Chương 6: Sau kỳ phát tình hoảng loạn chạy trốn

Lúc này đã đến giờ cơm tối, cha mẹ chậm chạp không thấy hai anh em, gọi mười mấy cuộc điện thoại cũng không người nghe, trực tiếp tới cửa.

“Nhiên Nhiên? Giản Giản?” Mẹ ở ngoài cửa gọi.

Cao Nhiên khẩn trương rút dương v*t, đi tới cạnh cửa, Phó Giản còn ở trên giường rêи ɾỉ, tiểu huyệt không có đồ cắm anh, khiến anh cảm thấy hết sức trống rỗng.

Cao Nhiên cách cửa đáp lại: “Mẹ? Con và anh hai buổi chiều đi ngâm nước nóng, về đã ngủ liền, mới tỉnh ngủ.”

“Vậy hả, mẹ và ba tìm tụi con khắp nơi nè, nhanh đi ăn cơm đi.”

“Ssh!” Cao Nhiên bất ngờ hít vào một hơi, cúi đầu nhìn, anh trai hờ của mình không biết lúc nào đã chạy xuống giường, bây giờ phút không có chút nào liêm sỉ ngậm qυყ đầυ vẫn còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn.

“Sao vậy, Nhiên Nhiên?” Mẹ lại hỏi.

“Con bị chuột rút.” Cao Nhiên căng người, đè đầu anh trai, ấn sâu vào trong.

Mẹ ân cần nói: “Không sao chứ?”

“Không sao, mẹ. Mẹ đi ăn trước đi, tụi con lập tức xuống.”

“Được.”

Từ mắt mèo thấy mẹ rốt cuộc đi rồi, Cao Nhiên bấu cổ anh trai hờ rút dương v*t ra.

Hắn ngồi xổm xuống, nhìn anh trai nồng nhiệt liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙, trầm giọng nói: “Anh đói khát như vậy luôn hả? Một giây đồng hồ cũng không thể rời bỏ em?”

“Ưm… Nhiên Nhiên… còn muốn.”

Anh trai hờ kề sát miệng hắn, muốn cùng hắn hôn môi.

Nhớ ra anh mới vừa liếʍ tinh, Cao Nhiên quả thực không muốn biết mùi của mình là gì đâu, kéo anh hai tới nhà vệ sinh rửa miệng.

Phó Giản không ngừng tỏ tình, nhưng Cao Nhiên chỉ muốn nhanh chóng xuống lầu để ba mẹ an tâm.

Hắn lột dây nịt, trói tay anh trai hờ ra sau lưng. Nhưng Phó Giản giống như cục kẹo mè xửng, gắt gao dính lên người hắn.

Cao Nhiên không thể làm gì khác hơn là ném người lên giường, thừa dịp trước khi anh kịp bò dậy, xịt thuốc khử mùi đầy phòng, lại xịt khắp người mình, mặc quần áo vào lập tức chạy. Phó Giản tê liệt dưới đất, nhìn bạn đời rời đi, yên lặng khóc tỉ tê.

Cao Nhiên nhốt người trong phòng, xuống dưới lầu ăn cơm.

Ba hỏi hắn anh hai đâu rồi

Hắn nói dối: “Anh hai nói còn buồn ngủ, con đem đồ ăn lên cho anh ấy.”



“Tiểu Giản, lại còn bám giường.” Ba trêu chọc.

Chỉ thấy Cao Nhiên như gió cuốn, ăn sạch ba chén cơm lớn, mẹ ruột hắn thấy mà trợn mắt há mồm.

“Con không sao chứ? Nhiên Nhiên.” Mẹ lo lắng hỏi, trước giờ chưa từng thấy con trai đói như vậy.

Cao Nhiên nuốt miếng cơm cuối cùng, lắc tay: “Con không sao đâu mẹ.”

Sau đó cậu cầm hộp cơm, gắp món Phó Giản thích ăn, bỏ lại một câu con lên lầu trước, rồi chạy đi như một làn khói.

Tay gắp thức ăn của ba mẹ đều đông cứng, đồng loạt đờ đẫn, hai người nhìn nhau một cái, lại ăn được.

Cao Nhiên bên này thật nhanh lên lầu, hắn vừa mở cửa, đã bị người đè xuống.

“Hu hu… đừng bỏ anh…” Phó Giản nũng nịu, lệ rơi đầy mặt.

“Em về rồi, về rồi, có đói bụng không? Cao Nhiên kéo người vào trong ngực, nhỏ giọng an ủi.

“Không đói… Muốn em cᏂị©Ꮒ anh… hu hu… ngứa lắm…” Phó Giản bị trói tay sau lưng khó nhịn lắc lư.

Cao Nhiên lật qua nhìn thử, anh trai hờ của hắn lắc mông, ngón tay tự cắm chính mình, từ lối vào lấy ra ngoài từng sợi chỉ bạc, trông da^ʍ mỹ cực kỳ.

“Trời…” Cao Nhiên nhìn đỏ mắt, trêu ghẹo nói: “Anh hai anh da^ʍ quá rồi.”

Phó Giản xấu hổ đỏ mặt, cơ thể lại vì sự xấu hổ này mà trở nên càng nhạy cảm, từng đợt nước chảy ra, anh theo bản năng cạ Cao Nhiên.

“Anh đừng lộn xộn, cơm… cơm rơi ra bây giờ.” Cao Nhiên vất vả lắm mới cất cơm đi, hai tay kéo Phó Giản, đè lên giường.

Hắn còn chưa kịp có cảm xúc gì, quần đã bị người lột.

