- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Trai Lại Là Bạn Trai Cũ
- Chương 2
Anh Trai Lại Là Bạn Trai Cũ
Chương 2
Có một điều mà Tân Vân và Cố Quốc Đống không biết, Cố Khải An và Tân Dao trước đây đã từng học chung một trường sơ trung. Đầu năm ba, Cố Khải An chuyển đến lớp của Tân Dao gây ra không ít dị nghị.
Anh chuyển từ nơi khác tới, cả người mang đến cảm giác loại thần bí khó gần, thân cao hơn mét tám, gương mặt góc cạnh rõ ràng, lọn tóc rủ ngang mày làm lộ rõ đôi mắt đầy vẻ lãnh đạm. Khi so sánh với các nam sinh cùng lứa khác, thật sự quá khác biệt, điều này khiến không ít các nữ sinh đều phải ngó nhìn. Không biết trắng đen thế nào nhưng vẫn có bộ phận lớn học sinh đi nghe ngóng tin tức về anh, họ muốn xem thử người như vậy có thực sự tồn tại trên đời không.
Tuy rằng, học chung một một lớp nhưng Tân Dao rất ít khi giao tiếp với anh, chủ yếu là nói chuyện liên quan đến toán học.
Thời học sơ trung, cô có vài người bạn, trong đó dạng vẻ của là cô trắng trẻo nhất, cộng thêm việc giữ được vị trí học sinh tiêu biểu hằng năm. Có điều dù cô có dáng vẻ xinh đẹp ra sao, hầu hết những nam sinh chỉ dám bàn tán ở sau lưng. Bởi vì thành tích học tập của cô luôn ổn định nằm trong top ba, bình thường đối với người cô cũng không tỏa vẻ quá thân thiết. Dẫn đến, khi có ai đó nhìn vào cô, người ấy chắc chắn sẽ nghĩ ngay đến hai chữ “cao lãnh”, quả thật không dễ dàng gì để tiếp cận.
Cuộc nói chuyện đầu tiên không liên quan đến việc học của hai, là lúc diễn ra trong tiết tự học buổi tối. Cố Khải An trốn tiết tiết tự học buổi tối, lén chạy đến một góc sân thể dục để hút thuốc. Cô vừa đến nơi đã phát hiện chỗ của mình bị người khác chiếm mất, khói thuốc từ miệng phun ra phì phèo, rồi từ từ tan biến trước mắt. Tân Dao dựa vào gốc cây, một tay rít mây nhả khói, tay kia mở di động, màn hình điện thoại sáng hắt lên làm cho khuôn mặt cô hiện lên rõ ràng. Cố khải An không nói gì, chỉ tạo ra một chút kí hiệu âm thanh, tiếng bước chân cũng cố ý làm lớn hơn , sau đó anh lập tức đi về hướng cô. Vào lúc nghe được âm thanh kia Tân Dao lập tức ấn tắt màn hình, đem thuốc lá vứt xuống đất, lại lấy chân dẫm tắt. Xong xuôi cô ngẩng đầu, nhìn thấy người đến trước mặt mình vậy mà lại Cố Khải An.
Cô có hơi hoảng loạn, gương mặt mang theo do dự : “Cố Khải An?” Sắc trời quá tối, trong chốc lát cô không thể phân biệt rõ ràng là ai, chẳng qua mơ hồ cảm thấy giống giống thôi. Nhưng ngoại trừ gọi tên ra, bây giờ cô cũng không thể nghĩ ra cái gì khác để nói .
“Ừ.” Cố Khải An lên tiếng, anh lấy từ hộp ra một điếu thuốc rồi châm lửa. “Hút không?” Anh mang vẻ thờ ơ không chút để ý.
Tân Dao không biết anh có ý gì, cô không nói nữa. Cố khải An không nghe thấy trả lời cũng không nói chuyện, anh nghịch nghịch cái bật lửa tung lên rồi bắt lấy, đôi mắt cũng không nhìn cô lấy một cái, phảng phất có cảm giác anh thật sự chỉ tới đây để rít điếu thuốc vậy.
Ước chừng qua một phút, có lẽ gần là ba mươi giây, Tân Dao không thể chịu đựng được sự trầm mặc này, cô đã mở miệng nói trước: “Đừng nói cho người khác, cậu làm được chứ?”
Cô không phải là lần đầu tiên hút thuốc, làm việc này mãi cô sớm đã luyện thành thói quen, vả lại cô cũng đủ tự tin để không bị bắt được.
Chủ nhiệm Chính hôm nay không đến, vào lúc tan trường đã về nhà sớm ,giáo viên trực buổi tự học tối nay cũng khá tùy ý, cuối tuần chính là ngày an toàn của cô, kết quả vì chủ quan xem nhẹ mà bất thình lình nhảy ra Cố Khải An.
Anh cười cười, đây là lần đầu tiên Tân Dao nhìn thấy anh cười, nhưng điều này thực sự không sốc bằng những gì anh nói ra.
