Trong một căn phòng riêng kín đáo chỉ có hai người bọn họ, Eulalia đang bày ra thái độ tức giận chất vấn Thành chủ Jarrod, Leonard Wiggert.
“Tôi đã bảo với ngài là phải cẩn thận rồi mà, thứ thuốc đó chỉ mới là thí nghiệm!”
Trước mặt Eulalia là Thành chủ Leonard rất được dân chúng Thú nhân kính trọng và vị nể. Nhưng nếu Ibrahim có mặt ở đây, có thể ông ta sẽ vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy một dáng vẻ hoàn toàn khác của Leonard so với lần mình lén vào địa phận để thăm dò tình hình.
Thân hình gầy sọp như bị sụt cân nghiêm trọng, gò má cao bị hóp, hốc mắt trũng sâu với thâm quầng âu lo rất đậm. Ánh sáng nơi cửa sổ tâm hồn tối tăm và ngập tràn cảm giác tuyệt vọng và điên cuồng. Đâu còn giống với sự oai vệ ngang nhiên mà Ibrahim đã thấy khi lén lút lẻn vào bãi săn để tìm hiểu tình hình. Họa chăng, Eulalia mà không xưng “ngài” thì biết đâu chừng kẻ này chẳng phải thành chủ gì sất. Vì trông Thành chủ được xưng tụng là mạnh mẽ vô song một cõi giờ đây trông chẳng khác gì một cái cây mỏng manh, ra gió to có thể sẽ gãy.
Thành chủ vò mái tóc vàng xơ của mình, tay liền dính gần cả nắm tóc rụng. Tóc của hắn trước đây vốn là một mái tóc dày màu vàng kim đầy sức sống, mà giờ trông nó xem, có khác gì một cái chổi lau nhà sắp sửa bị quăng vào sọt rác. Bờ môi tái nhợt của hắn mấp máy, giọng ồm ồm rõ ràng khác biệt với vẻ ngoài tàn tạ.
“Eulalia, ta không thể chờ được nữa.”
Eulalia khựng lại, nhìn dáng vẻ bây giờ của Thành chủ. Cơn giận của cô chẳng khác gì lửa nóng bị dội cho một tát nước tắt ngấm.
“Tôi đang cố gắng hết sức, thưa ngài. Chúng ta cần phải kiên nhẫn. Hiện tại tác dụng của thuốc đang có tiến triển khá tốt rồi, nhưng chúng ta vẫn cần xem xét cẩn thận hơn nữa… Ngài nhìn đi, tác dụng của thuốc không mang hiệu quả tích cực như mong đợi. Đám thú hoang nổi điên hôm nay đã là minh chứng, nếu ngài tiếp tục sử dụng thuốc vô tội vạ lên các đối tượng thí nghiệm… Chuyện này sẽ không dễ che giấu nữa đâu.” Eulalia kiên nhẫn nói dài dòng, chỉ mong Thành chủ chịu lắng nghe và thấu hiểu cho nỗi khổ của cô.
“Cô nghe không hiểu sao, Eulalia?” Thành chủ siết chặt tay mình lại thành nắm đấm. Móng tay dài ra, bàn tay biến đổi thành chi sư tử nhưng chẳng hề có cảm giác uy hϊếp đáng sợ nào. “Ta không có nhiều thời gian nữa…”
Eulalia thở dài, cô biết Thành chủ đang rất lo lắng và hoảng loạn. Thần chết đang ở sau lưng của ngài ấy và bất cứ lúc nào cũng có thể bổ lưỡi hái xuống đặt một dấu chấm hết.
“Tình trạng của ngài vẫn đang được kiểm soát tốt.”
“Không tốt chút nào đâu, Eulalia. Thôi, đám thú hoang chết tiệt kia thế nào rồi?”
“Tôi đã xem qua. Thật tiếc để nói với ngài khi không có tin tốt nào cả. Sợ rằng lần trước chỉ là một trường hợp ăn may.”
