Khan không nghĩ tiến triển của cốt truyện trước trục thời gian chính trong Huyền Thoại Tái Sinh sẽ diễn ra theo cách này. Lẽ ra, hắn nên đề phòng từ trước mới phải, từ lúc mà hắn thấy nhân vật chính xuất hiện ở đây. Nhân vật chính đi tới đâu, chắc chắn sẽ có chuyện không lành xảy ra ở đó. Định luật của nhân vật chính đấy. May là chưa đạt đến trình độ xúi quẩy của Conan.
“Hắn bị thương.” Kelcey đến gần chỗ Ác ma, ỷ lại gã không có cánh mà lật người gã lại một cách thô bạo, cứ như lật lát thịt bò trên thớt chuẩn bị xắt miếng. “Bị thương rất nặng, nếu cứu thì phải biến thành xác ướp trong một tháng, và nằm im trên giường tầm hai tháng. Chậc, khuôn mặt này cũng đi tong rồi.”
Gã Ác ma không có cánh trên lưng bị Kelcey lật ngửa dễ dàng, cả người lộ diện dưới ánh mắt quan sát của tất thảy mọi người. Gió lướt nhẹ, thổi ngang mấy tán cây rậm rạp, từng tia sáng chiếu qua khe hở của tán lá bị gió làm cho xao động, lắc lư di chuyển như con lắc của chiếc đồng hồ dây cót, có vài lỗ sáng méo mó không đồng đều trườn qua người gã Ác ma, làm bật lên màu máu đen đã khô và những vết thương hở miệng tróc thịt rớt da.
Ở dưới đầu gối bên chân trái còn có vết thương như bị ai đó róc thịt, thấy cả phần xương trăng trắng cùng mấy mẩu thịt vụn dính sót lại. Trên khuôn mặt gã thì khỏi nói, chẳng khác gì tấm ván gỗ bị người khác dùng làm công cụ mài dao tập kiếm mà tặng cho vài đường sâu hoắm. Còn có vết từ tận thái dương bên hữu kéo xiên qua quai hàm bên tả, và vết chém của một đường thẳng từ trán xuống mắt trái rồi tiếp tục một đường xuống gò má cao hơi nhô.
Gã vẫn còn thở.
Thật đáng nể. Khan nghiêng đầu đi, không nhìn thảm trạng hiện tại của gã Ác ma nữa. Bị thương đến mức độ này mà gã vẫn chầu ông vải.
Khan chẳng ngờ mình sẽ gặp Ác ma vào hôm nay. Trong tâm trí sượt qua hình ảnh của “An” và giọng nói lạnh băng thông báo cốt truyện vỡ. Đây có thật sự là trùng hợp hay là sắp đặt có chủ ý?
“Anh muốn cứu?”
Khan liếc nhìn Saul, hất cằm về phía gã ác ma mất đi đôi cánh của mình, cảm xúc hoàn toàn được giấu kín trong câu hỏi thản nhiên. Có vẻ như Saul chẳng hề quan tâm đến kẻ sắp chết nằm dưới đất sẽ ra sao, mà chỉ để tâm câu trả lời của hắn sẽ như thế nào.
“Trước kia, cậu sẽ không bao giờ khoanh tay đứng nhìn.” Khan khoanh tay lại trước ngực, ngữ điệu thốt ra điềm đạm và bình thản. “Đừng có mà thử anh trai cậu nữa, Saul à.”
Saul trầm mặc, chiếu mắt xuống đất nhìn vô định. Có lẽ, tâm trí của cậu ta đã trôi xa ở đâu đó. Chưa có ý định sẽ trả lời hay cho hắn một tín hiệu nào rõ ràng hơn. Khan thở hắt ra một hơi bất lực, được rồi, bây giờ không muốn quan tâm đến nhân vật chính nữa đâu. Hiện tại, hắn đang có một mối lo khác đáng để bận tâm hơn.
