Hơn nửa năm kỳ dịch cảm không được bất kỳ thư giản nào, trong cuộc sống thường ngày Cao Nhiên cũng trở nên dễ giận lại nóng nảy. Hắn bị nghiện thuốc lá, đặc biệt là vào kỳ dịch cảm, có khi từ sáng đến tối ngực hắn đều bị nghẹn một hơi, không xả ra được, cũng không nuốt vào được.
Hôm nay lại thưởng thức được mùi hoa lài, liền khó mà tự kiềm chế. Hắn tựa lên vách tường cạnh cầu thang, cố gắng khắc chế kích động của mình, hít sâu mấy hơi mới khiến hắn ngưng run rẩy. Chờ cuối cùng bình tĩnh lại, hắn mới lên lầu.
Phó Giản chống tay ngồi dậy, vào phòng tắm, cả người dính dấp lại được tắm, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy mẹ đi về phía này.
“Mẹ?”
“Giản Giản...” Mẹ kéo người vào phòng, uyển chuyển nói: “Đến lúc... đặt trước phẫu thuật rồi.”
“… Dạ.”
“Sau đó, con định tìm công việc hay là gì?”
“Con muốn thi học, hơn nửa năm nay con vẫn luôn học, kỳ thi công chức tháng ba con đã đăng ký rồi.”
“ Được! Được...” Mẹ bóp tay anh, tỏ ra có chút kích động, “Như vậy tốt quá.”
Phó Giản nói: “Vậy mẹ, phẫu thuật... có phải ảnh hưởng kỳ thi không?”
“Tuyến thể cách não quá gần, đương nhiên sẽ ảnh hưởng.”
“Vậy... có thể chờ con thi xong không?”
“Được chứ, học nghiệp làm trọng mà, mẹ biết.”
Phó Giản không nói rõ được, vì sao anh không muốn xóa đánh dấu? Có lẽ là sẽ để lại hậu di chứng, có lẽ là sợ ảnh hưởng kỳ thi, cũng có lẽ là...
Tóm lại cách kỳ thi chỉ còn hai tháng thôi.
Lúc đi học thành tích của anh cũng rất tốt, hơn nữa hơn nửa năm ở nhà học tập, cuối cùng chạy nước rút một chút, đương nhiên đảm bảo được 90%.
Biết anh trai sắp đi thi, Cao Nhiên xin đi đọc, mỗi ngày chạy đi chạy lại, chủ động ôm đồm mọi chuyện của anh trai hờ. Ba mẹ trợn mắt há mồm nhìn Cao Nhiên thuần thục thay tả, cho bú, dỗ ngủ, hai ông bà không có dụng võ chút nào, chỉ có thể đi tắm rồi đi ngủ.
“Nhiên Nhiên cũng quá thuần thục rồi, lạ thật.” Mẹ nói mỉa.
Ba khoát tay, nói: “Nhiên Nhiên sớm muộn cũng có một ngày như vậy, đừng quá để ý.”
Tủ lạnh tồn trữ số lớn sữa mẹ, Phó Giản chỉ phụ trách bổ sung khẩu phần lương thực, ban ngày hút sữa là được, những chuyện khác toàn bộ không cần phải để ý, phòng anh lại dọn lên lầu hai, bé con thì ở dưới lầu, Cao Nhiên mỗi ngày chăm nom, mà Phó Giản phải học, phải cách khá xa một chút mới có thể ngủ ngon.
Người một nhà nhìn Cao Nhiên lăng xăng chạy tới chạy lui, còn chăm bé thật kỹ càng, ba mẹ ở phòng khách nhỏ giọng trao đổi.
Ba lẩm bẩm: “Nhiên Nhiên có phải có đối tượng rồi không?”
Mẹ như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, không nói gì.
“Tốt quá rồi, Nhiên Nhiên cũng đến tuổi.”
Nhà nhiều miệng ăn, nhất thời náo nhiệt lên, cái gì xốp lót sàn, xe em bé, nối liền không dứt để trong nhà, dĩ nhiên náo nhiệt như vậy, không thể nào không bị hàng xóm chung quanh phát hiện, hơn nữa nhà họ thường xuyên phát ra tiếng khóc của em bé, rất nhanh chuyện nhà họ có cậu ba truyền khắp nơi.
