Sấm rền gió cuốn lúc còn trẻ của ba đột nhiên xuất hiện, không để ý mẹ phản đối sắp xếp xong xuôi lộ trình, không nói hai lời thu dọn hành lý dẫn mẹ đi du lịch.
Phó Giản và Cao Nhiên đưa người ra sân bay, cứ dặn dò mẹ không cần quan tâm, không cần nhớ nhung. Mẹ lau nước mắt vào cổng an ninh, bị ba nắm tay kéo đi.
Tuy nói khổ cực mười mấy năm nuôi con lớn, bây giờ nên buông tay rồi, nhưng đứa trẻ vướng mắc trong lòng lâu như vậy, làm sao có thể nói buông liền buông chứ?
Phó Giản giơ bàn tay nhỏ bé của con trai, vẫy tay với ba mẹ, mọi người đi xa, rốt cuộc không thấy nữa, ba người mới trở về.
Cao Nhiên nói: “Anh có mệt không, hay là để em bế?”
Phó Giản lắc đầu một cái, “Mới bao nhiêu tháng đâu, nhẹ lắm.”
“Em đang nghĩ, chờ anh đi học, con làm thế nào đây.”
“Không biết.” Đối với việc này Phó Giản cũng có chút mê mang, “Anh định xin liên bang trợ cấp mẹ và bé.”
Tất cả omega sinh con đều có thể nhận, mỗi tháng trợ cấp phát đến khi bé 18 tuổi.
“Học bổng của em cũng cho anh.”
“Vậy em thì sao?”
“Đừng để ý đến em. Em là ba của bảo bảo, nuôi hai người không phải nên làm sao?”
Phó Giản ôm bé con lên taxi, cười một tiếng không nói gì.
Cao Nhiên đến kỳ dịch cảm, tạm thời không cần đi học, không có những người khác ở bên cạnh, dễ dàng khiến hắn cùng anh trai tiến sâu trao đổi, taxi dừng ở cửa, Cao Nhiên trả tiền, ôm vợ con trai vào nhà.
Cơ hồ là đóng cửa một cái, hắn liền gặm miệng anh trai, cảm xúc của hắn sẽ ảnh hưởng đến Phó Giản, hai người thường xuyên qua lại, hôn không thể tách rời.
Con trai rốt cuộc bị Cao Nhiên đè khóc, hắn ôm bé con vào trong ngực, quyến luyến không thôi thu hồi môi. Hắn ôm bé con, khẽ vỗ nhẹ lưng bảo bảo, xoa dịu cảm xúc của bảo bảo.
Phó Giản đeo tạp dề, nấu mì, còn xắt mấy miếng thịt viên, định làm mì ý sốt cà.
Cao Nhiên không nói hai lời, từ phía sau ôm anh trai, hơi thở của hắn phả lên tuyến thể của Phó Giản, ngửi mạnh một cái, nhắm mắt lại hưởng thụ giây phút này.
Thời gian chỉ có hắn cùng anh trai, có bé con thì không tính.
“Ôm con vào phòng đi.” Phó Giản bị hắn ôm chân mềm, cái xẻng trong tay cũng sắp không cầm được.
Trong phòng bếp đang bật lửa, không quá an toàn. Phó Giản đuổi người đi, bỏ mì ý vào nồi.
Cao Nhiên bắt tay tới hỗ trợ, sau khi anh trai xào một nồi cà chua xào thành mềm xèo, hắn cũng xào Phó Giản thành mềm xèo.
Hắn từ phía sau cởϊ qυầи Phó Giản, lần này lại cũng không bị cự tuyệt, lưng quần tuột xuống, lộ ra hai bắp đùi sáng bóng, Phó Giản vịn thành bếp, dưới người xuân thủy óng ánh, còn không quên đưa tay tắt lửa.
Lúc hai người động tình, không quan tâm tư thế và địa điểm, trạng thái phát tình của Phó Giản bị Cao Nhiên đốt lên, anh chủ động vểnh mông, trở tay cởi dây quần của em trai.
Tối hôm qua hai người lén chen trong phòng tắm của Phó Giản làm một lần, nhưng cái này đối với Cao Nhiên mà nói căn bản không đủ, khi kỳ dịch cảm của hắn hoàn toàn bùng nổ, thì không làm người.
Phó Giản một tay không cởi được, không thể làm gì khác hơn là xoay người lại dùng hai tay cởi, dây nịt bị anh tháo ra, tiếp theo là nút áo và dây kéo.
Trên qυầи ɭóŧ màu đen có một mảng ướt, Phó Giản xoa xoa khối vải kia, tiếp theo móc ra dương v*t của em trai.
Anh cảm giác mình hạ thân đã có cái gì chảy xuống, nhớp nhúa dính vào giữa hai chân, nếu như lúc này cúi đầu xem, nhất định có thể nhìn thấy dâʍ ɖị©ɧ kéo thành đường nước.
Cao Nhiên duỗi ngón giữa đưa vào, chỉ cảm thấy anh trai ướt không chịu được, hắn hài lòng nhếch môi, nhấc anh lên thành bếp, hoàn toàn lột quần anh xuống.