“Elijah, cậu làm một ma trận che mắt được chứ? Làm nhiễu tầm nhìn của đám mắt cú ở tháp canh ấy.” Khan hỏi Elijah, câu hỏi mang tính hình thức.
“Đ-được ạ.” Elijah vội đáp, sau đó cậu bắt tay làm ngay nhiệm vụ được giao. Mặt mày cậu lộ rõ căng thẳng như thể chỉ sợ mình chậm trễ chút thôi là sẽ khiến cậu chủ mình không hài lòng.
Có thể nói, đây là lần đầu tiên Elijah thể hiện chuyên môn của mình trước mặt Khan.
Thường thì pháp sự chuyên về lĩnh vực ma pháp trận sẽ dùng trượng để thi hành bước vẽ trận pháp ma thuật. Cây trượng giúp các ma pháp sư kiểm soát được ma lực trong người. Tương tự với thần chú, một cách khác thay vì dùng trượng phép để dẫn dắt ma lực phóng ra ma thuật quyền năng.
Elijah không có trượng. Một cây quyền trượng dành cho pháp sư không dễ gì mà dùng tiền mua là được, huống hồ chi thứ mà cậu thiếu nhất chính là tiền. Nhưng cậu vẫn có thể vẽ được một trận ma pháp hoàn chỉnh, chỉ bằng ngón tay của mình, cùng với thần chú. Hoàn chỉnh nhưng không hoàn mỹ. Nếu cậu có một cây trượng thì tốt biết bao.
“Này này, chờ chút. Ta chưa bảo cậu làm ngay bây giờ đâu mà.” Khan gọi Elijah lại khi cậu khom người, chấm ngón tay xuống đất và bắt đầu vẽ những nét đầu tiên. Lúc này, Khan cũng sực nhớ ra. “Cậu không có quyền trượng ma pháp?”
Elijah bối rối đứng dậy, nhưng chỉ ngay sau đó mặt mày cậu đã tái nhợt khi nghe cậu chủ hỏi. Elijah lắp bắp nói. “Cậu, cậu chủ yên tâm… Tôi không dùng quyền trượng vẫn… vẫn có thể vẽ ma pháp trận.”
Cậu cúi thấp đầu, nón rộng vành che khuất gương mặt đỏ rần. Máu trong người sôi sục chảy nhưng không vì phấn khích, mà vì sợ hãi. Sợ rằng cậu chủ thấy mình vô dụng, sẽ đuổi mình đi. Elijah xoắn những ngón tay vào nhau, có cảm giác ươn ướt và dính dớp khó chịu. Áp lực tinh thần khiến cậu nhanh chóng đổ mồ hôi.
“Là sai sót của ta.”
Tim Elijah như ngừng đập. Mình là sai sót… của cậu chủ sao? Elijah, mày có thể làm gì bây giờ? Ngoài việc tránh trong bóng tối, không thể để mình lộ diện dưới ánh mặt trời, không để bản thân trở thành một rắc rối đáng nguyền rủa. Mày có thể làm gì đây?
“Vương quốc Thú nhân không có cửa hàng bán vũ khí ma pháp, nên ta không thể mua ngay cho cậu được. Đợi xong việc ở đây, ta sẽ tặng cậu một cây trượng xịn.” Khan vỗ vai Elijah, chậm rãi nói. “Sau này cậu cần gì thì cũng nên nói với ta một tiếng, Elijah à. Đừng băn khoăn gì cả, ta đã không biết phải khẳng định với cậu bao nhiêu lần nữa rằng ta không thiếu tiền, và không có thói bạc đãi người dưới trướng của mình.”
Được cậu chủ tin tưởng là Elijah đã thấy cảm động lắm rồi, nào còn dám đòi hỏi gì hơn. Bây giờ, cậu chủ còn bảo rằng sẽ tặng cậu một cây trượng xịn, trong khi đó cậu còn chưa làm gì ra hồn, chưa cho cậu chủ thấy năng lực của mình. Cậu chưa làm gì cả.
