Chương 4: Anh trai chủ động “cưỡi ngựa”

Cao Nhiên uống một chai lớn nước, lại bắt đầu khô nóng lên, hắn bật điều hòa, nóng nảy nằm sấp trên giường.

Đại khái qua nửa tiếng sau, cơ thể đau đớn bắt đầu thư giản, cũng chỉ khoảng mười phút, rang nanh của hắn bắt đầu đau đớn kịch liệt.

“A…” Hắn gầm nhẹ, phát ra tiếng thở dốc khàn khàn.

Phó Giản trở về ngay lúc này, anh ngâm trong nước tự dưng càng lúc càng nóng, không biết vì sao lại cảm thấy như muốn ngâm tan khoang sinh sản của mình, nghĩ có lẽ là thuốc ức chế của mình mất hiệu lực, anh lau khô nước, đi về phòng.

Mở cửa ra, pheromone đậm đặc đột ngột đập vào mặt, Phó Giản theo trực giác muốn lui ra ngoài, nhưng ngay sau đó thì nghe Cao Nhiên thê thảm rêи ɾỉ.

Anh xông vào, khẩn trương bật đèn.

Chỉ nhìn thấy em trai của anh, toàn thân đỏ ửng, tựa hồ đang cố nén đau đớn, bất đắc dĩ đấm giường.

Anh trở tay đóng cửa lại, vội vàng đi tới. Nhưng không biết tại sao, còn chưa đi đến mép giường, chân đã mềm nhũn quỳ dưới đất.

Pheromone đậm mùi rượu của alpha, lửa nóng bọc lấy anh, lúc này Phó Giản mới ý thức được thuốc ức chế của anh đã chân chính mất hiệu lực, anh phát tình!

“Ưm…” Phó Giản quỳ xuống đất nhếch mông lên, muốn cầu yêu thương.

Hoa lài và rượu mạnh, hai mùi quấn lấy nhau.

Phó Giản ngửi mùi, không cách nào tự kiềm chế lại gần Cao Nhiên.

Bởi vì lần đầu phân hóa, Cao Nhiên đã bị đợt sóng pheromone làm hôn mê bất tỉnh, răng nanh của hắn trở nên sắc bén, bây giờ có thể tùy tiện cắn thủng tuyến thở của một omega yếu ớt, tuyến thể của alpha hiện bên sườn cổ. Cơ bắp toàn giống như được tái tạo, trở nên cứng rắn lại đầy đặn, thậm chí ngay cả nam căn dưới thân được đồ bơi bao bọc, kích thước cũng tăng trưởng mấy phần.

Phó Giản hít sâu một hơi, bị cảm xúc lật đổ lý trí, anh lại gần tuyến thể của Cao Nhiên, tham lam mê mẩn.

Anh đưa đầu lưỡi ra, liếʍ răng nanh của Cao Nhiên, tiếp theo cởi bỏ áo choàng tắm, bởi vì cúi người, đầu v* rơi xuống, trông cũng lớn hơn một chút.

Cao Nhiên không có ý thức, bị anh trai nắm hai tay, phủ lên vυ" anh. Phó Giản cưỡi trên người Cao Nhiên, liếʍ liên tục, sắp cọ ra lửa rồi.

Nước mùi hoa lài nồng say từ miệng huyệt tràn ra, làm ướt phần vải ở vùиɠ ҡíи của hai người, Cao Nhiên bắt đầu tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị đυ.c rỗng vậy.

Vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy anh trai đang rong ruỗi trên ngườ mình.

“Anh?” Cao Nhiên mặt ngờ vực nhìn chằm chằm Phó Giản.

“Ưm…” Phó Giản vẫn như nổi điên ma sát mình, không chút lý trí.



“Phát tình hả?” Hắn nhíu mày một cái, kinh ngạc nói.

Giống như là giải đáp cho câu hỏi của hắn, Phó Giản lột qυầи ɭóŧ ướt đẫm, nhẹ nhàng liếʍ bên ngoài quần Cao Nhiên, lớp vải sần sùi cọ xát anh vừa xót vừa đau.

Cao Nhiên cởϊ qυầи, nhất thời gậy th*t chạm nhau. Vừa chạm đến cái huyệt mềm nhũn kia, Cao Nhiên đã không khống chế được rêи ɾỉ thành tiếng.

Anh trai hờ giãy giụa trên người hắn rất ra sức, Cao Nhiên ôm đầu bắt đầu nhìn anh biểu diễn, mặc dù hắn cũng bị mùi hoa lài câu dẫn động tình, nhưng hắn lại muốn từ từ, muốn nhớ từng giây từng phút.

Rất nhanh, dựa hết vào ma sát đã không cách nào khiến Phó Giản thỏa mãn nữa, anh ngồi lên qυყ đầυ, ấn huyệt thịt rất thoải mái.

Cao Nhiên không nhịn được thúc vào trong, tiến vào nửa qυყ đầυ, khiến Phó Giản phát ra tiếng rêи ɾỉ dễ nghe.

Cao Nhiên cau mày nhìn, còn muốn nghe nhiều hơn. Nhưng ngay sau đó, anh trai dâʍ đãиɠ của hắn còn không chờ hắn làm gì, đã tự cầm dương v*t, tự cắm lút cán.

“Ứm… a!” Phó Giản thất thanh rên lên, màиɠ ŧяiиɧ (?) miệng huyệt bị thống khoái đâm mở, cả phân thân nóng bỏng cắm anh tâm thần sảng khoái. Trong đầu trừ thoải mái những thứ khác đều biến thành hồ nháo, bây giờ anh chỉ muốn bị cᏂị©Ꮒ hỏng!

