Phó Giản tìm một chung cư, thuê nhà, nói với mẹ mình làm cần đi công tác gấp, cho nên về một mình trước.
Anh khẩn trương tắt điện thoại di động, đến bây giờ nói dối, lσạи ɭυâи, bỏ nhà ra đi, chuyện từng nghĩ cũng không dám nghĩ, hôm nay anh cũng làm rồi.
Anh qua loa lau nước mắt, thu dọn hành lý, nhưng qυầи ɭóŧ sền sệt khiến anh quả thực rất khó chịu, anh vào phòng tắm cởϊ qυầи ra.
Nước mắt mới vừa lau khô, nhìn thấy qυầи ɭóŧ tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em trai, lại không ngừng chảy.
Anh quỳ xuống đất, gần như tan vỡ.
Bụng mãnh liệt lay động, chắc hẳn đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Cao Nhiên, anh vô lực ôm bụng, thống khổ khóc không nổi, cổ họng đau đớn anh không cách nào hô hấp.
Duy trì động tác này khóc thật lâu, quả thực quá mệt, buồn ngủ rốt cuộc kéo đến, hắn mệt mỏi đi tới mép giường ngủ.
―
Anh hai ra khỏi nhà?
Cao Nhiên đầu óc mơ hồ cùng ba mẹ từ khách sạn suối nước nóng Thủy Xuyên trở về nhà, đối với chuyện anh hai không nghe điện thoại, hắn rất lo âu.
Nhưng nghe mẹ nói, Phó Giản đã gọi điện báo bình an rồi.
“Nói rằng không chỉ là đi công tác, phải đi tận hai tháng.” Mẹ bới cơm, đưa cho Cao Nhiên.
“Hai tháng?” Cao Nhiên sợ hãi kêu lên.
“Thằng nhóc này, ngạc nhiên cái gì!” Ba sợ hết hồn, trách cứ.
“Đúng vậy, Nhiên Nhiên, nguyên nhân công việc, chuyện này rất bình thường.” Mẹ yên tâm nói.
“Hai tháng, vậy cả một kỳ nghỉ hè con cũng không thấy anh ấy? Sau khi khai giảng con phải tham gia huấn luyện quân sự, vậy tới lúc nào mới về nhà?” Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy cơm trong chén hết thơm rồi.
Nhìn con trai một hơi nhiều lời như vậy, ba mẹ cũng kinh ngạc.
Ba nói: “Tiểu Giản gửi cho ba địa chỉ. Con có thể tới thăm anh, qua chỗ anh chơi mấy ngày be mje cũng yên tâm.”
“Được, con đi thăm anh!” Hắn cũng vỗ đũa một cái, lên lầu.
“Này, con không ăn cơm hả?” Mẹ hô.
“Cái thằng này…”
Thiếu niên nóng lòng, làm chuyện gì cũng tràn đầy nhiệt huyết. Ba mẹ còn chưa ăn cơm xong, Cao Nhiên đã thu dọn xong hành lý đi xuống.
Mẹ trợn mắt há mồm buông đũa, “Con đi bây giờ á?”
“Đúng vậy.”Cao Nhiên gật đầu một cái, mặt ra vẻ đương nhiên.
Ba hỏi: “Con có tiền không?”
“…” Cao Nhiên cứng ngắc nhìn về phía mẹ.
“Mẹ sẽ không cho con.” Mẹ nhặt lên đũa, bĩu môi, nói: “Anh hai con đi công tác, là chuyện đứng đắn. Con đừng hòng mẹ cho con tiền, để con làm phiền thằng bé.”
Hắn nhìn về phía ba.
Ba đưa mắt sang chỗ khác, nghiêm trang nói: “Nghỉ hè mà, đi làm tiếp xúc xã hội, tốt vô cùng.”
Nói đơn giản, chỉ hai chữ, tự kiếm!
Cao Nhiên ôm balo, thỏa thuê mãn nguyện đi xuống, mất hết ý chí đi lên.
Hắn lấy điện thoại di động ra, gửi WeChat cho anh hai.
“Anh hai, chờ em gom đủ tiền mua vé xe, sẽ đi thăm ngươi!”
Nhưng vẫn không chờ được hồi âm của Phó Giản, anh hai giận hắn rồi sao?
Lúc này Phó Giản, đang dùng cơm, anh không có cách nào ra ngoài, chỉ cần đứng lên đi mấy bước, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc kia cũng sẽ từ trong huyệt chảy ra, vì vậy chỉ có thể gọi một phần đồ ăn. Mới một ngày, qυầи ɭóŧ cũng sắp không còn để thay, mỗi lần mặc vào cũng bị dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, anh mệt mỏi nhớ cơm mẹ làm, mang lòng áy náy siết chặt đũa. Mẹ tốt với anh như vậy, anh lại làm thương tổn con trai ruột của mẹ, Cao Nhiên.
Mà Cao Nhiên mới mười tám tuổi, chờ sau này có omega thật lòng thích, một người anh trai như mình lại làm loại chuyện đó nên đối mặt với hắn thế nào.
