Chương 9: Dì Đồng không phải người thứ ba

Lâm Mục Thanh hoàn toàn không ngờ mình sẽ buột miệng thốt ra những lời này, hơn nữa còn nói một cách tự nhiên dứt khoát như vậy.

Lâm Ảnh Hàn bị dọa sợ ngây người, mấy giây sau mới phản ứng lại. “Anh nói gì vậy?” Cô vô cùng bàng hoàng! Sao anh trai ruột của cô lại nói như thế?

Ngón tay tiếp tục gõ trên bàn giống như có tiết tấu. Lâm Mục Thanh cũng có chút hối hận vì đã không suy nghĩ kỹ trước khi nói.

“Anh nói đùa thôi, là em nói chờ anh quay lại sẽ tiếp tục làm bạn gái nhỏ của anh mà.” Anh cố gắng che giấu sự xấu hổ của mình, giải thích.

“Bạn gái nhỏ cái gì? Anh nói vậy thì ai mà hiểu nổi?” Lâm Ảnh Hàn hoảng loạn, cô nhớ mang máng có chuyện như vậy nhưng hình như là do anh bịa đặt.

Cô quên rồi… Lâm Mục Thanh thất vọng cụp mắt, rồi lại tự cười nhạo bản thân vì một câu nói mà để trong lòng tận 5 năm, hơn nữa đối tượng còn là em gái ruột của mình.

Anh lấy lại bút trong tay Lâm Ảnh Hàn, nhanh chóng viết ra các công thức và đáp án như thể đề bài này không phải là đề mà chỉ là những câu hỏi đơn giản sơ cấp như 1 cộng 1 bằng 2.

Anh dùng tốc độ nhanh nhất để viết sau đó đứng dậy ra ngoài. Lúc gần đi tới cửa, anh dừng lại: “Câu hỏi mà lớp trưởng của em không biết, ngày mai tan học anh cho em đáp án.”

Lâm Mục Thanh trở lại phòng với đầu óc trống rỗng, thậm chí anh còn không nhớ rõ vừa nãy mình đã nói gì.

Mơ màng đặt lưng xuống giường ngủ thϊếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh vẫn không thấy Lâm Viễn Hàng và Lâm Ảnh Hàn. Lâm Mục Thanh ăn bữa sáng một mình sau đó chuẩn bị lên lầu xử lý tài liệu của trường học thì bị Trương Đồng gọi lại.

Lâm Mục Thanh không nhớ rõ trước đây anh đã từng nói chuyện riêng với Trương Đồng bao giờ hay chưa, thường thì chỉ nói qua loa vài câu, hoặc là có Lâm Viễn Hàng ở đó, hoặc là anh nói vài câu lấy lệ rồi bỏ đi, bị gọi thẳng mặt như thế này cũng là lần đầu tiên.

Anh và Trương Đồng ngồi cách nhau một cái ghế sô pha, Trương Đồng hơi mỉm cười: “Mục Thanh, lần này không đi nữa sao?”

Lâm Mục Thanh không biết nên trả lời như thế nào, chỉ nói kế hoạch trong vòng mười năm tới của mình đều là ở nước Anh.

Trương Đồng xoa tay: “Ba của con cũng đã lớn tuổi, mặc dù sản nghiệp gia đình không lớn nhưng dù gì cũng là tài sản. Con không về nước, ba của con không có người nhờ cậy nên rất lo lắng.”

Lâm Mục Thanh nhìn Trương Đồng, anh không nói gì.

“Có lẽ con nghĩ dì cướp ba của con, nhưng con có thể tin tưởng dì Đồng được không? Dì Đồng không phải người thứ ba, sau khi mẹ của con mất hai năm, dì mới gặp được ba của con.” Trương Đồng vẫn luôn nghĩ rằng Lâm Mục Thanh không thích bà bởi vì nghi ngờ bà là người thứ ba, cho nên bà nhân cơ hội này giải thích cho anh.

“Không phải đâu dì Đồng, việc này con biết. Lúc đó còn nhỏ tuổi, mặc dù cảm thấy không cam lòng nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, con đã buông bỏ rồi. Việc dì quen biết với ba của con như thế nào, con cũng đã nghe ba nói qua vì vậy con không hiểu lầm, dì cũng không cần phải lo lắng.”

Lâm Mục Thanh không ngờ Trương Đồng sẽ đề cập đến chuyện này, anh không muốn nói cũng không muốn trả lời. Mặc dù anh biết sự xuất hiện của Trương Đồng chỉ là ngẫu nhiên nhưng anh vẫn không thể vượt qua được rào cản trong lòng mình, chính là cái rào cản mơ hồ, không chân thật kia.

“Dì cũng nghe ba của con thường nói, con là một đứa có chính kiến, tất cả mọi việc đều tự quyết định được. Nhưng về chuyện công ty, dì cảm thấy con tiếp nhận sớm một chút thì tốt hơn. Dì và Ảnh Hàn là người thân duy nhất trong nước của ba con, nhưng dì cũng không am hiểu việc quản lý công ty, Ảnh Hàn thì còn nhỏ tuổi, chờ đến khi con bé lớn lên đi làm cũng cần mười năm nữa. Mặc dù bây giờ hoạt động của công ty không có vấn đề gì nhưng thời đại biến động không ngừng, phát triển càng lúc càng nhanh, ông ấy sợ mình không theo kịp. Nhân tài mới trong công ty xuất hiện ngày càng nhiều, thủ đoạn cạnh tranh sản xuất cũng càng lúc càng thâm độc, dì sợ ông ấy mệt mỏi không chống đỡ được… Dù sao ba của con cũng hơn 50 tuổi rồi…”