(Ủa hoang mang tột độ luôn mấy má @@ đâm phía sau mà sao có màиɠ ŧяiиɧ hay dị huhu)

“Ưm…” Cao Nhiên thoải mái ngửa người lên, bị Phó Giản kẹp đau xót, tay gắt gao nắm eo anh, hắn nâng eo Phó Giản, dùng sức kiềm chế.

Từng đợt sóng vỗ vào thần kinh.

“Em là ai?” Cao Nhiên khàn khàn trầm giọng hỏi.

“Không… không biết.” Tôi bây giờ chỉ muốn bị cᏂị©Ꮒ, ai cũng được! Phó Giản thất thần cưỡi ngựa điên cuồng, kỳ phát tình ức chế tám năm, tựa hồ muốn phát tiết vào khoảnh khắc này.

“Em là Nhiên Nhiên…” Cao Nhiên thở hổn hển nói.

“Nhiên… Nhiên…” Là em trai? Anh lại làm ra hành động lσạи ɭυâи này! Thật là… quá kí©h thí©ɧ! Ngay sau đó, bị làm đến lêи đỉиɦ.

Sóng nhiệt đánh lên vách thịt, anh thoải mái ngậm ngón tay mình. Cho rằng lại là một giấc mộng xuân, vì vậy tiềm thức Phó Giản khiến anh phóng túng.

Cao Nhiên ôm lấy Phó Giản, chờ đợi nghỉ giữa hiệp, vốn tưởng rằng Phó Giản cần nghỉ ngơi, lại không ngờ tới anh trai da^ʍ này, đã tự mình nhún.

Trong cả căn phòng đều là âm thanh anh gọi giường, anh bị làm xỉu lên xỉu xuống, vẫn còn nói muốn.

“A... Bị cắm thật là sướиɠ…” Khóe mắt Phó Giản đỏ lên, tìиɧ ɖu͙© trải rộng thật sự xinh đẹp cực kỳ, “Ưm… a… a… dương v*t của anh trai thật lớn…”

Anh trai? Cao Nhiên cười gian, đánh mạnh lên mông thịt của Phó Giản: “Em là em trai anh!”



“Ứm… dương v*t của em trai thật lớn…”

“Anh thích ăn không?”

“Ưm… Thích…” Anh thất thần nhìn Cao Nhiên, rêи ɾỉ nói: “Anh rất thích…”

Ngay sau đó, một lần nữa bị làm lêи đỉиɦ… Nhìn mặt em trai mình, Phó Giản tìиɧ ɖu͙© thăng cao, huyệt thắt chặt.

Cao Nhiên rút ra, đứng dậy đặt người dưới thân, nhưng còn không chờ hắn làm gì, Phó Giản đã cầm chim của mình tự ăn vào.

“Em trai… em trai mau di chuyển đi… ngứa muốn chết rồi…” Anh khó chịu cầu hoan.

“Thật da^ʍ…” Cao Nhiên ngay cả thời gian uống ly nước cũng không có, chỉ có thể hạ thấp người cᏂị©Ꮒ anh trai dâʍ đãиɠ này.

“Anh thật da^ʍ… ưm… mau dùng sức cᏂị©Ꮒ anh…” Anh nỉ non, bị Cao Nhiên làm hai chân mở toang, nước hoa bắn bốn phía.

“Em trai… em trai… Liếʍ đầu v* có được hay không…” Phó Giản kéo dây an toàn của đồ bơi xuống, như khẩn cầu cầm hai vυ" mình, ngửa người đưa tới môi Cao Nhiên.

Cao Nhiên kéo đồ bơi lên tới bụng Phó Giản, vừa ra vào, vừa khẽ cắn đầu v*, làm Phó Giản tái mặt, xuân sắc tràn lan, da^ʍ nước lẫn mấy tia máu dính đầy giường. (nà ní @@)

Cao Nhiên rất có lòng cầu học tìm kiếm điểm thoải mái trong cơ thể của Phó Giản, hắn liên tiếp biến đổi hết mấy kiểu tư thế, rước lấy Phó Giản không vui.

“Anh… để anh tự làm…” Anh kêu da^ʍ, sau đó chống tay nâng nửa người, tự nhún lên xuống.

Cao Nhiên ngồi trên giường, nhìn anh trai không hề xấu hổ chút nào của mình, tà ác lấy điện thoại ra, mở chế độ quay phim, nhìn Phó Giản tự chủ động rút ra cắm vào.

“Anh… giống như anh đang cᏂị©Ꮒ em ấy…”

Nghe được câu này, Phó Giản giống như bị kích phát kɧoáı ©ảʍ, anh run rẩy, nhìn mặt Cao Nhiên, si ngốc dừng rút cắm, “Ưʍ... Nhiên Nhiên bị anh cᏂị©Ꮒ…”

Phó Giản mềm người, ngồi phịch trên giường, Cao Nhiên cho là anh lêи đỉиɦ rồi, vì vậy chuẩn bị rút ra.

Lại bị Phó Giản lần nữa cầm phần gốc, khẽ cắm vào.

“Đừng… đừng đi ra ngoài.” Phó Giản khó chịu nói.

Mà Cao Nhiên bị kéo như vậy, lại giống như phát hiện đại lục mới, qυყ đầυ của hắn bén nhạy nhận ra, trong vách thịt của anh trai có một cái miệng chậm rãi há ra.

Cao Nhiên đỡ dương v*t, cạ nơi đó, đau đớn kịch liệt khiến Phó Giản cong người, chỉ không ngừng run rẩy, “Đừng… đừng đâm… chờ anh một chút…”