Ba không phải mỗi ngày đều ở nhà, ông nghe được lời đồn rất ít. Nhưng mẹ, mỗi ngày mua thức ăn, tản bộ, đi siêu thị, đều có thể nghe đủ loại lời đồn.
Không ai cảm thấy bà tuổi đã cao còn có thể sinh thêm một đứa con trai, mọi người hoặc là hoài nghi Cao Nhiên làm O lớn bụng ôm về một đứa con trai, hoặc là hoài nghi Phó Giản bị người làm lớn bụng. Lại không có hàng xóm hoài nghi hai anh em cùng làm ra, cũng chỉ có thể nói miệng.
Nếu như không phải mỗi ngày Cao Nhiên đều về nhà, lời đồn chắc chỉ có một mình Phó Giản gánh rồi.
Gần một tháng trôi qua, cộng thêm Cao Nhiên mấy lần gặm anh, anh khôi phục rất tốt, vết rạn trên bụng cũng phai nhạt chút ít.
Vất vả lắm mới có một ngày, Phó Giản một mình tản bộ, một câu nói thầm ăn cơm trước kẻng của hàng xóm đánh anh mất cân bằng lảo đảo chạy về nhà.
Vừa về nhà, hắn rõ ràng nhận ra được, cảm giác đã lâu không gặp ấy... kỳ phát tình vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Mẹ làm cơm trưa trong nhà bếp, Phó Giản ấn chặt tuyến thể, cố sức leo lên lầu, sau đó lấy điện thoại ra, nhắn WeChat cho Cao Nhiên.
“Anh...”
Kỳ dịch cảm của Cao Nhiên lại đến, đang sắc mặt tái nhợt truyền nước biển trong phòng khám, y tá khẩn trương nhìn chằm chằm hắn, sợ người này phát điên lên lại đập phá phòng khám.
Phó Giản da mặt mỏng, chắc chắn sẽ không chủ động nói ra: “Kỳ phát tình của anh đến rồi, em mau tới giúp anh.” Lời như vậy, anh chỉ gõ chữ anh, cũng đang nói cho Cao Nhiên, kỳ dịch cảm của em ảnh hưởng đến anh!
Cao Nhiên không trả lời, sau khi cuộc gọi thông thì đưa cho y tá, “Cô nói cho anh ấy là tôi bị bệnh, kêu anh ấy đến tìm tôi.”
Trong lòng y tá khinh bỉ hành động này, không đoán cũng biết trong điện thoại nhất định là một omega...
Giọng nói mềm mại của Phó Giản vang lên, càng sâu sắc suy nghĩ trong đầu cô, nhưng cô vẫn nói: “Bạn trai anh bị bệnh, mau tới thăm hắn chút đi.”
Cao Nhiên nhận lấy điện thoại, y tá cũng không nói cho người khác biết rốt cuộc có tới hay không, truyền nước biển một tiếng, hắn đè mu bàn tay ra ngoài cửa, đứng dựa vào tường, nâng tay lên nhìn lỗ kim, không rướm máu.
Chắc Phó Giản không tới rồi, kỳ phát tình của anh, đi không xa được.
Cao Nhiên đốt điếu thuốc, đứng ở ven đường tỉ mỉ hút, động tác vừa thành thục vừa lão luyện, tựa hồ có chút khổ sở, chóp mũi cũng ê ẩm, hắn nhắm hai mắt đè nén.
Vì vậy Phó Giản vừa xuống xe, thì nhìn thấy một màn này.
Cao Nhiên mặc áo khoác dài, hút lấy hút để, mu bàn tay dán băng keo, đang kẹp nửa điếu thuốc, nhìn rất chán chường, lại mơ hồ thấm ra chút cô đơn.
Anh đi tới, cướp nửa điếu thuốc kia.
Cao Nhiên bất ngờ nhiên mở mắt ra, vừa rồi chóp mũi ê ẩm, hắn cũng không ngửi ra mùi của Phó Giản, cơ thể yếu ớt, ngay cả có người đi tới cũng không có phát hiện.