“Tôi hiểu rồi ạ. Trái tim trung thành này của tôi đối với ngài là vĩnh viễn, thưa cậu chủ.” Elijah thành kính nói, cậu cúi đầu mà như muốn quỳ mọp dưới chân Khan để bày tỏ lòng trung thành.
Bày tỏ lòng trung thành vào lúc này sao? Khan nhìn kẻ đáng thương nằm dưới đất kia, rồi hắn nghiêng đầu để nhìn quanh. Cho đến khi hắn chạm mắt với nhân vật chính, Khan chỉ có một giây để đưa ra quyết định.
“Ibrahim, Kelcey, hai người ở lại canh chừng tên Ác ma này. Và cả mi nữa đấy, Lai.” Khan không quan tâm vẻ đáng thương mà Lai cố tình tỏ vẻ, hắn xoay người rời đi theo một hướng khác rồi nói. “Saul, Elijah đi theo tôi.”
Ibrahim cúi người nói vâng, Kelcey thì im lặng bất ngờ. Có vẻ như anh ta hứng thú với nạn nhân đáng thương đang nằm dài trên đất hơn. Khan liếc nhìn Kelcey quỳ xuống một chân coi xét tình trạng của tên Ác ma một lần nữa, thật cẩn thận. Trong đầu Khan hiện lên một nghi vấn.
Kẻ nào mới là Kelcey? Sôi nổi nói nhiều, hay nghiêm túc và điềm đạm?
* * *
“Cậu chủ ơi, chúng ta… đi đâu vậy ạ?” Elijah hỏi khi cả bọn đã đi được một đoạn.
Khu rừng cây và cây đan xen, hắn không biết mình đi đúng đường không nhưng có cảm giác như các bụi cây xung quanh càng dày hơn. Là địa điểm thuận lợi của bọn thú hoang nếu chúng muốn lẩn trốn và đợi thời điểm vàng nhảy ra săn mồi. Khan dừng chân lại đúng lúc, hắn xoay người, trên môi treo một nụ cười khó đọc vị dần hình thành thương hiệu. Hắn vỗ vai nhân vật chính.
“Anh rất vui vì em đồng ý đi cùng mà không oán thán một lời, giờ thì…” Khan lùi lại một bước, tay hướng ra động tác mời. “Dẫn đường nhé, em trai.”
Sắc thái trên gương mặt của Saul vẫn không hề đổi. “Dẫn đường?”
“Đi theo trực giác của em đi.”
Khan vẫn mỉm cười và khuyến khích Saul cứ làm theo những gì mình nói. Hắn không phải nhân vật chính nên xác suất tìm được quặng đá đen rất thấp. Nhưng nếu để nhân vật chính ra tay thì mọi chuyện chắc sẽ dễ dàng hơn.
Saul chớp mắt một cái, nhìn hắn một lúc lâu nhưng đang nghiên cứu kĩ lưỡng lắm. Song, đợi đến khi mặt mày của hắn cũng muốn nở hoa thì Saul thu hồi tầm mắt, cậu xoay người và chọn đại một con đường ở bên trái.
Khan và Elijah đi song song với nhau, bám theo bóng lưng Saul ở phía trước.
“Cậu chủ s-sắp tìm được thứ mình muốn rồi ạ?” Elijah ngại ngùng hỏi.
“Phải, nếu như may mắn mỉm cười.” Khan xoa cằm, nhìn bước chân vững vàng của nhân vật chính ở đằng trước. “Nhưng chắc là không thể độc chiếm được rồi.”