Đó không phải là câu trả lời mà Leonard muốn nghe.
“Không tìm được tung tích của Người đó sao?”
“Vẫn trong quá trình tìm kiếm, tôi đang rất cố gắng đây.”
Leonard không còn lòng dạ nào mà tức giận trước giọng điệu vô lễ của Eulalia. Hắn đã quá mệt mỏi với những ngày chật vật như thế này. Leonard siết chặt nắm tay mình lại.
Tất cả những gì hắn cảm nhận được chỉ là sự vô vọng.
“Sao cũng được, hãy tìm cho bằng được Đứa con của Thần linh. Thời gian của ta không còn nhiều.”
Eulalia đưa mắt thương cảm nhìn Leonard, nhưng ánh nhìn đó thu hồi rất nhanh trước khi Leonard nhìn ra. Cô khẽ cúi người, ngoan ngoãn đáp.
“Tuân lệnh.”
Leonard mệt mỏi phẩy tay, cho phép Eulalia rời đi. Cô chỉ nhìn chăm chú Thành chủ một lúc lâu rồi xoay người ra ngoài. Trên hành lang tầng bốn, Eulalia nhìn xuống khoảng sân trống đang có buổi triệu tập lính tráng. Có vẻ như họ được nhận lệnh đến bãi săn xử lý mấy con thú hoang nổi điên kia. Cô có thể thấy sự băn khoăn trên gương mặt họ, nhưng không một ai chối từ bổn phận của mình. Mệnh lệnh của Thành chủ là tuyệt đối.
“Eulalia, Thành chủ thế nào rồi?” Reagan đến gần và đứng ở vị trí khuất sáng khiến Eulalia không thể thấy rõ biểu cảm của ông ta. Ngoại trừ đôi mắt sáng quắc ánh vàng kim.
Cô ghét ánh nhìn của một con thú săn mồi nhắm tới mình như thế này.
“Ngài rất khỏe mạnh là đằng khác.” Eulalia thản nhiên nói, lời dối trá tuôn ra khỏi môi cô trơn tuột như cá chạch.
“Ha ha, thế thì tốt quá! Dạo này Thành chủ ít họp hành hẳn đi nên ta lo lắng ấy mà. Nếu Eulalia đã nói Thành chủ khỏe mạnh thì tức là không sao rồi.” Reagan cười lớn, ông ta bước ra khỏi vị trí khuất sáng với gương mặt vui vẻ. Eulalia quan sát ông ta nhưng không bắt được điểm khả nghi nào.
Có lẽ, Reagan chỉ đơn giản là lo lắng cho Thành chủ thôi.
“Thành chủ hay cho gọi cô nhỉ, Eulalia? Hỏi sao không có tin đồn cô là người của Thành chủ chứ!”
“Tôi sao có thể với được tới Thành chủ? Nhưng ông thì có thể đó Reagan.” Eulalia liếʍ môi, ngọt giọng chuyển chủ đề. “Ông không muốn thử một đêm mặn nồng với tôi à? Kỹ thuật tôi không tệ đâu.”
Reagan được người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ như Eulalia gạ tình nhưng trông ông ta không có chút biểu hiện nào là vui vẻ. Reagan lắc đầu thật mạnh, thân hình to lớn cố ý lùi lại tỏ thái độ từ chối mãnh liệt khiến Eulalia - vốn chỉ đang muốn đánh lạc hướng Reagan - cũng phải tự hỏi tại sao mình lại khiến ông ta sợ hãi tình một đêm với mình như vậy.
“Eulalia cứ đùa, ta sao có thể xứng với cô được.”
“Đâu cần xứng.”
Eulalia cố ý tiến lại gần Reagan.
“Kh-khoan đã! Thật ra tôi có chuyện khác muốn nói!!!” Reagan vội hét lên như sợ Eulalia không nghe thấy. “Liên quan đến mấy tên nhân loại ở quán trọ của cô đó!”