Tóm lại, cái nhìn này, tựa như trong tuyệt cảnh đột nhiên được cứu vớt, khiến hắn mất khống chế hôn lên.
Mùi thuốc lá đắng chát từ vị lôi Phó Giản truyền tới, Cao Nhiên ngậm đầu lưỡi của anh, không ngừng quét sạch, môi bị mυ"ŧ mạnh, kèm theo không khí trong phổi đều bị hắn hút ra.
Phó Giản bọc cái chăn phun đầy thuốc ức chế, hoàn hảo không hao tổn chạy đến bên người hắn, điều này nói rõ cái gì?
Còn cần muốn nói gì đây?
Phó Giản trước giờ luôn mềm lòng, không nhìn nổi hắn bị ủy khuất, không nhìn nổi hắn bị thương, không nhìn nổi bất kỳ chuyện không tốt xảy ra trên người hắn.
Vì vậy Phó Giản kiên nhẫn chờ hắn hôn đủ rồi, hôn xong, mới chất vấn: “Đây là cái mà em nói có thể khống chế được?” Dừng một chút, lại nói tiếp: “Biến mình thành bộ dáng này, khống chế hoặc là không khống chế, còn có ý nghĩa sao?”
Cao Nhiên ôm lấy anh, nói: “Em mặc kệ, trừ anh, ai em cũng không muốn.”
Phó Giản hung hãn ngăn chặn nước mắt, mới có thể giữ giọng: “Đi thôi.”
Anh thoát khỏi cái ôm của Cao Nhiên, muốn kéo người đi.
“Chờ một chút.” Cao Nhiên ngắt lời, lại chạy vào phòng khám.
Qua mấy phút, xách túi giấy đi ra.
“Cái gì thế?” Phó Giản hỏi.
“Lát nữa em sẽ biết.”
Không để ý đến Cao Nhiên cố ra vẻ thần bí, anh thấy Cao Nhiên kéo anh đến trường, “Đến trường làm gì?”
“…” Cao Nhiên nhìn anh, cười người này biết rồi còn hỏi.
Phó Giản đỏ mặt, buông tay ra, “Tùy tiện thuê một phòng là được...!”
“Như vậy sao được, anh còn chưa tới ký túc xá của em đâu!”
“Lần sau lại tới!” Bây giờ chính sự là tới tham quan ký túc xá sao?
Cao Nhiên lại gần, nói nhỏ bên tai anh: “Em ở ký túc xá một người...”
Mặt Phó Giản lại thêm màu đỏ ửng hơn.
Hỏi: Trong đại học, hạng người gì mới ở ký túc xá một người.
Đáp: Có đối tượng.
“Làm sao em xin được?!” Phản ứng đầu tiên của Phó Giản lại là Cao Nhiên còn đánh dấu người khác!!!
“Tới bệnh viện làm chứng minh... Nghĩ bậy bạ gì đó?” Nói xong, kéo người một cái, thoải mái đến trường.
Đường lớn trải nhựa dưới bóng cây, sinh viên nhốn nha nhốn nháo ôm sách vở đi khắp nơi, Cao Nhiên nắm tay anh, giống như lại trở lại thời học sinh.
Anh hâm mộ nhìn mấy đôi tình nhân sân trường, thở dài nói: “Ôi, thật tốt.”
Cao Nhiên nhìn theo tầm mắt anh trai, hỏi: “Anh hâm mộ sao?”
Phó Giản tiếc hận gật đầu: “Đương nhiên hâm mộ, hồi đại học anh chưa từng yêu đương...”
“Vậy... anh thi vào trường em đi, anh và em yêu đương.”
“Chắc thôi đi...” Anh sợ ba mẹ tức chết.
Hai người tựa sát đi qua con đường rợp bóng cây, Phó Giản đều cảm thấy mình trẻ ra một chút, tựa hồ là con đường thời gian, bù lại thanh xuân đã mất của anh.
Ký túc xá một người nằm ở nơi sâu nhất trong trường, A đã đánh dấu omega đều ở đây, vào kỳ dịch cảm có thể mang đối tượng đến qua đêm, kết hôn lĩnh chứng sinh con còn có thể tăng học phần.