Elijah đảo mắt nhìn em trai của cậu chủ. Chẳng lẽ, cậu chủ không muốn chia sẻ thứ đó cho em trai mình? Elijah trầm ngâm suy nghĩ về khả năng chiến thắng của Ibrahim là bao nhiêu khi đánh một trận với cậu chủ nhỏ. Trong thâm tâm cậu không hề có chút tội lỗi nào khi nảy nòi suy nghĩ hạ bệ em trai cậu chủ, cậu chỉ lo rằng Saul lợi hại hơn những gì cậu đoán. Mọi thứ sẽ khó khăn.
“Đây là thứ anh tìm à?”
Trước mặt bọn họ mặt vách núi bị dây leo chằng chịt bám vào, ngẩng đầu cao thêm nữa sẽ thấy mé vực, nếu ai đó ở trên nhìn xuống có thể trông thấy họ. Tức là quanh đây có đường lên núi. Bãi săn này cũng rộng lớn thật.
Bỗng dưng điểm kỳ lạ của con Sư Tử ùa về tâm trí Khan, bãi săn tồn tại cùng trò đi săn lấy điểm này. Hắn rùng mình.
Chuyện này không đơn giản chút nào.
“Có thứ gì sao?” Saul lên tiếng cắt ngang trạng thái thất thần của Khan. “Tôi cảm nhận được cái gì đó, rồi lại không cảm nhận được gì.”
Khan tạm gác mối lo lắng hoang đường kia ra sau đầu, hắn nghiêng đầu nhìn vách núi bị bao vây bởi những cây leo gai u ám. “Hừm, theo ta biết thì chắc là đúng rồi. Tiếc là chưa thể phá chỗ này được.”
“Tại sao?” Saul hỏi. “Anh muốn phá chỗ này sao?”
“Cũng không hẳn. Được rồi, cậu có thể chém một hai đường gì đó tạo thành một cánh cửa ra vào được không? Ra tay nhẹ nhàng thôi.”
Hôm nay hắn sai bảo Saul hơi nhiều, theo lý mà nói thì cậu ta hẳn phải tức giận phất áo bỏ đi rồi. Song, điều đáng ngạc nhiên là Saul vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời hắn nói, cậu ta rút kiếm ra và chém hai đường chéo.
Dây leo gai phựt phựt đứt lìa, trên vách núi đá cứng ngắc hiện rõ hai vết chém hình chéo. Sau bước tới, cậu ta búng nhẹ vào tâm đường chéo. Vách đá sụp xuống, để lộ ra một lỗ hổng đủ để một người chui qua.
Khan tiến tới, nhìn qua sau vai Saul.
Đúng nơi rồi. Hắn nhìn vách hang đen đặc, nhưng sau vài cái chớp mắt sẽ thấy vài ánh lấp lánh khó nắm bắt. Diện tích bên trong cái hang không rộng lắm, thậm chí có mùi khó ngửi, mùi ẩm lâu ngày không thoáng khí và lởn vởn cái nóng gay gắt hơn cả mùa hè.
“Đây… là gì?” Saul không xác định được, cậu ta khom người đi vào trong. “Anh tìm chỗ này?”
Khan dặn dò Elijah ở bên ngoài canh chừng rồi mới bước vào trong theo Saul.
“Giải thích để sau đi. Cậu có thể dùng kiếm cậu mấy khối đá này xuống không? Với lại… cậu có món đạo cụ ma pháp nào mà có thể chứa vật trong không gian không?”
Saul bình tĩnh nhìn Khan. “Anh biết tôi có thứ đó nên mới hỏi.”
Hoàn toàn khẳng định, không một chút nghi ngờ. Nhân vật chính đề cao anh trai của cậu ta quá rồi.
Khan thật thà nói. “Ta không biết, ta dùng câu nghi vấn để hỏi cậu mà Saul. Cho dù trong quá khứ ta có xấu xa với cậu thế nào đi chăng nữa thì bây giờ ta đang rất cố gắng để sửa đổi đây, có thể tạm gác lại chuyện xưa mà làm lại từ đầu không chứ?”