Eulalia khựng lại, cô nhíu mày.
“Có chuyện gì à?”
Thành Jarrod chấp nhận mở cổng tiếp đón các chủng tộc khác cũng tương đương với việc sẽ theo dõi họ sát sao. Nếu như đám loài người đó dám làm ra hành động gì đáng ngờ thì không thể nào thoát khỏi những ánh mắt bí mật đang theo dõi họ. Nhưng chỉ mới một ngày hơn thôi, Eulalia không ngờ sẽ có chuyện xảy ra nhanh vậy.
“Phải, tôi cần cô đi xác thực chuyện đó. Dù sao thì cô cũng là chủ quán trọ. Đây là chuyện quan trọng đấy, Eulalia.” Reagan thở phào khi Eulalia không tiếp cận mình nữa.
“Ông cứ vào thẳng vấn đề đi.” Eulalia mới vừa rồi còn bày ra thái độ quyến rũ ma mị bao nhiêu thì bây giờ trông cô càng lạnh lùng và đanh đá bấy nhiêu.
Reagan không để ý sự thay đổi chóng mặt của cô, có lẽ do đã quen.
“Tên quý tộc hôm qua đã ở trọ hình như là…” Reagan nhíu mày, từ ngữ thốt ra cũng đậm vẻ không tin được. “Hình như là Đứa con Thần linh của tộc Thú nhân ta. Có thể nói tên đó có thể là đứa con của Thần Vạn Thú vĩ đại và quyền năng của chúng ta chọn lựa. Tuy nhiên, hiện tại chưa có gì là chắc chắn cả nên ta muốn cô đi chứng thực rõ ràng trước, rồi sau đó mới có thể báo cáo lại chính xác với Thành chủ được.”
“Cái gì? Ông nói hắn là...” Eulalia mở to mắt, tay cô siết chặt lại thành nắm đấm và giọng cô cũng trở nên run rẩy. “Không thể nào! Hắn chỉ là nhân loại, sao có thể!!!”
Vị thần tối cao của tộc Thú nhân không thể nào chọn lựa con người trở thành Đứa con của mình được. Không thể nào!!!
“Chính vì thế ta mới cần cô đi xác thực lại.”
Reagan thở hắt ra, và rồi trước ánh mắt dữ dội của Eulalia đâm về phía mình. Reagan bình tĩnh nói cho Eulalia biết tất cả thông tin đã thu thập được. Chính ông ta cũng không ngờ mình cũng có thể thản nhiên thuật lại sự tình như thế, song bên cạnh đó, Eulalia đi từ kinh ngạc đến khϊếp sợ rồi cuối cùng khuôn mặt xinh đẹp cũng quay về biểu cảm hờ hững, như thể tin sốc vừa rồi không phải chuyện gì liên can đến mình.
“Có thể là lừa gạt. Cũng có thể là sự thật.” Eulalia nhìn xuống cái bóng đổ của mình trên sàn, nó đang hòa và phần tối của dãy hành lang dài hun hút. “Tôi sẽ tra thật cẩn thận và cho ông biết kết quả.” Khi cô ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp hoàn toàn nghiêm túc không chút đùa cợt như ban đầu. “Vì Thành chủ.”
Reagan gật đầu, giọng ông trầm khàn vang lên đầy mạnh mẽ.
“Vì Thành chủ.”
* * *
Lai rất bất ngờ trước những gì Khan giao phó.
“Thật sao cậu chủ? Tôi có thể hóa thành hình người và đi theo cậu chủ ạ?”
Lai vẫn còn nhớ sự kiên định không thể nào lay chuyển của Khan khi mình nói rằng muốn đi theo cậu chủ trong hình dạng người thay vì dạng sói như đã hứa. Vì gã cuối cùng cũng biết dư vị không thể trò chuyện cùng chủ nhân nó khó chịu cỡ nào. Trước đây gã chỉ là một con sói bình thường và vô tri, nên gã không cần tâm sự hay bầu bạn với ai. Nhưng bây giờ gã đã là một Thú nhân rồi, không còn là một con sói cô độc nữa.