Cao Nhiên ôm Phó Giản vào ngực, quẹt thẻ lên lầu, hắn ở tầng 9, thang máy đi thẳng lên, thậm chí có thể nhìn xuống toàn bộ khuôn viên trường.
Tòa cao ốc này sửa lại rất đẹp, trong hành lang lót đệm giảm thanh mềm mại, trong hành lang gắn hệ thống thông gió, tránh pheromone ảnh hưởng lẫn nhau, có thể nói là chu toàn mọi mặt luôn.
Thấy hoàn cảnh tốt như vậy, Phó Giản hoài nghi nói: “Chẳng lẽ chỉ cần đánh dấu omega, thì có thể ở đây sao?”
Cao Nhiên mở cửa ra, nói: “Đương nhiên không phải, phải xin, cần phê duyệt.”
“Vậy em làm sao xin được?” Phó Giản bị đẩy vào phòng, mùi nến hương tỏa ra, hết sức an thần.
“Em đạt học bổng đích, sao có thể không xin được.” Cao Nhiên cất thẻ, khóa kỹ cửa.
“Em đạt học bổng?” Phó Giản kinh ngạc đồng thời ý thức được mình đã rất lâu không quan tâm nghiệp học của Cao Nhiên rồi.
“Đúng vậy, cấp liên bang cộng thêm cấp trường.” Nói rồi, Cao Nhiên lấy ra một đôi dép bông, quỳ một chân xuống đất, giúp anh trai thay giày.
Phó Giản giơ ngón cái lên, khen: “Thật lợi hại!”
Cao Nhiên cười một tiếng, hắn biết Phó Giản lúc đi học mỗi năm đều cầm phần thưởng cao nhất, hắn cởϊ áσ khoác ra, hỏi: “Anh hai, tối nay có về nhà không?”
“... Về... về chứ.” Nghĩ đến lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, Phó Giản tay chân luống cuống.
Cao Nhiên gật đầu một cái, nói: “Được, vậy em đi tắm.”
“Anh... anh thì sao?” Phó Giản không hiểu đây là ý gì.
“Anh? Anh muốn tắm không?” Cao Nhiên đương nhiên muốn tẩy rửa sạch sẽ, bằng không làm bẩn anh hai thì sao?
“Anh... không tắm à?” Nghĩ đến cơ thể nhớp nhúa của mình, Phó Giản không khỏi lo âu.
Khóe miệng Cao Nhiên nhếch lên, lộ ra tấm tính thiếu niên: “Nhìn anh hai kìa, em lại không chê anh bẩn.”
“…” Phó Giản mặt già đỏ lên, yên lặng ném cái chăn đang quấn trên người, “Hay là tắm một cái đi.”
“Cùng nhau?”
“Không... em... em đi trước.”
“Được.”
Một A một O, một người phát tình một người dịch cảm, nhưng hình như hai người ở chung một chỗ, cảm giác bất an đó cũng tan biến.
Phó Giản nằm trên giường, hai gò má đỏ gay, anh cảm thấy anh cũng không hoàn toàn bị kỳ phát tình ảnh hưởng, những ngày qua, nhìn từng hành động của Cao Nhiên càng ngày càng giống người đàn ông, hắn đã không cách nào xem Cao Nhiên thành em trai.
Nghe Cao Nhiên kêu mình là anh hai, tựa hồ cũng thành một loại trêu đùa gợi cảm...
Hắn nằm xụi lơ trên giường không nghĩ gì cả, ngay cả Cao Nhiên ra ngoài lúc nào cũng không biết. Tóc Cao Nhiên nhỏ nước, dựa lên cửa phòng tắm nhìn anh, nửa người dưới quấn cái khăn tắm dày, cơ bắp trên người vừa dày dặn vừa cường tráng.
“Anh hai?”
Nghe tiếng, Phó Giản nhấc mắt, lập tức liền hận không thể ngất đi.
Anh mất tự nhiên dời tầm mắt, “Em... sấy tóc đi!”
Sau đó tiện tay lấy một cái khăn tắm, đẩy Cao Nhiên ra, chui vào phòng tắm.