Thanh kiếm bỗng dưng vung lên trong chớp nhoáng, nếu như mũi kiếm đó nhắm về phía hắn thì chắc chắn hắn không có đường thoát nào. Trông cậy vào Elijah sao? Hắn nên chú tâm vào cách thức đầu thai lại thì tốt hơn. Nhưng các đường kiếm chém ra bởi nhân vật chính không nhắm về phía hắn, mà hướng sang vách hang, từng khối đá đen trên vách cứ thế rụng xuống như quả cây chín muồi rơi khỏi cành. Cho đến khi không còn khối đá nào nữa, vách hang chỉ còn lại một màu xám ngoét, bóng lưỡng và nhẵn mịn, như được thứ gì đó mài mịn.
Ngay từ đầu Khan không sợ những khối đá đốm đen này sẽ bị Saul cắt vỡ. Bởi vì nơi bao quanh lõi của đá đốm đen rất cứng, đao kiếm bình thường không cắt xuyên qua được, có dùng dụng cụ đặc trưng để cắt gọt đá quý cũng vô dụng. Đó là lý do hắn dẫn theo cả Molly.
Khối đá cuối cùng lăn đến bên chân của Khan.
Saul vẫn im lặng không hó hé một tiếng. Hắn cứ nghĩ Saul đang giận dỗi, hoặc là thấy quá kinh khủng với những lời ăn năn chuộc tội của hắn vừa rồi nên quyết định trở thành người câm thì Saul cất giọng.
“Tôi không ghét anh của quá khứ.”
Câu trả lời này khiến Khan ngạc nhiên.
“Bây giờ cũng không.”
Sau đó, Saul làm ra một động tác và môi thì lẩm nhẩm gì đó Khan nghe không rõ. Nhưng từng khối đá đen dưới đất biến mất chứng tỏ cậu ta đang cho chúng vào vật chứa không gian nào đó thật. Khan hơi tò mò loại đạo cụ ma pháp này. Sau khi rời khỏi vương quốc Thú nhân phải sắm sửa thật nhiều mới được.
“Anh không sợ tôi sẽ độc chiếm mấy thứ này sao?”
Khan nhún vai. “Ta biết cậu không phải người như vậy.”
“Tôi cũng nghĩ mình biết rõ anh.” Saul gật đầu. “Cho nên tôi mới thấy tò mò.”
“Không sao đâu em trai, ta sẽ chia cho cậu.” Khan vỗ vai nhân vật chính. “Ta là một người anh tốt mà.”
“Để xem đã.” Saul trả lời không mấy mặn mà. “Anh của bây giờ diễn kịch quá giỏi.”
Ồ, hắn bị nhìn thấu rồi à? Khan không để lộ chút hoang mang nào, trước ánh nhìn chòng chọc của nhân vật chính. Hắn vẫn có thể nở nụ cười thành thật không hề có cảm giác tội lỗi nào.
“Elijah!” Khan cao giọng gọi chàng pháp sư trẻ.
“V-vâng!” Elijah từ bên ngoài ló đầu vào, cậu ta căng thẳng chờ mệnh lệnh từ Khan.
Mệnh lệnh của hắn cũng rất đơn giản.
“Cậu dùng ma pháp trận che mắt nào đó để giấu vị trí của cái hang này đi, càng lâu càng tốt.”
Elijah cố gắng dựng thẳng sống lưng, cậu không thể khống chế được sự hồi hộp trong giọng nói mình.
“Vâng, t-tôi biết rồi ạ!”
Bây giờ, hắn đã có được đá đốm đen rồi… hiện tại, hắn có nên cân nhắc về việc lôi kéo nhện tằm Bạch Nguyệt không nhỉ?
* * *
Nhìn lại thời gian mà giật mình, hình như mình lặn hơi lâu... Thật sự xin lỗi mọi người, do dạo gần đây mình bận quá nên không có thời gian gõ chap mới huhu.
Mong rằng chưa có ai nản quá nên drop truyện...
-OoO-