Gã không thể không thừa nhận khi mình chỉ có thể gầm gừ và nhe răng trước những kẻ dám vô lễ với cậu chủ, trong khi gã đã có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ và thay cậu chủ ứng phó với những tên xấc láo bằng lời nói lẫn hành động.
Như tên em trai của cậu chủ chẳng hạn.
Lai dữ dằn lừ mắt về phía Saul.
Bắt được cái nhìn hung hăng của con sói, Saul lạnh nhạt ngẩng đầu và chơi trò đấu mắt với Lai. Không ai chịu thua.
“Phải, ngươi có thể tự do ở trong hình dạng nào mà mình muốn và không cần phải che giấu nữa. Chậc, cả hai đừng có lườm nhau nữa. Mắt rớt ra bây giờ.” Khan bó tay trước thái độ thù địch ngày càng tiến bộ của Lai, và cả hành động trả đũa trẻ con của Saul nữa.
Lai thu mắt lại, mặt mày rạng rỡ đáp lại ngay.
“Vâng ạ, cậu chủ nói gì Lai cũng nghe.”
“Tại sao phải để Lai lộ thân phận vậy ạ?” Elijah thắc mắc.
Khan mỉm cười đá. “Hắn là một lý do hoàn hảo.”
Và rồi, trước những ánh mắt ngóng đợi lời giải thích từ phía mình. Khan đan tay vào nhau đặt lên bàn, giọng hắn từ tốn vang lên.
“Trong các cấp bậc của Thú nhân mà nói thì Thú Vương là tầng tiến hóa cao nhất hiện tại, hình thái của loài thú trên người sẽ dễ dàng ẩn đi để có được hình dạng nhân loại hoàn hảo. Nhưng không có nghĩa là chúng trở nên yếu ớt, mà ngược lại còn trở nên rất nguy hiểm. Và để biết được Thú Vương đó có phải Thú nhân hay không trong hình thái nhân loại thì thường dựa vào ấn ký của Vương.”
Khan nó sơ qua về Thú Vương, đoạn hắn hướng mắt nhìn Lai đăm đăm. Trước cái nhìn ngoan ngoãn chỉ thiếu điều thấy được đuôi sói vẫy điên cuồng như đuôi chó của gã, Khan thở dài nói.
“Nhưng Lai không có ấn ký nào cả, và hình dạng nhân loại vẫn giữ được không chút khó khăn, tùy ý thay đổi hình thái của từng bộ phận về dạng thú để làm vũ khí. Tốc độ và sức bền cũng đã được Ibrahim chứng thực là lợi hại hơn các Thú nhân bình thường. Không mạnh mẽ bằng Thú vương, nhưng cũng trên hàng Thú binh.” Khan không nhớ cấp bậc ở giữa nên cố tình nói lấp lửng mà không để lộ cái dốt của mình.
“Thật ra thì sức mạnh của Lai rất khó nắm bắt.” Ibrahim chợt lên tiếng nói thêm vào, rồi trước khi mở miệng hé câu tiếp, ông ta có thoáng nhìn qua Khan một cái. “Không biết vì lý do gì nhưng đến tôi cũng khó xác định được tiềm năng thật sự của thằng nhóc này.”
Khan giả vờ không nhìn thấy ánh mắt ẩn ý của Ibrahim. Chuyện hắn biết Thần Ngữ hiện tại chỉ có mỗi Lai biết, có lẽ phía Ibrahim cũng đã có nghi ngờ rồi nhưng hắn chưa từng xác nhận nên ông ta không thể nào chắc chắn được.