Một anh trai vô sỉ, lúc phát tình chủ động dụ dỗ em trai, còn mở ra khoang sinh sản, liên tục cầu hắn bắn vào.
Từ từ đã, anh để đũa xuống, đột nhiên nghĩ đến.
Làʍ t̠ìиɦ nhiều lần như vậy, lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhiều như vậy, anh rất có thể sẽ mang thai…
Run rẩy lấy điện thoại ra, đặt thuốc ngừa thai, nhưng rõ ràng đã quá thời gian sử dụng.
Hôm nay là ngày thứ tư rồi…
Đến khi viên thuốc đắng nghét kia bị anh nuốt vào, anh lại đi đến phòng tắm, vô lực tách hạ thể yếu ớt của mình, ý đồ để đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia chảy xuống.
Nhưng cái này không có chút tác dụng nào, khoang sinh sản mấp máy, chỉ có một ít từ trong khe hở chảy ra. Anh rửa sạch tay, cảm thấy nhảy dây có thể khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ngoài.
Vì vậy nhẹ nhàng nhảy ngay trên thảm, bụng vang tiếng ục ục của nước, anh nghe mà mặt đỏ tim đập.
Nhảy mấy chục lần, quả thật chảy ra một ít, anh đổ mồ hôi đầy lưng ngồi dưới đất hai gò má ửng đỏ thở hổn hển.
Áp lực tâm lý và sinh lý áp lực song song đả kích nặng nề, cả người anh run rẩy nằm trên mép giường, lại bắt đầu khóc trong vô thanh.
Vị hôn phu đã đính hôn của phải làm thế nào? Em trai vừa mới trưởng thành của anh phải làm thế nào? Ba mẹ khi biết chân tướng phải nên xử lý ra sao?
Trời ạ, anh thật sự khổ sở muốn chết...
Anh bị đánh dấu hoàn toàn, trừ Cao Nhiên, không thể nào có alpha nào khác.
Vị hôn phu sẽ không tiếp nhận anh, chỉ có thể mau sớm hủy hôn.
Bên phía em trai, chỉ cần mình không nói ra, không sẽ có ai biết. Vậy Cao Nhiên còn có thể kết hôn sinh con, sống cuộc sống bình thường.
Nhưng bên phía cha mẹ… nên làm sao đây?
Anh hoàn toàn không có đầu mối, có bầu trước khi lập gia đình, đánh dấu hoàn toàn, thậm chí có có thể mang thai. Những khả năng này, không có cái nào anh nguyện ý tiếp nhận.
Từ nhỏ đến lớn cũng là học sinh giỏi, lúc người khác yêu đương, anh cố gắng học tập; lúc người khác vội kết hôn phá trinh, anh đang cố gắng thi vào liên bang; chờ đến khi mọi người đều có con, anh mới vừa gia nhập giai đoạn đính hôn.
Vất vả lắm mới đi đến bây giờ, trong một đêm, cái gì anh cũng mất.
Nếu như anh thật sự mang thai, có thể ngay cả công việc cũng không giữ được. Dù sao liên bang sẽ không tiếp nhận một omega có thai khi chưa lập gia đình, không nói được ba đứa trẻ là ai… Bọn họ chỉ cảm thấy anh phóng đãng, hạ tiện.
Phó Giản khẽ lắc đầu, đối với hướng đi vận mệnh không cách nào nắm trong tay, anh thấy tuyệt vọng.
Anh chặn hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác của Cao Nhiên, hoàn toàn không cách nào đối mặt với những điều hoang đường này. Anh nhìn Cao Nhiên lớn lên, Cao Nhiên giống như con ruột của anh vậy.
Nhưng khóc cũng khóc đủ rồi, sửa sang lại mọi thứ, anh đi làm như không có chuyện gì xảy ra, trầy da tróc vẩy, chuẩn bị nghênh đón vận mệnh xét xử bất cứ lúc nào.
Nhưng mà tai họa đối với anh mà nói, đã phủ xuống, vào một đêm bình yên như mọi ngày.
Một sự khác thường từ dạ dày, khiến anh thức tỉnh từ trong mộng, buồn nôn kịch liệt khiến anh phản xạ có điều kiện chạy vào nhà vệ sinh, ôm bồn rửa tay, nôn ra một đống nước chua.
Anh run rẩy cầm que thử thai đã chuẩn bị sẵn, ánh mắt đờ đẫn ngồi trên bồn cầu.
Thật ra đã sớm nên thử rồi, nhưng anh vẫn lòng mang may mắn chờ một tháng.
Mười phút sau, hắn nhìn vạch đỏ, bình tĩnh đón nhận kết quả.
Anh mang thai rồi.
Mang thai con của em trai.
Anh vẫn luôn nói, nếu như sau này con mình đáng yêu giống em trai thì tốt quá, bây giờ nguyện vọng tựa hồ được buồn cười thực hiện rồi.