Anh nói: “Có thể a, trừ khi em cùng tôi làm.”
Tân Dao cảm thấy bản thân hẳn đã nghe lầm rồi: “Cậu nói cái gì cơ?”
Cố Khải An mở bật lửa lên để đốt sáng, rồi lại ấn tắt nó. Khuôn mặt anh lúc sáng lúc tối khiến cho người ta nhìn không rõ ràng. Tân Dao nghe ngữ điệu, chung quy lại cảm thấy anh đang cười:“ Em nghe không hiểu? Cùng tôi làʍ t̠ìиɦ, tôi sẽ không đi báo giám thị. Hiểu không? Làm —— Tình ——” Anh kéo dài ngữ điệu hơn, mang theo hàm ý trêu đùa.
Thật lòng mà nói, cô không cảm thấy bị mạo phạm lắm, thậm chí trong lòng Tân Dao còn nảy sinh một loại hưng phấn không tên. Cô cảm thấy cái người này so với hình tượng nam sinh chuyển trường vừa thần bí lại hoàn mỹ thực sự khác xa. Giống như vực sâu không đáy, nếu cô đi vào, e rằng vạn kiếp bất phục. Nhưng cô căn bản không sợ, trái lại cô thực sự thấy rất kí©h thí©ɧ, cô hưng phấn đến độ mặt đều đỏ lên. Nhưng mà cô vẫn muốn làm bộ làm tịch, dùng giọng tức giận đến run rẩy mà chất vấn anh: “Cậu đang nói cái quái gì vậy? Đồ thần kinh này!”
“Không muốn cũng không sao,” Cố Khải An thản nhiên nói, “Ngày mai đợi giáo viên tới hỏi thăm cậu đi, tạm biệt.” Anh đã hút xong một điếu, đem bật lửa thả lại trong túi, xoay người định rời đi.
Tân Dao theo bản năng kéo lại vạt áo đồng phục của anh: “Từ từ đã!”
“Nhanh lên”, Cố Khải An nhìn cô, “Tôi đếm đến ba, làm hay không không ...”
Tân Dao lo lắng muốn chết, cô còn muốn diễn thêm chút nữa mà, anh sao lại không làm theo kịch bản vậy! Cố Khải An thoạt nhìn có dáng người rất tốt, anh rất cao, bộ dạng trông lại đẹp trai, nếu nói muốn cùng anh làʍ t̠ìиɦ, cô khẳng định là… Một trăm phần trăm nguyện ý! Nhưng cô thực không muốn cho Cố Khải An nhìn ra điểm này .
Cô mím môi, trên mặt tỏ ra khó xử: “ Cậu đừng nói cho giáo viên, được không?”
“Ba.” Anh bắt đầu đếm hết.
Tên đàn ông này! Tân Dao trong lòng cảm thấy rất cạn lời, cô đi về phía trước đi vài bước rồi ngẩng đầu nhìn anh, ngữ khí rất cấp bách: “Nơi này không thích hợp!”
“Vậy trước tiên dùng tay giúp tôi ra” Cố Khải An đột nhiên bắt lấy tay cô kéo xuống phía dưới, “Trả trước tiền đặt cọc, sau đó mới thanh toán nốt, được chứ?”
“Tôi..” Cô không dám động đậy, “Tôi không thể.” Nhưng trong lòng lại nghĩ thật muốn thử xem!
“Hai.” Cố Khải An cười, đối mặt với Tân Dao đang do dự, anh lại hơi hơi hé miệng nói, “Một.”
Nhận thấy Cố Khải An muốn buông tay mình, Tân Dao bất ngờ tiến lên phía trước một bước, ôm chặt lấy anh nói: “Biết rồi.”
“Hả?” Cố Khải An hơi bất động.
“Tôi nói là tôi đồng ý với yêu cầu của cậu.” Nữ sinh nghiến răng nghiến lợi mà nói chuyện, “Nhưng cậu cũng phải đáp ứng với tôi, tuyệt đối không được nói ra, càng không được nói với người khác. Bất kể là chuyện này hay chuyện hút thuốc.” Cô vùi mặt vào l*иg ngực anh, Cố Khải An cảm thấy cổ áo hình như bị ướt. Là cô khóc sao?
Anh lại bất động, cũng không có phản ứng gì với lời nói bàn nãy của cô, Tân Dao cảm thấy rất kỳ quái, đang định ngẩng đầu lên để xem vấn đề rốt cục ở đâu thì Cố Khải An bỗng nhiên đẩy cô ra, sau đó kéo tay cô bước đi, đến sau gốc cây thì dừng. Anh ngẩng đầu quan sát một chút, sau khi xác nhận bốn phía cũng không có cameras, anh lập tức túm lấy cô, rồi đi về phía trước vài bước, trực tiếp đem cô đè ở trước gốc cây.
“Nào,” Anh giương mắt nhìn chằm chằm vào cô, “Dùng tay em luồn vào trong đi”.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Trai Lại Là Bạn Trai Cũ
- Chương 2