Hắn lởn vởn quanh lối vào, không cắm vào cũng không rời đi, ma sát qυყ đầυ vừa ướt vừa trơn củ mình, rước lấy Phó Giản bất mãn.
“Em làm gì?”
“Sao?”
“Anh đang nấu cơm!”
Cao Nhiên không cắm hỏi ngược lại: “Ồ? Em đang làʍ t̠ìиɦ.”
“…”
“Hửm?” Hắn khẽ hừ một tiếng, đâm mạnh vào.
Pheromone bỗng nhiên nồng lên, mùi rượu mạnh giống như sóng biển, như từng đợt sóng mạnh đánh lên người Phó Giản. Cả người anh run lên, bấu chặt thành bếp bằng thép không rỉ trước người.
Cao Nhiên đè nén thanh âm, hỏi: “Sao hả?”
“Quá sâu…” Phó Giản quay đầu lại, ánh mắt mê ly nhìn em trai, cái mông nhếch cao.
“Quá sâu?” Cao Nhiên nói, đưa tay qua, xuyên qua áo sơ mi, dùng ngón trỏ khẽ gãy đầu v* cao ngất trước người.
“Phải... ưʍ...”
Anh chỉ cảm thấy hoa tâm của mình sắp bị đâm nát, chân đứng cũng không vũng, chỉ muốn quỳ xuống, cái xẻng trong tay rơi vào trong nồi.
Cánh tay bị kéo ra sau lưng, Cao Nhiên nắm hai cổ tay anh, vừa đâm anh vừa đi tới bàn ăn, anh c mềm chân đi bên cạnh bàn, không biết Cao Nhiên muốn làm gì.
“Anh hai, chúng ta đặt tên con là gì thì được?”
“Ưm… bây giờ... không phải lúc nói cái này mà... a!”
Cao Nhiên đặt người lên mặt bàn cẩm thạch, bắt đầu ra vào, hô hấp bọn họ hòa vào nhau, anh trai đổ mồ hôi, tóc ướt nhẹp, Cao Nhiên lè lưỡi liếʍ liếʍ, nếm được mùi hoa đầy miệng.
Hắn hỏi: “Em cắm anh thoải mái không?”
Phó Giản: “... Thoải mái.”
Cao Nhiên: “Vậy sao anh không rên?”
Anh... anh không rên ra nổi đồ khốn nạn ạ!
“Anh hai thích em, nhưng không dám nói ra.”
“Ưm…”
“Anh thích bị dương v*t bự cắm không?” Hắn xoa xoa cái mông béo khỏe của anh trai, nâng một chân lên, xoay người lại, mặt nhìn mình, cứ giơ cao chân như thế, chậm chạp mạnh mẽ đâm vào.
“Hửm?”
Phó Giản bịt tai không nghe, vội vàng nâng một chân khác lên, cố gắng mở chân dài càng thêm rộng, nghênh đón như vậy rất có thể nói rõ là thích chứ? Cũng không phải nhất định phải chính miệng nói ra mới được mà? Anh hai tay nắm hai chân mình, eo cũng theo di chuyển nâng cao, áo trước ngực bị Cao Nhiên đưa tay cởi ra.
Cao Nhiên tốc độ chậm lại từ từ cᏂị©Ꮒ, cẩn thận quan sát biểu cảm của anh trai, Phó Giản cũng nhìn hắn, gò má đỏ thành gan heo, ánh mắt trong tránh né mang mê loạn.
Không được, đánh chết cũng không thể vừa bị **, vừa nói anh rất thích em!
Cao Nhiên hơi ngửa ra sau, cơ hồ có trực giác đâm theo góc độ, dùng sức đâm lên tường, một tấc rồi một tấc chọc miệng khoang sinh sản.
Phó Giản khẩn trương nhìn bụng nhô lên của mình, theo đυ.c khoét của Cao Nhiên mà nhô lên.
“Như vậy mà có thể nhịn? Quả nhiên, không bắt anh hai câu xìn, vậy anh hai sẽ rất mạnh miệng.” Hắn đưa tay, đè mảnh đất nhô lên trên bụng Phó Giản, lòng bàn tay cùng qυყ đầυ tiếp xúc nhau, nhìn miệng huyệt màu hồng xinh đẹp lấp lánh kia gian nan phun ra nuốt vào dương v*t của mình.
Phó Giản bị ** cả người căng thẳng, cũng muốn mở khoang sinh sản nhanh nhanh, hắn siết chân thịt của mình, cả người thoải mái, đang chậm rãi há ra cái miệng nào đó.
“Ưʍ... không có...” Hắn muốn kêu, không biết tại sao, dưới trường hợp này lại kêu không được! Trên bàn cả nhà cùng ăn cơm, làm sao anh dám kêu da^ʍ? Như vậy sau này làm sao còn mặt mũi ngồi đây ăn cơm?