“Bởi vì thế, Lai chính là lý do hoàn hảo mà chúng ta cần, vì hắn sẽ là một yếu tố khó xác định. Nếu để Lai xuất hiện trong lốt con người và ta dưới tư cách là Đứa con Thần Linh thì mọi người nghĩ chuyện sẽ ra sao?”
Lời vừa dứt là Khan đã nhận được những cái nhìn ngạc nhiên đang chĩa về mình, ngoại trừ Lai vẫn giữ nguyên phản ứng háo hức. Song chẳng ai mảy may để ý đến điều đó.
“Không được!” Kelcey đứng bật dậy, hai mắt trợn trừng nhìn Khan đầy hung dữ. “Chưa kể việc anh lừa dối là một sự báng bổ thì anh chỉ là nhân loại. Một nhân loại tầm thường mà đòi là Đứa con Thần linh được lựa chọn bởi Thần Vạn Thú, vị thần tối cao nhất của chủng tộc Thú nhân sao?”
“Ngươi dám nói chủ nhân ta tầm thường hả tên k…”
Lai gầm gừ đứng dậy định dạy cho Kelcey ở trong trạng thái mất bình tĩnh một bài học thì gã nhận thấy cái tay ra hiệu của Khan. Mệnh lệnh của chủ nhân là tuyệt đối, Lai chỉ có thể bĩu môi uất ức rồi ngồi xuống vị trí của mình.
“Đây đúng là lừa dối đó.” Khan nhún vai thừa nhận. “Anh có thể không tham gia vào, nhưng cũng đừng đứng ngoài phá bĩnh nhé!”
“Sao anh có thể bình tĩnh như thế…?” Kelcey không tin được mà thốt lên, giọng điệu trong vô thức nhảy lên tông cao muốn lạc đi. “Anh đang lừa dối Thần linh… anh không sợ Thần sẽ nghe thấy rồi trừng phạt anh sao?”
Đây không phải là thái độ lo lắng, Kelcey chỉ đơn thuần là thắc mắc. Tại sao một người bình thường vô năng như Khan có thể bình tĩnh mà nói ra những lời nói báng bổ đó? Là do hắn vô tri hay là hắn thật sự không sợ hãi Thần linh? Không thể nào. Sự tồn tại của Thần không phải là chuyện cổ tích, họ đều có thật và họ hiện đang ở trên cao. Chắc chắn họ sẽ luôn quan sát ta bất cứ lúc nào.
“Thần linh sẽ không nghe thấy đâu.” Khan đáp lại, đồng tử đen thẳm không gợn sóng đối diện với cái nhìn buộc tội của Kelcey, khiến anh ta ngẩn người. Khan nói tiếp một cách nhàn nhã. “Thần chỉ nghe thấy khi chúng ta cầu nguyện thôi. Và trò lừa gạt này thì hiển nhiên chẳng cần sự chúc phúc của vị thần nào cả.”
Dừng một chút, Khan nói đùa thêm cho bầu không khí bớt căng thẳng.
“Hiển nhiên nếu tín ngưỡng của chúng ta có Thần Lừa Gạt thì không thể không cầu nguyện rồi.” Khan nhạt nhẽo nhún vai.
Dường như là Khan không nhận thức được thái độ xem thường Thần linh của mình là đáng sợ như thế nào.
“Điên… Đúng là một tên điên!” Kelcey lắc đầu lẩm bẩm, khi tỉnh táo lại cũng là lúc anh ta giơ hai tay lên, kiên quyết bày tỏ quan điểm của mình. “Vụ này tôi rút.”
Khan hờ hững gật đầu, không quá quan tâm quyết định của Kelcey.
“Tôi không phản đối gì cả đâu, nhưng tại sao phải nhất thiết bày ra kế hoạch rắc rối như thế này?” Saul xen vào, phát biểu ý kiến của mình một cách lạnh lùng.