“Anh không đói bụng… Anh muốn em.” Phó Giản mí mắt đỏ tươi, trong mắt chỉ còn tìиɧ ɖu͙©.

“Anh hai…” Cao Nhiên thật sự muốn điên rồi.

“Nhanh nhanh cắm vào có được hay không…” Phó Giản khó chịu giãy dụa hạ thân, tiếp theo tự tách hai chân.

Miệng huyệt vốn béo mập, sau mấy lần tình ái, giờ phút này đã trở nên sưng đỏ tươi đẹp, nước da^ʍ từ chỗ đó róc rách chảy ra. Cao Nhiên nuốt nước miếng một cái, quả thực không chịu nổi loại cám dỗ này, cúi người lần nữa cắm vào.

Hành lang trống rỗng rốt cuộc được to lớn lấp đầy, Phó Giản ngước đầu rêи ɾỉ, lập tức lêи đỉиɦ.

“Bị Nhiên Nhiên cắm lêи đỉиɦ rồi… a ha… ưm… dương v*t của Nhiên Nhiên thật là lớn…” Cơ thể anh ra nước, miệng còn không ngừng rêи ɾỉ.

Cao Nhiên là một alpha mới vừa phân hóa, không chịu nổi loại cám dỗ này, rút cắm mấy cái lại bắn ra.

“Anh hai, anh hai…” Hắn một bên rút cắm, một bên động tình gọi.



Trả lời hắn, là tiếng rêи ɾỉ liên miên không dứt của Phó Giản, hai tay anh bị trói buộc rốt cuộc được thả ra, đưa tay không chút liêm sỉ bóp đầu v* mình: “Ưm hưm… a thật thoải mái… thọc… thọc tới rồi… a!”

Một đêm này đều vượt qua trong rút cắm không gián đoạn như thế, Phó Giản rốt cục thì thể lực chịu hết nổi, bị ** ngất.

Không biết omega trong kỳ phát tình cự tuyệt ăn uống, Cao Nhiên dùng điện thoại lên mạng xem bệnh, bác sĩ nói cho hắn lúc này nên mua dịch dinh dưỡng dịch cho omega. Hắn đặt mấy chai dịch dinh dưỡng, thức dậy ăn cơm ngày hôm qua đem lên cho anh trai hờ, hắn thật sự quá đói.

Phó Giản chỉ cần tỉnh lại, chính là đòi hỏi không ngừng, mặc dù hắn không thấy mệt, nhưng rất đói.

Thuốc rất nhanh đưa đến, hắn khoác áo ra ngoài lấy, lúc vừa đi, Phó Giản đã ư ử tỉnh lại.

“Đừng đi… Nhiên Nhiên.”

Hỏa tốc lấy thuốc, mở ra đút cho Phó Giản. Phó Giản cũng cực đói, ngậm ống hút hút mạnh mấy hơi, sau đó ôm Cao Nhiên không chịu buông tay.

Kỳ phát tình của Phó Giản sắp kết thúc, giờ đây anh chẳng qua chỉ là phản xạ có điều kiện tìm kiếm mùi của bạn đời, giống như thú con tìm kiếm cái ôm của mẹ, ngâm trong pheromone của alpha làm cho lỗ chân lông toàn thân anh đều nở ra.

Ôm anh hai toàn thân mềm nhũn, Cao Nhiên cũng thoải mái chợp mắt.

Nhưng mà sự ấm áp và yên lặng như thế, chỉ duy trì đến trưa.

Phó Giản xụi lơ cơ thể, mềm nhũn mở mắt, sau đó nhìn thấy mình và em trai toàn thân trần trụi, bọn họ ôm nhau ngủ trên một cái giường đơn.

Trên người đều vệt trắng văng khắp nơi, kết thành vảy, đầu v* sưng đỏ hơi đau, hạ thân như bị đập vỡ vậy, làm anh đứng ngồi không yên, anh khẽ chui ra từ ngực Cao Nhiên.

Nhìn tình cảnh hoang đường trước mắt, vô cùng muốn trốn tránh tất cả, anh chỉ cảm thấy bụng phồng lên, một cảm giác to lớn khác thường đang lang thang bên trong.

Nhưng tình cảnh này, quả thực không thể chấp nhận nổi, anh lượm mấy bộ quần áo, cầm điện thoại lên chạy.

Xuống dưới lầu, gọi chiếc taxi, như chạy trốn rời khỏi nơi này. Đường núi hơi lắc lư, anh chỉ cảm thấy trong cơ thể có cái gì đang tràn ra, làm ướt luôn cái mông.

Quá vô sỉ, trong kỳ phát tình lại dụ dỗ em trai mình.

Nước mắt không tiếng động rơi xuống màn hình, anh che miệng mình, không cho mình phát ra âm thanh.

Nếu như bị ba mẹ biết, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào chứ?

Làm thế nào, làm thế nào, chỉ cần vừa nghĩ tới mình không chút liêm sỉ tỏ tình với em trai, còn tách hạ thân xin em trai cắm anh, thậm chí chủ động mở khoang sinh sản xin em trai bắn vào…

Anh hốt hoảng thanh toán tiền xe, chạy vào nhà, thu dọn lung tung hành lý trong phòng, xách valy chạy.

Nếu không cách nào đối mặt, vậy thì chạy trốn là được rồi.

Cũng không còn là Phó Giản năm đó, có thể mặt dày kéo Cao Nhiên, lớn tiếng nói cho cả thế giới “Đây là em ruột của tôi!” nữa rồi.