rồi mới cưới, cứ yên tâm là anh sẽ không buông tha cho em đâu.
Sau đó Nguỵ Tà quay sang lừ mắt với tôi.
- Còn em, mặc dù Thiên Ngân bé tuổi hơn nhưng em vẫn phải lễ phép, và ngay sau khi bọn anh kết hôn em hãy rời khỏi đây ngay lập tức.
Nguỵ Tà đang nghĩ có thể doạ tôi với mấy câu đó à? Điều mà anh vừa nói là thứ mà tôi muốn từ rất lâu rồi.
Thiên Ngân nhìn tôi cười nửa miệng, con bé đó đang sung sướиɠ lắm đây.
- À quên, hôm qua em có nói là sẽ giới thiệu cho chị vài thằng bạn nhưng xin lỗi nhé, bạn em không thích gái già mà hết đát đâu.
Có vẻ tôi đã tìm được người lật mặt nhanh hơn Nguỵ Tà rồi.
- Làm như...em cần chị dâu giới thiệu cho ấy, em sẽ tự kiếm người đàn ông của đời mình nhé!!
Tôi nói rồi bỏ lên phòng, mặc kệ hai con người kia vẫn đang ngồ lên đùi nhau mà ưỡn ẹo.
- Sao nhìn cậu có vẻ bất mãn thế Mai?
- Mình nghĩ là sẽ phải đối đầu với bà chị dâu kia dài dài.
Người mới nói chuyện với tôi là Minh Hạo, do bằng tuổi nên hai đứa bọn tôi khá thân, cậu ấy cũng là đầu bếp riêng trong căn biệt thự này, tài nấu ăn của Minh Hạo giỏi đến mức mà Nguỵ Tà có thể đổ cả một bao tải tiền để rước cậu ấy về.
- À cô gái đó cũng khá khó tính, mình nấu ăn mà chưa bao giờ làm vừa lòng cô ấy cả.
Tôi phẩy tay rồi vào phòng khoá trái cửa lại.
- Mai à, mình vào được chứ?
Tôi lại phải chạy ra mở cửa.
- Cậu lúc nào cũng thế, đang nói chuyện dở mà toàn bỏ đi thôi.
Do tôi thương Minh Hạo, cậu ấy còn bị Nguỵ Tà đánh nhiều hơn cả chính bản thân tôi, cứ mỗi lần hai đứa đứng nói chuyện mà Nguỵ Tà nhìn thấy là kiểu gì một trong hai cũng ăn đủ, mà Minh Hạo luôn là người chịu đòn thay cho tôi.
Tôi nhiều lần bảo cậu ấy bỏ quách việc làm ở biệt thự này đi vì người như cậu thiếu quái gì nơi để làm nhưng cậu không chịu, tôi có cảm giác như Minh Hạo thích mình, nhưng như vậy cũng tốt, cậu ấy quá đẹp trai còn tốt bụng thì khỏi phải bàn.
- Nhưng cậu chủ sẽ kết hôn với cô gái kia thật à?
Chưa để tôi mở mồm ra thì cánh cửa mở cái rầm, Nguỵ Tà xuất hiện cùng gậy rút trên tay.
- Tao nói mà hai đứa mày không hiểu à?
Tôi hoảng loạn vô cùng nhưng cũng không muốn Minh Hạo chịu đòn nữa.
- Là em đã rủ cậu ấy vào đây chơi.
Rồi có ý muốn đuổi Minh Hạo ra ngoài nhưng bị Nguỵ Tà chặn lại.
- Thế không biết mở mồm ra mà từ chối hay sao?
Rồi anh tiếp tục miệt thị hai đứa bọn tôi một lúc nữa cho đến khi tôi có chịu cực độ.
- Anh quá đáng vừa thôi!! Sao anh không chết luôn đi cho rảnh nợ!!!
Nguỵ Tà khựng lại vài giây rồi ra đứng cạnh tôi.
- Nhờ sự ngu dốt của con này mà hôm nay mày được tha, giờ thì lượn ra ngoài để tao xử nó.
Đợi Minh Hạo ra ngoài, Nguỵ Tà buông cây gậy xuống rồi lại giở giọng háo sắc với tôi.
- Anh đã nói là không thích rồi mà em còn cố tình làm vậy.
Tôi không nói gì, leo lên giường nằm chùm chăn.
- Anh cũng biết ghen đấy, em hiểu chưa?