Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Trai Nhà Bên

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tuyết Trúc chớp mắt và nói: "Vậy thì lần sau chúng ta sẽ đóng vai người giàu có."

Có lẽ là vì Mạnh Dữ Ninh không đoán trước được cô gái nhỏ này sẽ nói như vậy, lông mày cậu giãn ra, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Được."

"Vậy lần sau đi mua sắm, em sẽ mua thật nhiều đồ." Tuyết Trúc bắt đầu tưởng tượng trong đầu những gì người lớn sẽ mua khi đi mua sắm: "Em sẽ mua quần áo, mua dây chuyền và nhẫn lấp lánh, mua cả những thứ dưỡng da mặt."

Có lẽ cô đã ý thức được mình muốn mua quá nhiều, Tuyết Trúc cười nói: "Còn anh sẽ phải kiếm thật là nhiều tiền, nếu không anh sẽ không mua được nhiều đồ như vậy cho em đâu."

Mạnh Dữ Ninh gật đầu: "Được."

Sau khi thỏa thuận xong, hai cậu bé lên tầng đi về.

Bóng đèn chung trên cầu thang đã rất cũ, lớp bụi dày che khuất gần hết ánh sáng nên khó có thể nhìn rõ cầu thang.

Chung Tử Hàm đi nhanh hơn Mạnh Dữ Ninh một chút, nắm lấy tay vịn cầu thang và đi về phía sau, vừa đi vừa nhìn Mạnh Dữ Ninh, ghen tị nói: “Hai chị em họ thích thật đấy, được chơi với nhau cả đêm."

Cậu ấy đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, giọng điệu bỗng nhiên trở nên hưng phấn: "Hay là tối nay cậu cũng qua nhà tớ ngủ đi? Nhà tớ có có huy hiệu với vũ khí của Granzort*, tớ còn có thể vẽ vòng tròn ma thuật đấy."

*Granzort: nhân vật trong phim hoạt hình Mado King Granzort

Nói xong cậu ấy vung hai tay trong không khí làm kiếm, hô to: "Một nhát chia đôi, Erde Kaiser*!"

*Erde Kaiser: vũ khí của Granzort

Đôi mắt trong veo của cậu chợt sáng lên, khẽ gật đầu.

"Ừ."

Chung Tử Hàm lập tức trở nên vui vẻ: "Vậy cậu về nhà nói với bố cậu trước đi, nói với chú ấy là đêm nay cậu sẽ ngủ lại nhà tớ."

“Tối nay bố tớ không có ở nhà.” Mạnh Dữ Ninh nói: “Ông ấy ra ngoài đánh bài rồi, hôm nay sẽ không về nhà đâu.”

Chung Tử Hàm lập tức tràn ngập ghen tị: "Như vậy chẳng phải là không ai quản lý cậu sao? Ôi, thích thật đấy."

Lúc về nhà lấy đồ vệ sinh cá nhân, Mạnh Dữ Ninh sờ soạng bật đèn lên, không có ai ở nhà, trên bàn có rải rác mấy tờ tiền, chắc là tiền mua cơm hộp ngày mai.

Cậu cất tiền đi, nghĩ rằng nếu Chung Tử Hàm sẵn sàng cho cậu mượn huy hiệu Granzort để chơi cùng thì cậu sẽ không cần phải bỏ bữa để tiết kiệm tiền mua nó nữa.

Đêm vui chơi cuối cùng của kỳ nghỉ hè trước khi vào năm học, Tuyết Trúc mở to mắt trong đêm tối, lắng nghe những câu chuyện ma Hạ Tranh Nguyệt kể trong sự chờ mong và sợ hãi.

Cuối cùng cô nghe đến nỗi kinh hồn bạt vía, chỉ muốn quấn chặt chăn lấy mình giữa trời mùa hè, không chừa một kẽ hở nào, như thể chỉ cần cô trốn trong chăn là có thể thoát khỏi nguy hiểm của thế giới bên ngoài.

Chung Tử Hàm và Mạnh Dữ Ninh thay phiên nhau đóng vai chính diện và phản diện, chiến đấu khốc liệt, đến tận khi họ đổ mồ hôi đầm đìa và phải đi tắm lại.

Cho đến khi trăng sao trên trời đã ngủ, nhưng họ vẫn chưa ngủ.

***

Kỳ nghỉ hè lặng lẽ trôi qua.

Cho dù mùa hè có kéo dài bao lâu thì vẫn ngắn ngủi như cũ.

Bảy giờ sáng ngày 1 tháng 9, quán bún đầu ngõ khu tập thể đã mở từ lâu, vài vỉ bánh bao đã được bê ra, những chiếc bánh bao và bát bún bốc khói nghi ngút là bữa sáng yêu thích của các hộ gia đình trong khu tập thể, chúng được mua liên tục.

Xe đạp 28 rung chuông giòn giã, người lớn đi làm treo túi ni lông đựng đồ ăn sáng lên tay lái, đêm qua có một cơn mưa rất nhỏ thoáng quá, có vài bãi nước mưa nhỏ trên nền bê tông không bằng phẳng, chiếc xe đạp nhanh nhẹn lách qua, túi ni lông cũng lắc lư theo, hương thơm ngào ngạt lan tỏa.

Trời sáng choang, sương mù dần tan, để lộ ra bầu trời trong xanh, hòa vào những áng mây bồng bềnh.

Hôm nay chú thu mua đồ cũ đến hơi sớm.

Chiếc xe xích lô rỉ sét đã gắn bó với chú nhiều năm, trên tay cầm có gắn một chiếc còi to. Chú đang thong thả nhai trầu, còn chiếc loa to đã nói thay chú rồi.

"Thu mua giá cao, TV màu, tủ lạnh, máy nước nóng, máy giặt, điều hòa…"

Tuyết Trúc và bố cô đã đợi ở cửa được hơn mười phút.

"Bố, mẹ vẫn chưa xong sao?"

"Mẹ con đang chọn quần áo."

Bùi Liên Dịch hét ngược vào trong phòng: "Anh bảo em này, em có thể nhanh lên không!"

“Ra ngay đây.” Tiếng Tống Yến Bình vọng ra từ trong phòng ngủ.

Phụ nữ là thế đấy, lề mà lề mề, nhưng chỉ cần bạn hỏi cô ấy sắp xong chưa, cô ấy sẽ trả lời xong ngay đây.

Hai người đợi một lúc nữa, cuối cùng Tống Yến Bình cũng đi ra.

Tuyết Trúc nhìn người mẹ xinh đẹp và động lòng người trước mặt mà sững sờ.
« Chương TrướcChương Tiếp »