“Dù sao thì nó cũng tốt hơn kế hoạch đơn giản đầy lỗ hổng của cậu.” Khan nói thẳng thừng, chẳng thèm nể mặt nhân vật chính. “Muốn tiến vào bãi săn một cách đường hoàng cần phải có thân phận thích hợp và Đứa con Thần linh là thân phận hoàn mỹ cho tình hình này. Yên tâm đi, tên Thành chủ kia nếu biết được sự tồn tại của ta trong thân phận đó sẽ không thể nào làm lơ.” Tay hắn đưa lên vuốt cằm, mắt hơi híp lại vẻ toan tính rồi từ tốn hé lời. “Dù sao thì có khả năng cao là đám thú hoang kia dính lời nguyền hơn. Nếu như Thành chủ có liên quan đến sự việc thì sẽ không để vuột mất ta đâu.”
“Lời nguyền?” Saul bất ngờ khi nghe Khan có ý khẳng định sự tình hôm nay là do lời nguyền gây ra chứ không phải nguyên nhân nào khác. “Làm thế nào mà anh biết được?”
Kelcey vốn dĩ quyết định im lặng đứng ngoài quan sát nhưng bấy giờ cũng không kìm nén được tính tình mà lên giọng, ngữ điệu như đóng băng. “Nếu anh khẳng định đây là lời nguyền thì tại sao anh lại nói đến y lý— Chết tiệt, anh dám gài tôi sao tên công tử kia!” Kelcey đang nói giữa chừng thì cảm xúc trên gương mặt anh bỗng dưng thay đổi, và giọng nói thì biến tông lên một quãng cao đầy tức tối.
Hai mắt Khan lóe lên một tia sáng. Hắn phát hiện Kelcey A và Kelcey B có chung nhận thức, có thể dễ dàng thay đổi quyền chủ động cơ thể của bản thân. Có lẽ bây giờ họ đã có hiệp nghị chung sống hòa bình, hoặc chỉ là tạm thời.
“Lai nói cho tôi biết đó.” Khan không hề nao núng đổ mọi chuyện sang cho Lai gánh.
Song, giờ đây Khan cũng biết rằng Lai chẳng ngu ngốc như vẻ ngoài của mình.
“Cậu chủ, tôi tưởng rằng cậu chủ muốn giấu nhẹm nó đi chứ!” Lai tỏ ra hoảng hốt nói.
Đấy xem kìa, con sói husky này diễn kịch đỉnh còn hơn mình ở kiếp trước nữa. Trong lòng Khan cất lên lời cảm thán.
“Bây giờ cũng không phải lúc giấu giếm, phải không?” Khan đáp lại sự khó chịu của Saul bằng một nụ cười nho nhã. “Trên xác con sư tử ban đầu mà cậu cho nó một chém chết ngắc ấy, trên người nó bốc ra một làn khói xanh mỏng. Có lẽ ngoài Lai ra không ai thấy cả. Ibrahim, ông thấy gì không?”
“Không ạ.” Ibrahim trả lời.
“Ừ, vậy đấy. Ta thấy điều này khá kì lạ nên đã ghi nhớ, không ngờ hôm nay nghe được tin tức không tốt vừa rồi. Dường như hai chi tiết này có liên quan đến nhau, nếu thật sự là thế thì có khả năng cao liên quan đến lời nguyền. Không phải sao?”
Nếu nói đó là bệnh trạng trên thân xác thì không thể nào thoát khỏi mắt nhìn của những kẻ đáng gờm ở đây được, nhưng khi đó Saul hay Ibrahim cũng xem qua và thấy con sư tử kia hoàn toàn bình thường. Chỉ có mỗi hắn là thấy sự kì lạ không ai thấy. Hắn không biết đây là đặc quyền của kẻ biết được cốt truyện như mình hay lý do nào khác, nhưng đại để hắn cũng chẳng mấy hài lòng với vấn đề này đâu.
Đáng ra hắn nên biết sẽ có phiền phức lớn quấn lấy mình từ khi đó mới phải.
