Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Trai Là Thầy Giáo

Chương 27: Tôi đã ước

« Chương TrướcChương Tiếp »
Suốt một ngày tôi và Thẩm Kình đi chơi ở công viên. Chơi hết trò này rồi đến trò khác, làm cái cục tức của tôi nó tan theo mây khói.

"Hôm nay đi chơi có vui không?"

"Ừa... vui!" Tôi cầm chai nước nói rồi uống.

"Vậy bây giờ, cậu đói chưa? Chúng ta đi kiếm gì đó ăn?"

"Ừm!" Không nhắc thì thôi chứ mà nhắc là bây giờ bụng tôi nó kêu lên rồi.

Tôi ngó nhìn đồng hồ trên tay, mắt mở to. Thật không ngờ bây giờ đã 5h chiều rồi!

Tôi mở điện thoại lên xem Lâm Dục Thần có gọi cho tôi không. Nhưng là thật xui xẻo điện thoại lại mang một màu đen thui.

Hết pin cmnr!

Nhưng...

Mắc mớ gì tôi lại suy nghĩ đến Lâm Dục Thần làm gì? Chẳng phải lão đã có bà chị xinh đẹp đó ở bên cạnh hay sao???

Hừ.....!

*******

Sau khi đi ăn xong, tôi và Thẩm Kình lại đi dạo vòng vòng trong công viên.

"Đây quà cho cậu này! Mở ra xem coi có thích không?"

"Là dây chuyền sao?" Tôi cầm hộp quà màu trắng, mở ra đập vào mắt tôi là một sợi dây chuyền bạc, mặt là hình cá heo ngộ nghĩnh.

"Sao đẹp không?"

"Oa!!! Rất là đẹp nha.... haha, cảm ơn cậu" Tôi cười tít cả hai con mắt cười nói.

"Ừm... cậu thích là được rồi! Bây giờ cậu còn muốn đi đâu chơi nửa không?"

"Thôi! Đi chơi nhiều rồi. Bây giờ mình về đi" Tôi nhìn trời đã đen thui rồi nói.

Bỗng có một đứa bé chạy lại cười nói.

"Anh gì ơi! Anh mua hoa tặng bạn gái đi?"

Bạn... bạn gái?

"Hahaha... anh ấy không phải là...."

"Được! Bán cho anh đi! Tiền của em này..." Thẩm Kình cắt ngang lời tôi cười nói với bé gái.

"Này cậu mua làm gì cho tốn kém?"

"Cho cậu này!"

T____T

******

"Được rồi tới nhà tôi rồi! Hôm nay đi chơi vui lắm... cảm ơn cậu"

"Không có gì! Cậu vào nhà đi... tôi về đây!"

Tôi bước vào nhà, lòng hồi hộp. Không biết có lão ở nhà không...

Lúc đi ngang qua phòng khách tôi chào ba mẹ một tiếng sau đó chuẩn bị đi lên lầu...

"An Di! Sao mẹ điện thoại cho con không được?"

"Điện thoại con hết pin cho nên nó tắt nguồn! Mẹ điện con có chuyện gì à?"

"Dục Thần nó điện cho con mà...."

"Con khát nước... con vào bếp uống nước đây!" Nghe nhắc đến lão là tôi lại nóng máu rồi, cần phải dập tắt...

Nhưng mà khi vừa vào bếp tôi lại trợn tròn mắt nhìn.

Gì đây???

Một bàn ăn thịnh soạn, toàn những món tôi thích không. Có bánh kem, lại... lại còn có nến nửa???

Cái gì thế này?

Đây là lão chuẩn bị cho tôi hết à???

"Mẹ! Bàn ăn ở trong bếp là... là sao ạ?" Tôi vội chạy ra hỏi. Bửa ăn lãng mạng dưới ánh nến lung linh cứ thế mà bị hủy đi à?

Nếu như hồi sáng tôi biết kiềm chế lại là được rồi....!

"Con nha đầu chết tiệt! Lời mẹ nói chưa xong mà đã bỏ đi à? Mày có biết cả cái bàn ăn ở trong bếp là do Dục Thần một mình nó chuẩn bị hay không? Vậy mà điện thoại mày lại không bắt máy... thật là!" Mẹ tôi tức giận nói

"Thế Lâm Dục Thần đâu rồi ạ?"

"Dục Thần nó đưa bạn đi về rồi!"

"Con lên phòng đây!" Tôi tức giận bỏ lên lầu.

Mẹ kiếp! Vốn tôi định sẽ làm hòa lại với lão. Ai ngờ lão lại đưa cái bà chị gái kia đi về.

Lão và bà chị gái đó.....

Rầm!!!!!

Tôi đóng cửa, sau đó đi tắm rửa rồi lại leo lên giường nằm đó trùm chăn lại, suy nghĩ...

18 tuổi tôi đã biết yêu! 18 tuổi tôi đã biết ghen!

Tôi đã ước...

Sinh nhật 18 tuổi, tôi muốn ở cùng với người mình yêu

Nhưng là...

Điều ước đó của tôi đã không thành sự thật!!!

Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên...

"An Di! Mở cửa cho anh"

"An Di! Em nghe thấy không?"

"An Di...."

"Gì vậy?" Tôi khó chịu nhìn lão. Bây giờ lão dám vác mặt đến gặp tôi nửa đấy!

"Quà sinh nhật! Tặng em!" Lâm Dục Thần vừa nói vừa lôi sợi dây chuyền có mặt hình trái tim ra vừa tiến tới đeo lên cổ tôi.

Vốn là tôi không muốn nhận nhưng không biết thế nào tôi lại im re đứng yên để cho lão đeo vào.

"Xong chưa? Em vào ngủ đây!"

"An Di! Tại sao anh điện thoại cho em mà không bắt máy?" Lâm Dục Thần trầm giọng hỏi

"Điện thoại hết pin, tắt nguồn!"

"Tại sao lúc sáng em thất hứa?"

"Thất hứa? Lâm Dục Thần anh có lầm hay không? Anh để em chờ suốt 2 tiếng đồng hồ chỉ vì...."

"Do chuyến máy bay của Yên Ninh đến chậm nên anh mới về trể! Em vì vậy mà giận anh?"

"Yên Ninh này nọ? Chị ta là gì của anh vậy?"

"Cô ấy chỉ là bạn của anh thôi! Do cô ấy đến đây đột ngột, với lại lúc đó chẳng phải chúng ta đã hẹn với nhau rồi sao? Nên anh chỉ có thể đưa cô ấy về nhà mình rồi đến tối cô ấy về ngủ ở khách sạn!"

À... là bạn...

"Còn em nửa... tại sao em lại nắm tay Thẩm Kình? Em có biết anh rất khó chịu hay không?" Lâm Dục Thần hỏi

"Anh lại ghen? Thì cũng chỉ vì là tại anh... tại... chỉ vì tại anh để em chờ 2 tiếng đồng hồ hay sao?"

Mém tí xíu nửa là tôi đã nói là tại lão và bà chị gái đó rồi.

"Là tại vì để em chờ lâu hay là tại em ghen cho nên mới..." Lâm Dục Thần nghi ngờ nhìn tôi

"Không! Ghen cái đầu thối nhà anh... Em đi ngủ đây!"

Ps: Ta nói có yêu mới có ghen! Haizzz Yêu đương làm gì cho khổ thế? Ế như Mèo đây thì hk phải là tốt rồi à??? ^.^
« Chương TrướcChương Tiếp »