Cao Nhiên nhạy cảm nhận ra cái miệng trên vách thịt mở ra, hành lang nóng bỏng chặt chẽ đó dồn chảy xuống nước ấm bao bọc hắn, cái miệng còn cắn bặt bặt, hắn nhắm mắt lại, cố nhẫn nhịn.
“Em không đeo bao.”
Nghe vậy, Phó Giản khó nhịn mở mắt, anh đã mở ra khoang sinh sản, bây giờ khẩn cấp muốn bị cắm vào, mà không phải là nghe alpha nói chuyện hoang đường gì mà em không đeo bao, cho nên không cắm anh đâu!
“Đi vào…”
Anh thu hồi hai chân ôm eo em trai, tự chống thành bàn, nhẹ nhàng cắm muốn đi vào khoang sinh sản.
Cao Nhiên bấu eo anh trai, đè lại động tác của anh, không chịu cử động.
“Thật đó... em không nhịn được, làm ở bên ngoài có được hay không?”
Đây con mẹ nó có phải tiếng người không? Omega mở ra khoang sinh sản mà bị alpha từ chối? Cái này có thể lên tin thời sự luôn đó! Phó Giản rất mệt tim, anh cũng sinh một đứa rồi, còn sợ sinh đứa thứ hai chắc? Em không cho người ta thoải mái là do em không đúng!
Âm thanh của anh mang giọng mũi, hung dữ ra lệnh: “Vào đi!”
“Không.” Cao Nhiên không chỉ không cắm, còn giả vờ muốn rút ra.
Phó Giản vững vàng siết chặt người, không cho đi.
“Ưʍ... nhưng anh cũng mở ra rồi, không đóng được.”
Hắn một bên nũng nịu, một bên nhấp eo mình khẽ di chuyển, vật cứng lướt qua miệng khoang, mỗi lần đều thoải mái muốn chảy nước.
Cao Nhiên gần như hành hạ đến mức cảm thụ được sảng khoái dưới thấn, anh trai co rúc lại hành lang, vừa hút vừa ép gậy th*t của hắn, còn hàng loạt nước ấm chảy ra, dương v*t của hắn bị quấn láy hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ cực hạn, cái này làm cho hắn gần tiếp cận giới hạn.
Hắn sợ mình khắc chế không nổi, nhưng vẫn nói: “Anh tự nhấp.”
Nhưng em cắm tương đối thoải mái mà! Em cắm sâu hơn! Tần số nhanh hơn! Những thứ này nhất định phải bắt anh khen ngợi em như vậy, em mới có hăng hái sao?
Anh muốn lên diễn đàn đặt câu hỏi, alpha nhịn không vào khoang sinh sản là do bất lực sao?
Nhưng nhìn dương v*t bự của em trai, làm sao cũng không giống như bất lực.
Phó Giản chống tay ngồi dậy, ở trên bàn mình nhấp, nói thật, thể nghiệm như vậy so với gọi giường càng làm cho người ta khó mà quên, sau này anh đừng hòng ăn cơm trên bàn này!
Anh cong người muốn cắm qυყ đầυ Cao Nhiên vào khoang sinh sản, nhưng mỗi lần đều bị Cao Nhiên kịp thời rút ra. Nơi đó trống không lạ thường, sớm biết không được sủng ái, anh không nên mở ra! Như vậy qua lại chừng mười lần, Phó Giản hỏng bét phát hiện thể lực mình không đủ.
Anh tê chân, cánh tay mỏi, ngay cả eo cũng mỏi.
Kẽ mông ướt nhẹp, bị nước mình chảy ra làm ướt, rơi trên bàn ăn, tụ thành một bãi nước nhỏ, Phó Giản đùng một tiếng nằm xuống, cái mông vừa vặn ngồi lên vũng nước, hai cánh mông thịt đều cạ trên mặt bàn cẩm thạch.
Cao Nhiên lùi ra muốn đi lấy khăn, lại bị quấn lấy eo, không cho đi.
Phó Giản rất sợ người này làm một nửa rồi chạy, anh không khỏi hoài nghi, Cao Nhiên thế này thật sự đang trong kỳ dịch cảm? Mặt bàn cứng ngắc làm đau lưng anh, anh nắm tay Cao Nhiên, lại hút hút gậy to trong huyệt.
“Chúng ta trên lầu có được hay không.”
“Anh đau hông, em ôm anh lên.”
Không mở miệng xem ra là không giải quyết được em trai thối, nhưng Phó Giản chỉ chấp nhận gọi giường, không chấp nhận gọi bàn…
Cao Nhiên nhìn Phó Giản dưới thân giang hai tay với hắn, rất tự nhiên kéo người, ôm lên lầu, tìиɧ ɖu͙© ban đầu đã bị hắn đè nén xuống, hắn không muốn lại nhìn Phó Giản vì mang thai mà thoát ly xã hội.
Mà Phó Giản lúc này đang treo trên người em trai nghĩ sẵn trong đầu, đợi một hồi đặt tên gì, mới có thể khiến alpha làm được lợi hại hơn một chút? Online nhờ giúp đỡ!