“Vậy có khi nào… hắn ta cũng có liên quan?” Saul liếc mắt nhìn Guendolen.
Gã ác ma xuất hiện trong bãi săn với tình trạng vô cùng tồi tệ. Sự tình lại diễn ra quá đúng lúc khiến Guendolen khó mà thoát khỏi diện tình nghi.
Nhưng mà…
“Hắn mất trí nhớ rồi, và hắn là người hầu của ta.”
Guendolen biết rằng cuộc nói chuyện đang đề cập đến mình nên gã bất giác đứng thẳng lưng.
“Suy cho cùng thì anh cũng nhặt được nhiều người hầu kì quái đấy.” Saul mỉa mai khi nhìn một lượt Ibrahim và Lai, Elijah cũng chẳng thoát khỏi. Và họ đều nhìn lại cậu bằng những cái nhìn đủ sắc thái, nhưng chung quy là không mấy thân thiện. Sau lờ đi, nói. “Tùy anh. Đứa con Thần linh đều biết Thần Ngữ, anh biết sao? Họ sẽ đòi xác nhận thôi. Lúc đó anh tính làm gì?”
“Ta không biết Thần Ngữ.” Khan không đời nào nói là mình biết. Hắn đan tay lại và đặt dưới cằm, từ tốn nói cho tất cả mọi người ở trong phòng nghe rõ mồn một từng chữ kiêu ngạo khinh mạn trong giọng mình thốt ra. “Đòi xác nhận? Cậu nghĩ ta phải ngoan ngoãn nghe à? Chúng là ai mà nghĩ rằng muốn ta, Bá tước Evangeline của thành Sergio muốn làm gì thì phải làm theo?”
Saul hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy khí thế hiên ngang vá dáng vẻ uy nghi của Khan lúc này, cậu biết rằng Khan bây giờ rất khác trong ký ức của cậu. Nhưng sự khác biệt đó chưa làm cậu ngỡ ngàng và lung lay như bây giờ. Có cảm giác những gì cậu nhớ được về Khan Evangeline luôn khinh thường cậu năm xưa chỉ là một ký ức giả được lắp vào khoảng trống.
Suy nghĩ này… quá đáng sợ rồi. Saul nhắm mắt, xua đi những suy tưởng lung tung trong đầu.
“Vậy kế hoạch chi tiết của anh là gì?”
“À ừ, trước tiên thì ta lại nhờ cậu tấn công ta một lần nữa. Lần này thì cậu nên giả vờ cho đúng nhé, nếu không thì kế hoạch bể ta chẳng chịu trách nhiệm đâu. Sau đó Lai sẽ xuất hiện và cứu ta khi bị cậu tấn công trước mặt đám Thú nhân bên dưới kia.”
Khan nhìn vào vẻ mặt háo hức của Lai rồi khuôn mặt không biểu cảm của Saul, hắn mỉm cười thâm thúy rồi nói.
“Lai này, nhớ phải biến hình cho thật ngầu đấy.”
“Vâng ạ! Giờ tôi là nhân vật chính mà ạ, tôi sẽ siêu ngầu luôn cho cậu chủ xem!”
Khan trầm mặc trong thoáng chốc nhưng không nói gì.
Không, nhầm rồi. Mi không thể nào trở thành nhân vật chính được đâu. Đừng mơ mộng hoang đường như thế chứ...
Chương này 4k chữ lận á mọi người...
Nên là tui lặn tiếp tuần này, tuần sau lại ngoi lên đăng chương mới nha. :"( Nói thật là nhìn comment của mọi người làm tui xúc động quá nên cố cày ngày cày đêm cho xong lẹ để đăng ấy.
Lại mong comment tiếp theo của mọi người nhen! Ngắn dài không quan trọng, có comment là tui biết mình cũng nhận được hưởng ứng, vậy là vui rồi á. !
-OoO-